Chương 20

Mục Thiên Lam lo lắng nhìn về phía Tiêu Thanh, sợ vay không được sẽ liên lụy anh.

Tiêu Thanh cười nói: “Đi đi vợ ơi, anh không sao đâu, trên đường chú ý an toàn.”

Mục Thiên Lam gật đầu một cái: “Chờ em trở lại.”

Nói xong, cô đón một chiếc xe rồi rời đi.

Mục Thiên Lam vừa đi, Tiêu Thanh đốt một điếu thuốc, phun ra một ngụm khói mù: “Nói đi, muốn bồi thường bao nhiêu, chỉ cần cậu nói ra con số thì tôi sẽ làm cậu hài lòng.”

Kim Chí Hùng cười ha ha một tiếng: “Một mình anh hút điếu thuốc rẻ mạt đó, có làm thịt anh đem đi bán cũng không bồi thường nổi một cái bánh xe của tôi, anh lấy tiền ở đâu ra bồi thường chiếc Lamborghini này của tôi?”

Tiêu Thanh tức giận nói: “Tôi bảo cậu nói ra con số, cậu nói là được, nói lung tung làm gì?”

“Được.” Kim Chí Hùng cười lạnh một tiếng: “Nếu anh giả bộ như vậy thì được thôi, chiếc xe này tôi mua bốn mươi lăm tỷ, cộng thêm các chỉ phí lặc vặc, tổng cộng khoảng năm mươi mốt tỷ, chỉ cần anh có thể lấy ra số tiền này đưa cho tôi thì xe thuộc về anh, chuyện giải quyết xong, không lấy ra được thì cũng đừng giả bộ ở trước mặt tôi, anh không giả bộ nổi đâu!”

“Năm mươi mốt tỷ đúng không, được thôi.”

Tiêu Thanh lấy điện thoại di động ra, gọi cho một dãy số.

“Băng Thu, mang theo chỉ phiếu tới ngã tư đường Sang Nghiệp, tiện thể mang tới cho tôi một cây búa, tới ngay lập tức.”

“Vâng thưa chủ tịch, tôi lập tức tới ngay!”

Tút tút tút…

Điện thoại cắt đứt, Tiêu Thanh cất điện thoại di động, Kim Chí Hùng lại hỏi: “Anh bảo cho người mang chỉ phiếu, lại còn bảo người ta mang búa, anh muốn làm gì?”

Tiêu Thanh nhàn nhạt nói: “Tôi sẽ trả năm mươi mốt tỷ mua xe của cậu là được, cậu quản tôi muốn làm gì chỉ vậy?”

Kim Chí Hùng đang suy nghĩ, người này sẽ không phải là giả vờ bồi thường tiền, xong bảo người mang búa tới uy hiếp mình thật chứ?

“Cậu Kim, tên nghèo hèn này thích giả bộ như vậy thì hãy để cho anh ta giả bộ, xem anh ta có thể giả bộ tới mức nào, đến lúc đó nếu như anh ta không lấy ra được năm mươi mốt tỷ, còn dám cầm chùy đập xe của anh thì anh hãy gọi điện thoại kêu anh em tới, gõ bể đầu của anh ta luôn, lại bán vợ anh ta vào trong hộp đêm, để cho vợ anh ta làm gà cả đời.” Cô gái xinh đẹp nói.

“Ha hai”

Kim Chí Hùng cười to: “Em nói đúng, anh cũng muốn nhìn xem, tên nghèo kiết xác này dám cùng anh chơi trò gì.”

Tiêu Thanh cũng không quan tâm đến hai người bọn họ, tựa vào trên con xe Audi của vợ mình hút thuốc.

“Anh ta sẽ không phải là một kẻ lắm tiền khiêm tốn đó chứ?”

“Xí, kẻ lắm tiền khiêm tốn đi chăng nữa cũng sẽ không khiêm tốn đến mức rút một điếu ngựa đen mà hút đâu.”

“Nói như vậy, anh ta chỉ giả bộ bình thản thôi sao?”

Người chung quanh bàn luận sôi nổi, không khỏi châm chọc Tiêu Thanh.

Cô gái xinh đẹp kia lại xì một tiếng, nói bằng giọng điệu chanh chua cay nghiệt: ‘Kẻ dưới đáy xã hội chỉ biết hút ngựa đen cũng dám giả bộ ở trước mặt cậu Kim, lại còn bảo người mang chỉ phiếu và mang búa đến nữa, con mẹ nó tôi cũng muốn nhìn xem thử, tên nghèo nhà anh muốn làm gì.”

Vừa nói, hai tay cô ta ôm ngực, liên tục cười lạnh.

Cho đến khi Tiêu Thanh hút xong điếu ngựa đen thứ ba thì một chiếc Bentley trang nhã dừng lại ở nơi xảy ra tai nạn.

Xuống xe là một người đẹp lạnh lùng mặc đồ công sở, cô ấy vừa xuống xe, lấy khí chất cao quý quyến rũ lấn áp toàn bộ, làm người chung quanh bất giác tránh ra một con đường.

Cô ấy đeo một chiếc túi LV, đạp lên giày cao gót đi tới.

“Ôjp”

Trước mắt Kim Chí Hùng sáng lên, ném điếu thuốc đi, đẩy cô gái xinh đẹp kia ra, hai bước thành một tiến lên, cười ha ha nói: “Tổng giám đốc Bạch, cơn gió gì thổi cô tới đây vậy?”

Bạch Băng Thu nghi ngờ nhìn anh †a một cái: “Cậu Kim làm sao cũng ở nơi này?”

“Ai, đừng nói nữa.” Kim Chí Hùng thở dài nói: “Chiếc Lamborghini bản giới hạn tôi mua nửa năm trước bị một người phụ nữ ngu ngốc làm hại tông vào đầu xe rồi, bây giờ đang chờ xử lý đấy, kia là chồng của cô ta, hút thuốc ngựa đen lại nói sẽ bỏ năm mươi mốt tỷ mua xe của tôi để giải quyết chuyện này, cô nói có buồn cười không cơ chứ?”

Bạch Băng Thu chợt nhướng mày một cái, ánh mắt đảo qua, rơi vào trên người Tiêu Thanh.