Chương 126

Để lại một bàn người đang có mặt đều sửng sốt. Hóa ra anh ta thật sự chính là Hộ quốc chiến soái! Lúc này, Tiêu Thanh đã được mời đến ngồi vào bàn chính. “Hộ quốc chiến soái, mời ngài tuyên bố khai tiệc.

Kim Chí Nam nịnh nọt, khuôn mặt tươi cười nói, tiệc mừng thọ của mình có thể được Hộ quốc chiến soái tuyên bố khai tiệc, cảm thấy cực kỳ có mặt mũi.

Tiêu Thanh cũng cho ông ta mặt mũi, kêu lên một tiếng: “Đều ngồi xuống khai tiệc đi “Vâng thưa Hộ quốc chiến soái!”

Mọi người ngồi xuống, phía bên nhà hàng cũng đã bắt đầu đẩy từng xe món ngon mỹ vị đến sảnh tiệc.

Sau đó mọi người bắt đầu kính rượu với Tiêu Thanh. “Kim Chí Nam. Kính Hộ quốc chiến soái!”

“Vương Vĩnh Tài, chủ tịch bất động sản Bảo Đỉnh, kính

Hộ quốc chiến soái!”

“Trần Thiên Thái, chủ tịch tập đoàn Thiên Thái, kính Hộ quốc chiến soái!”

“Cát Thuận Phát, chủ tịch công ty đóng tàu Thuận Phát, kính Hộ quốc chiến soái!”

Nhìn thấy một đám ông chủ địa vị hiển hách. Khúm na khúm núm kính rượu với Tiêu Thanh, giống như người hầu, sắc mặt của đám người Kim Thành Khánh, Hà Khánh Bán cực kỳ khó coi.

Hồi tưởng lại từng câu nghèo kết hủ lậu cứ mở miệng là nhắc đến để gọi Tiêu Thanh, lại nhìn lại lúc này, bản thân có phấn đấu cả đời cũng không đạt đến được độ cao của Tiêu Thanh!

Các ông chủ hết bàn này đến bàn khác thay phiên nhau đến bàn chính kính rượu với Tiêu Thanh, rất nhanh đã sắp đến lượt bàn của bọn họ, tất cả bọn họ đều trở nên căng thẳng.

Mà lúc này, Kim Chính Huy, ba của Kim Thành Khánh, và Kim Chính Huệ, mẹ của Hà Khánh Bẫn đi tới. “Con trai, sắp đến lượt mấy đứa kinh rượu với Hộ quốc chiến soái rồi, nhất định phải thể hiện cho thật tốt. Nịnh bợ cho được Hộ quốc chiến soái có hiểu không?”

Nghe thấy lời nói của ba mình, Kim Thành Khánh khóc không ra nước mắt.

Anh ta cũng muốn đi kính rượu với Hộ quốc chiến soái, thể hiện bản thân thật tốt, sau đó nịnh bợ cho bằng được Hộ quốc chiến soái, vui vẻ thoải mái, nếu có thể được Hộ quốc chiến soái khen ngợi một câu. Vậy bản thân liền thăng tiến.

Nhưng mà trước đó, anh ta không biết Tiêu Thanh là Hộ quốc chiến soái, mắng Tiêu Thanh là tên nghèo kiết hủ lậu, thậm chí còn đạp xe điện của Tiêu Thanh, mấy lần còn nói muốn giết Tiêu Thanh, có thể nói là phạm tội chết với Tiêu Thanh.

Lần này đi kính rượu. Không khác là đưa cổ lên đoạn đầu đài để Tiêu Thanh chém, anh ta sao còn dám đi?

Nhưng mà anh ta lại không dám nói bản thân đã đắc tội với Hộ quốc chiến soái, nếu nói ra, anh ta tin rằng ba anh ta có thể lấy bình rượu đập vỡ đầu anh ta.

Cho nên giờ phút này. Anh ta đã đâm lao đành phải theo lao, tiến không được mà lùi cũng không xong, căn bản không biết nên làm sao bây giờ.

Nhưng mà hai anh em Kim Chính Huy và Kim Chính Huệ không biết được, Kim Chính Huệ cũng mỉm cười vỗ vai Hà Khánh Bản: “Con trai, con luôn khéo mồm khéo miệng, cậu hai của con tính tình nóng nảy như vậy cũng thích nghe con nói chuyện. Hộ quốc chiến soái là người mạnh mẽ cứng cỏi, dồi dào tinh lực, tính cách giống với cậu hai của con. Nhất định cũng sẽ thích nghe con nói chuyện, chờ đến lúc đi kính rượu. Nên nịnh bợ Hộ quốc chiến soái cho thật tốt, nhất định phải nịnh bợ cho bằng được hiểu không, mẹ đánh giá cao con

Hà Khánh Bẫn cũng muốn khóc.

Trong số những người có mặt trên bàn này, tính ra anh ta là người đắc tội thê thảm nhất với Hộ quốc chiến soái, ném thuốc của Hộ quốc chiến soái, còn vung nắm đấm muốn đánh nhau với Hộ quốc chiến soái, cho dù trong miệng anh ta có bối mật, cũng không thể nịnh bợ được Hộ quốc chiến soái! “Ta nói hai đứa đấy. Hôm nay làm sao vậy, để cho hai đứa đi kính rượu với Hộ quốc chiến soái, nịnh bợ cho được Hộ quốc chiến soái, tại sao lại không tình nguyên như vậy?”

“Chẳng lẽ Hộ quốc chiến soái không xứng để hai đứa kính rượu. Không xứng để hai đứa nịnh bợ cho thật tột hay sao?”

Kim Chính huy nhìn thấy vẻ mặt khó xử của hai người Kim Thành Khánh và Hà Khánh Bần, liền không chút nể mặt trách mắng hai người. “Không, không, không

Kim Thành Khánh vội vàng xua tay nói: “Không phải đầu ba, Hộ quốc chiến thần rất là lợi hại, khí thế quá là mạnh mẽ, hai người bọn con không đủ tự tin, cũng sợ là không nịnh bợ được, cho nên vẫn là đừng nên đi kính rượu, cũng đừng nên đi nịnh bợ, tránh làm cho ba phải mất mặt, ba đi kính là được, nịnh bợ là được. “Đúng, đúng, đúng”

Hà Khánh Bản phụ họa nói: “Hộ quốc chiến soái là nhân vật lớn lợi hại như vậy, mấy đứa con cháu chúng cháu nhất định sẽ không nịnh bợ được, vẫn nên là người lớn như mọi người đi nịnh bợ đi, đừng làm khó chúng cháu.”

Kim Chính Huệ hung hăng véo Hà Khánh Bân, thấp giọng tức giận nói: “Dám không nghe lời bà đây nói, quay trở về xem bà đây xử lý mày như thế nào!”