Trần Ninh thấy ông họ hai của Tống Sính Đình quá phô trương như vậy, thậm chí còn chế nhạo bố vợ của mình ở trước mặt mọi người thì lập tức sa sầm mặt.

Tuy nhiên, nễ mặt người này là chú hai của Tống Trọng Bân, còn là trưởng bói của Tống Sính Đình nên anh mới miễn cưỡng kiềm chế không phát tiết.

Tống Trọng Bân đầy xấu hổ và tức giận, hận không có chỗ mà chui xuống.

Tuy nhiên ông ấy đích thực là rất ít khi được uống rượu ngon.

Vì đến cả bản thân ông ấy cũng không thể phân biệt được vài chai Ngũ Lương Dịch và Mao Đài đặc biệt mà Trần Ninh đưa cho ông ấy này là thật nên chỉ có thể im lặng chịu đựng sự chế nhạo của ông họ hai và những người khác.

Ông họ hai chế nhạo Tống Trọng Bân một hồi, sau đó đổi chủ đề cuộc trò chuyện sang nói về chuyện chính ngày hôm nay.

Ông ta nói với gia đình Tống Trọng Bân: “Tôi không biết nhà cậu đã làm ra chuyện quá đáng gì mà mới có thể khiến anh cả tức giận đến nỗi đuổi nhà cậu ra khỏi gia tộc.”

“Nhưng tôi cảm thấy ông ấy là bó, là bố chồng, là ông nội của mấy đứa!”

“Nếu mấy đứa làm chuyện gì đó thì cứ cầu xin ông ấy tha thứ chứ đừng làm loạn đến mức này.”

Ông họ hai nói đến đây thì dừng lại, rồi lại nói tiếp: “Anh cả của tôi mặt cứng nhưng lòng lại mềm, cả nhà Trọng Bân nhà cậu cứ trở về quỳ xuống tạ tội, xin ông ấy tha thứ cho cả nhà cậu.”

Tống Trọng Bân còn chưa lên tiếng, Mã Hiểu Lệ đã không nhịn được nói: “Cái gì, nhà chúng tôi không sai, vì sao phải quay về quỳ xuống cầu xin tha thứ.”


Ông họ hai lạnh lùng nói: “Đàn ông nói chuyện, một người đàn bà như cô xen vào làm gì, chỗ này là chỗ để cô lên tiếng à2”

Mã Hiểu Lệ tức nghẹn đến mức không nói được lời nào, trên mặt tràn đầy đau buồn và tức giận.

Ông họ hai quay đầu lại nhìn Tống Trọng Bân: “Trọng Bân, hiện tại chú hai hỏi cậu, cậu có muốn quỳ xuống cầu xin bố cậu tha thứ cho cả nhà cậu không?”

Tống Trọng Bân cúi đầu nhỏ giọng nói: “Nhà chúng con không làm gì sai, huống hồ cho dù con có quỳ xuống thì bố cũng sẽ không đồng ý tha thứ chuyện cũ.”

Ông họ hai ngắng đầu nói lớn: “Cả nhà cậu quỳ xuống nhận lỗi rồi mà ông ấy không chịu tha thứ thì lẽ nào cả nhà cậu không thể tiếp tục quỳ xuống sao? Cả nhà cậu cứ quỳ dưới đường trước cửa Tống gia, quỳ trước ông ấy ba ngày ba đêm. Tôi không tin cuối cùng anh cả không mềm lòng.

Cái gì, cả nhà quỳ ba ngày ba đêm trước biệt thự Tống gia sao?

Tống Sính Đình lương thiện và Tống Trọng Bân thật thà không khỏi nhíu mày, cảm thấy ông họ hai có chút hơi làm khó nhà họ.

ỷ Mã Hiểu Lệ không thê ngồi yên nữa, tứng giận đứng lên tại chỗ nói: “Tống Trọng Bân, nếu ông mà muốn quỳ thì ông tự mà đi đi. Tôi ở với ông đã hơn 20 năm, cũng là ở nhà ông chịu 20 năm tủi nhục. Tôi vẫn muốn để lại chút phẩm giá cuối cùng, tôi sẽ không quỳ!”

