Tống Sính Đình ngồi ở ghế phụ trên siêu xe, mãi mới lấy lại tinh thần trong nỗi khiếp sợ.

Cô quay sang nhìn Trần Ninh, thắc mắc: “Xe thể thao này từ đâu ra vậy?”

Trần Ninh thản nhiên nói: “Trong nhà chỉ có một chiếc xe, bố mẹ lái đi mua đồ ăn, tiện đường đón Thanh Thanh tan học rồi.

Anh không có xe để đón em nên bạn anh mang một chiếc xe sang thay vì đi bộ, không ngờ anh ta lại đưa cho anh chiếc này.”

Thật ra là Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ lái xe đi mua đồ ăn, tiện đường đón cháu tan học.

Trần Ninh phân phó Điển Chử mang một chiếc xe tới để anh dùng thay đi bộ.

Điển Chử biết Trần Ninh lái xe đi đón vợ, lập tức mang cho Trần Ninh chiếc Pagani con của gió này.

Lúc Trần Ninh nhìn thấy xe cũng rất buồn bực, cảm thấy Điển Chửu chuẩn bị xe quá nỗi bật.

Nhưng nghĩ tới Tống Sính Đình sắp tan tầm, anh cũng không bắt Điển Chử đi đổi xe là lái siêu xe tới đây luôn.

Không ngờ lại gặp đúng lúc một thiếu gia nhà giàu tỏ tình với Tống Sính Đình, Trần Ninh không chút do dự nghiền nát hoa hồng của thiếu gia kia, đón Tống Sính Đình đi.


Tống Sinh Đình nghe Trần Ninh giải thích, hiểu lầm là Đồng Thiên Bảo đưa xe cho Trần Ninh, cũng không nghỉ ngờ nữa.

Cô lén lút nhìn Trần Ninh, nói nhỏ: “Anh không hỏi tôi gì sao?”

Trần Ninh thản nhiên nói: “Hỏi gì co?”

Tống Sính Đình hơi bát đắc dĩ, nói: “Hỏi tình hình lúc nãy đấy.”

Trần Ninh mỉm cười: “Anh tin em, hơn nữa sẽ không ai có thể cướp em khỏi anh cả.”

Tống Sính Đình nghe Trần Ninh nói mà thẹn thùng, nhưng cũng hơi xấu hỗ buồn bực, tên này ngang ngược tự tin quá nhỉ?

Nhưng cô vẫn giải thích qua quan hệ của mình cùng La Dược Phong với Trần Ninh, cũng nói rõ cô không thích La Dược Phong.

Trần Ninh khẽ mỉm cười, trêu chọc nhìn Tống Sính Đình, đùa giỡn cô: “Tiểu Đình, có phải trong lòng em thích anh rồi nên mới vội vàng muốn giải thích với anh, sợ anh hiểu lầm đúng không?”

Tống Sính Đình nghe Trần Ninh nói vậy, gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ ủng, xấu hỗ buồn bực nói: “Ai thèm thích anh chứ, đồ xấu xal”

Trần Ninh và Tống Sính Đình vui vẻ về nhà, còn sắc mặt La Dược Phong lại cực kỳ khó coi.

Anh ta vốn cho là mình gia cảnh bắt phàm, trẻ tuổi nhiều tiền, ` ì phong lưu lãng mạn, có thể dễ dàng có được trái tim Tống Sính Đình.

Không ngờ, anh ta chuẩn bị cẩn thận, muốn tỏ tình với Tống Sính Đình ở dưới công ty, lại bị Trần Ninh lái Pagani con của gió tới vả thẳng vào mặt, biến anh ta thành trò cười giữ đường.

Lúc này, sắc mặt anh ta xanh mét, phân phó thuộc hạ bên cạnh: “A Quỷ, cậu lập tức tra rõ cho tôi rốt cuộc thân phận của tên Trần Ninh này là gì, vì sao anh ta có thể lái được siêu xe thể thao 300 vạn chứ?”

Quỷ Thủ cũng kính nói: “Phong thiếu, lúc nãy tôi có tìm hiểu qua rồi.”

La Dược Phong nhíu mày: “Kết quả điều tra thế nào?”

Quỷ Thủ cười nói: “Cả Hoa hạ cũng chỉ có một vào chiếc siêu xe thể thao Pagani con của gió, qua điều tra của tôi thì chiếc xe này không thuộc sở hữu cá nhân mà thuộc sở hữa một công ty ở Bắc Cảnh, là xe của công ty.”

La Dược Phong nghe vậy thì bực mình: “Vậy sao Trần Ninh có thể lái xe này chứ?”

Quỷ Thủ cười ha hả nói: “Chỉ có một cách giải thích hợp lý là Trần Ninh dùng tiền thuê tiếc xe này. Chẳng phải bây giờ có rất nhiều người không mua được siêu xe đều thích thuê một chiếc siêu xe để sĩ diện trước mặt bạn bè người nhà sao? Dù có là siêu xe thì tiền thuê một ngày cũng không quá đắt, người bình thường hơi cố chút vẫn gánh được.”

La Dược Phong nghe vậy, nghi ngờ và giận dữ trên mặt hoàn toàn biến mát, tất cả đều biến thành cười lạnh: “Ha ha, tôi đã bảo là tôi đã tra qua tên Trần Ninh này, chỉ là một tên thất nghiệp mới xuất ngũ mà thôi, sao có thể lái xe đắt tiền vậy chứ, thì ra là đi thuê.”

Quỷ Thủ cần thận nói: “Nhưng mà Phong thiếu à, cô Tống kia hình như rất lạnh nhạt.”

La Dược Phong cười lạnh: “Ngựa hoang có mãnh liệt đến đâu cũng sẽ bị thuần phục, với lại, càng hoang dại, lúc chỉnh phục rồi lại càng có cảm giác thành tựu.”


Quỷ Thủ nói: “Vậy Phong thiếu định làm gì tiếp bây giờ?”

La Dược Phong đỡ kính tơ vàng trên sống mũi, cười lạnh nói: “Muốn chỉnh phục Tống Sính Đình có chút khó khăn, xem ra tôi phải dùng chút thủ đoạn mới được.”

Anh ta nói xong, lấy di động, tùy tiện tìm số liên lạc một người bạn cùng trường nào đó ở Trung Hải, sau đó gọi cho người ta.

Người nhận điện thoại lại đúng là Đồng EỘ1G Đồng Lộ Lộ thấy La Dược Phong gọi cho mình, được quan tâm mà lo sợ, giọng nói kích động tới run rẩy: “Ôi, Phong thiếu, đúng là anh rồi! Sao anh lại gọi điện thoại cho tôi vậy, tôi thật bất ngờ quá đi!”

La Dược Phong không nói nhiều với Đồng Lộ Lộ, nói thẳng luôn là anh ta muốn tổ chức một buổi họp lớp ở Trung Hải, muốn Đồng Lộ Lộ chịu trách nhiệm liên hệ với các bạn cùng trường.

Anh ta sẽ phụ trách tất cả chỉ phí.

Đồng Lộ Lộ cười nịnh nọt: “Phong thiếu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt chuyện này.”

La Dược Phong nói: “Tôi nhớ là hồi đại học, cô và Tống Sinh Đình cùng phòng, tôi rất nhớ cô ấy, nhớ rõ là nhất định phải mời cô ấy đi họp lớp đấy.”

Đồng Lộ Lộ nói: “Được!”

Hai người nói chuyện mấy câu rồi cúp máy.

Bạn trai Hạ Vĩ của Đồng Lộ Lộ ghen tị nói: “Anh nào gọi điện mà em kích động thế?”

Đồng lộ Lộ cười nói: “Là tam thiếu gia nhà họ La ở tỉnh thành, nhưng anh cũng không phải ghen đâu, anh ta gọi là muốn em liên hệ các bạn cùng trường làm họp lớp. Với lại, em cảm giác anh ta muốn làm họp lớp cũng là vì Tống Sính Đình.”

Hạ Vĩ nhớ ra Trần Ninh và Tống Sính Đình, hôm qua ở tiệm cơm Nông Gia Nhạc, bọn họ còn bị Trần Ninh lái BMW dọa sợ.