Ông họ hai nhìn thấy lại là Mã Hiểu Lệ thì bèn tức giận nói: “Lại là loại vợ hại nhà hại cửa này, Tống Trọng Bân, loại phụ nữ này định làm gì, tôi muốn cậu lập tức ly hôn với cô ta.”

Cả nhà Tống Trọng Bân nghe vậy thì vô cùng lo lắng, Tống Trọng Bân vừa đang định nói rằng ông ấy không thể làm được.

Thì lúc này, Trần Ninh lại chịu không nổi nữa, bình tĩnh nói: “Quá đáng!”

Lời nói của Trần Ninh đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Ông họ hai nhìn Trần Ninh không hài lòng: “Cậu nói cái gì?”

Trần Ninh lãnh đạm nói: “Không biết người ta khổ thế nào thì đừng khuyên người ta phải làm thế này thế kia. Tôi nói ông quá đáng đấy.”

Ông họ hai lạnh lùng nói: “Chàng trai trẻ, nếu như cậu đối mặt với tôi nói chuyện thì tốt hơn là nên tỏ vẻ kính trọng.”

Trần Ninh bình tĩnh nói: “Ông là người đã cao tuổi, lẽ ra tôi vốn sẽ tôn trọng ông, nhưng lời nói và việc làm của ông khiến tôi không thể kính trọng.”

Ông họ hai bị Trần Ninh chọc tức, đập bàn chỉ vào mũi Trần Ninh chửi: “Thằng nhóc ngông cuồng, cậu làm việc ở bộ phận nào? Cậu có tin hay không chỉ cần tôi tùy tiện gọi một cuộc điện thoại là công việc của cậu sẽ không còn nữa không?”

Tống Trọng Hùng và những người khác nhìn thấy ông họ hai họ tức giận thì tất cả đều hả hê.

Tống Trọng Hùng nghe ông họ hai nói Trần Ninh sẽ mắt việc, liền nhân cơ hội nói: “Chú hai, thằng nhỏ này là đồ ăn hại bám váy vợ, không có công việc mà thôi. Dựa vào công ty của Tống Sính Đình mà tiếp quản các hạng mục công trình trọng điểm trong thành phố, có được tí tiền mà đã thổi phồng lên rồi.”

Ông họ hai hừ lạnh một tiếng: “Thổi phồng lên à? Tôi chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể đánh cả nhà cậu ta trở lại nguyên dạng!”

Ánh mắt Tống Trọng Hùng và những người khác sáng lên, còn nét mặt cả nhà Tống Sính Đình thì có vẻ hoảng loạn.


Ông họ hai làm việc trong Học viện quân sự Bắc Cảnh, tuy rằng mọi người đều không biết vị trí cụ thể của ông họ hai, nhưng người có thể làm việc trong học viện quân sự cũng không đơn giản.

Cũng không thể đảm bảo rằng ông họ hai thực sự có thể gọi điện thoại cho lãnh đạo thành phố Trung Hải thu hồi dự án mà Tống Sính Đình đang chịu trách nhiệm khiến cả nhà Tống Sính Đình rơi vào đường cùng hay không.

Tống Sính Đình nhanh chóng nói nhỏ với Trần Ninh: “Trần Ninh, ông họ hai không phải là người bình thường, thân phận của ông ta cũng không phải tầm thường. Anh đừng làm cho 2 ông ta tức giận, mau nhanh chóng xin lôi ông ta đi.”

Trần Ninh cười nói: “Không sao, cứ để cho ông ta gọi điện thoại đi. Ông ta có thể gọi cho thị trưởng Trung Hải, cũng có thể gọi cho viện trưởng học viện quân sự của ông ta.”

Trần Ninh nói đến đây, còn nói với ông họ hai: “Đúng rồi, nếu ông đã làm việc trong học viện quân sự, vậy thì chắc cũng có số điện thoại của viện trưởng Kiều Hồng phải không? Nếu không có thì tôi có thể nói cho ông biết số điện thoại di động của ông ấy là…”

Trần Ninh thực sự nói ra một dãy số điện thoại di động!

Ông họ hai kinh ngạc không thôi nhìn Trần Ninh, không ngờ Trần Ninh lại tự tin như vậy, ông ta suýt nữa bị Trần Ninh dọa rồi.

Tuy nhiên, khi Trần Ninh nói rằng có số điện thoại của Kiều Hồng, còn nói ra số điện thoại trước mặt tất cả mọi người.

Vẻ mặt ngạc nhiên của ông họ hai biến mất, mà thay vào đó là một nụ cười lạnh.

Ông ta chỉ là một cán bộ nhỏ ở một trong những bộ môn của học viện quân sự, căn bản không có cơ hội gặp những lãnh đạo cấp cao nhất như Kiều viện trưởng.

Tuy nhiên, ông ta nhớ số điện thoại văn phòng làm việc Kiều viện trưởng.

Mà số điện thoại mà Trần Ninh nói ra hoàn toàn không đúng.

Vì vậy, ông ta đoán rằng Trần Ninh đang giả vờ giả vịt để dọa dẫm ông ta mà thôi.

Ông ta cười lạnh nói: “Thắt lưng chỉ có một con chuột chết mà còn muốn giả làm thợ săn. Nếu cậu đã nói số điện thoại di động này là của Kiều viện trưởng vậy thì tôi sẽ gọi cho ông ấy, xem cậu có phải là quen biết Kiều viện trưởng hay không?”

Điều ông ta không biết là số điện thoại di động của Trần Ninh đưa ra là số di động cá nhân của Kiều Hồng.

Trước mặt mọi người, ông ta trực tiếp bắm số điện thoại di động mà Trần Ninh đã nói.

Điện thoại kết nói, ông ta bật loa ngoài lên, cười lạnh nói: “Alo, ông là ai?”

Một giọng nói uy nghiêm hơi nghỉ hoặc vang lên từ trong điện thoại: “Tôi là Kiều Hồng, ông là vị nào? Làm sao lại có số di động cá nhân của tôi?”

Ông họ hai: “Ò, giả bộ cũng khá giống đó, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng vô cùng giống viện trưởng Kiều của chúng ta.”

Giọng Kiều Hồng có chút không vui: “Ông là người của học viện quân sự phải không? Bộ phận nào?”

Ông họ hai hừ lạnh nói: “Ông không cần quan tâm tôi là ai. Bây giờ tôi cảnh cáo ông rằng việc mạo danh lãnh đạo cấp cao của Trung Quốc là một tội lớn. Hiện tại ông tốt nhất nên phối hợp với tôi để điều tra, nếu không…”


Kiều Hồng tức giận: “Nếu không thì sao?”

Ông họ hai nghiêm nghị nói: “Nếu không, ông và đồng bọn đều phải vào nhà lao.”

Kiều Hồng lạnh lùng nói: “Vậy ông tới bắt tôi đi!”

Ông họ hai trố mắt, còn có kẻ lừa đảo không sợ chết như vậy sao, ông ta hét lên: “Bắt ông thì bắt chứ sao. Ông nói ra tên họ, địa chỉ. Tôi lập tức gọi người đến bắt ông.”

“Kiều Hồng, nhà số 5 phố Tử Khí Đông Lai, Kinh Thành!”

Kiều Hồng nói xong liền cúp máy.

Ông họ hai hoàn toàn chết lặng, dĩ nhiên ông ta biết rõ người sống ở phố Tử Khí Đông Lai ở Kinh Thành là người nào.

Đó đều là những người có thể vươn tay chạm tới bầu trời!

Mà nhà của Kiều viện trưởng của học viện quân sự chính là ở số 5 phố Tử Khí Đông Lail Ông ta cầm điện thoại trên tay bắt đầu run lẫy bẩy.

Lúc này ông ta cũng đã có phản ứng, giọng điệu của người trong điện thoại vừa rồi giống hệt như giọng của Kiều Hồng bình thường lúc phát biểu trong hội nghị.

Trời ơi, người vừa mới nhận điện thoại thực sự là Kiều viện trưởng!

Ông họ hai càng nghĩ càng sợ, huyết áp tăng cao không thể kiểm soát được, hai mắt tối sầm ngắt xỉu tại chỗ.

Mọi người có mặt tại hiện trường ồ lên kinh ngạc khi thấy ông họ hai ngất xỉu.

Đồng thời trong lòng cũng rối bời khó hiểu, không phải số điện thoại mà Trần Ninh đưa ra là giả sao? Không phải nói trong điện thoại chỉ là một tên lừa đảo hay sao?

Tại sao ông họ hai lại sợ hãi đến mức ngắt xỉu tại chỗ?