Nhưng sau khi về nhà, bọn họ đi hỏi thăm một chút về tình hình gần đây của Tống Sính Đình.

Cuối cùng biết được Tống Sính Đình lập công ty Ninh Đại, còn nhận được hạng mục công trình của thành phó, tương lai sáng lạn.

Nhưng còn Trần Ninh, thì lại là một kẻ bám Váy vợ.

đã Di Siêu xe BMW hôm qua chắc hẳn cũng là của Tống Sính Đình.

Hạ Vĩ nghe mục tiêu của Phong thiếu là Tống Sính Đình thì an tâm, còn cười nói: “Chúng ta phải cố gắng giúp bọn họ thành đôi, nếu việc này thành công, tam thiếu nhất định sẽ biết ơn chúng ta. Đến lúc đấy, anh ta chỉ tiện tay giúp đỡ một chút thôi là chúng ta tha hồ hưởng thụ rồi.”

Đồng Lộ Lộ cũng cười nói: “Thế cũng đúng!”

Buổi tối, Trần Ninh và Tống Sính Đình cùng con gái Tống Thanh Thanh chơi trò chơi.


Đột nhiên, Tống Sính Đình nhận được điện thoại của Đồng Lộ Lộ, Đồng lộ Lộ nói thằng: “Sính Đình à, không ngờ cô lại mở công ty đấy, không những làm giám đốc mà còn lấy được hạng mục trọng điểm của thành phố. Cô như vậy còn ăn cơm suất rẻ tiền, muốn cười nhạo bạn học cũ như tôi sao?”

Tống Sính Đình cười khổ nói: “Lộ Lộ cô hiểu lầm rồi, công ty nhỏ của tôi mới bắt đầu làm việc, đường còn dài lắm. Hơn nữa, công ty chúng tôi cũng đang gánh một món nợ lớn, tôi không giả nghèo, cũng không có ý nhạo báng cô.”

Đồng Lộ Lộ cười nói: “Được rồi, tôi đủa cô một chút thôi. Phải ha, tối mai, bạn học Trung Hải với chúng ta tổ chức họp lớp ở khách sạn Đề Hào, rất nhiều bạn học đều đi, cô cũng phải đi Á\y,”

đây.

Tống Sính Đình nghe vậy thì sửng sốt, cô không quen tham gia mấy kiểu họp lớp này, quan hệ với bạn cùng trường cũng chỉ xã giao, từ chối theo thói quen: “Tôi không biết có thời gian hay không…”

Đồng Lộ Lộ lập tức nói: “Họp lớp buổi tối chứ có vào ban ngày đâu mà không có thời gian chứ. Trừ khi Sính Đình cô phát tài rồi nên xem thường mấy bạn học nghèo như chúng tôi thôi.”

Tống Sính Đình vội nói: “Sao có thể chứ!”

Đồng Lộ Lộ cười nói: “Vậy thì được rồi, nhớ rõ nhé, 9 giờ tối mai ở khách sạn Đề Hào, đừng có đến muộn nha.”

Đồng Lộ Lộ nói xong thì cúp máy luôn, không cho Tống Sính Đình cơ hội từ chối.

Trần Ninh ở bên cạnh thấy Tống Sính Đình cười khổ thì hỏi: “Em sao thế?”

Tống Sính Đình bát đắc dĩ nói: “Là cô Đồng Lộ Lộ hôm qua ấy, nói là tối mai muốn họp lớp, nhất định bắt tôi phải tham gia, nói không đi chính là coi thường bạn học.”

Cô nói tới đây, đột nhiên hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm Trần Ninh đầy mong đợi: “Hay là tối mai anh đi với tôi nhé?”

Trần Ninh nói: “Trường em họp lớp, anh đi có hợp lý không?”

Tống Sính Đình nói: “Anh là chồng tôi, sao lại không hợp lý Chữ.”

Thật lòng, Trần Ninh không có hứng thú với mấy loại xã giao thế này, nhưng anh vẫn nễ mặt Tống Sính Đình mà đồng ý: “Được rồi, vậy tối mai anh đi cùng em.”