Chương 7

Bà cụ Mục run rẩy nhìn vào danh sách quà tặng, yếu ớt nói.

“Xin hỏi, ai là người tặng những món quà này vậy?”

Tần An nhìn qua Tiêu Thanh một cái rồi nói: “Hộ quốc chiến soái.”

“Cái gì?”

Bà cụ họ Mục sốc.

Cả nhà họ Mục sốc.

Nhưng rất nhanh, Mục Hải Long liền đã phấn khích: “Bà, Hộ quốc chiến soái là một trong tứ đại chiến soái, địa vị rất cao, có thể nói dưới một người trên vạn người. Nhà họ Mục của chúng ta nếu có thể kết mối quan hệ với người này thì có thể nói là tiền đồ vô hạn.”

“Tốt tốt.”

Bà cụ Mục gật đầu như giã tỏi, cả người phấn khích: “Thưa ngài, tôi có một vài người cháu gái, không biết là ngài để ý tới đứa nào?”

Tần An trả lời: “Hộ quốc chiến soái muốn cho cô ấy bất ngờ nên hiện tại không thể tiết lộ. Thứ bảy tuần này, mọi người hãy đến tòa nhà Royal để tham gia lễ cưới của Hộ soái chiến quốc. Đến lúc đó mọi người sẽ biết.”

Nói xong, Tần An liền lập tức rời khỏi.

Anh vừa đi, bà cụ Mục đã chạy tới ôm lấy đống quà, vui mừng đến phát khóc.

“Nhà họ Mục chúng ta cũng có ngày trở thành phượng hoàng rồi.”

Lúc này, Mục Hải Long tiến tới mở một hộp quà.

“Wow”

Một tia kinh ngạc.

Trong hộp toàn bộ là vàng thỏi.

Chẳng mấy chốc, tất cả các hộp được mở.

Dưới chân mười hộp vàng, mười hộp tiền mặt, một hộp các trang sức và giấy chứng nhận quyền sở hữu khác nhau.

“Đó là một tài sản khổng lồ!”

Nhà họ Mục bấn loạn không thôi.

Ngay cả Mục Thiên Lam cũng qua bên này xem.

Quá nhiều đồ qusy, quá nhiều vàng và tiền.

“Bà, bà nói Hộ quốc chiến soái muốn cưới ai trong nhà chúng ta hay sao? Là ai vậy?” Mục Hải Long hỏi.

Bà cụ lắc đầu.

Mục Hải Yến tự hào nói: “Chắc chắn của con rồi.”

“Đúng là không biết sĩ diện.” Ngô Tuệ Lan lườm cô ta: “Thiên Lam nhà tôi xinh đẹp như vậy, phải là Thiên Lam nhà tôi mới đúng.”

“Bác mới là không biết sĩ diện.” Mục Hải Yến không vui nói: “Nhà họ Mục chỉ có ba người cháu gái, một là tôi, hai là Thiên Lam, ba là Hải Linh.”

“Tôi 24 tuổi chưa kết hôn, chị Thiên Lam 25 tuổi đã kết hôm, còn Hải Linh mới có 17 tuổi, Hộ quốc chiến soái chắc chắn sẽ không có ý với con bé, chỉ có cháu là thích hợp.”

“Bởi vì hai năm trước, trường đại học của chúng tôi đã tổ chức một | chuyến thăm trại quân sự. Vào thời điểm đó, tôi vô tình ngã xuống. Một anh rất đẹp trai đã giúp tôi, còn hỏi tôi tên gì, tôi nói tôi tên Hải Yến. Anh ấy còn khen tên tôi.”

“Nếu tôi đoán không sai thì anh trai đó chính là Hộ quốc chiến soái. Kể từ lần giúp đỡ tôi đó thì anh ấy đã yêu tôi rồi. Nhưng sau đó có lễ vì quá có quá nhiều nhiệm vụ nên mới không thể tìm tới tôi. Bây giờ anh ấy có thời gian, muốn kết hôn với tôi, muốn cho tôi một bất ngờ lớn, chắc chắn là vậy rồi.”

Mục Hải Long hào hứng: “Em gái, có thật vậy không?”

Mục Hải Yến gật gật đầu: “Em lừa anh làm gì.”

“Hải Yến, mẹ yêu con chết đi được, nghe con nói như vậy mẹ cũng cảm thấy người Hộ quốc chiến soái muốn lấy là con đó. Vậy thì tất cả những món quà này đều là của nhà chúng tôi rồi.”

Bác gái lớn nói rồi lấy tờ danh sách quà từ trong tay bà cụ Mục.

Ngô Tuệ Lan không vừa ý: “Quà là phải để mẹ giữ, vạn nhất người Hộ quốc chiến soái muốn lấy là Thiên Lam nhà chúng tôi thì sao? Đến lúc đó tiền bị mấy người tiêu hết rồi thì chúng tôi lấy gì dùng?”

Bác gái liền cười lạnh một tiếng: “Thiên Lam nhà mấy người đã kết hôn rồi, Hộ quốc chiến soái vang danh như vậy sao có thể dùng hàng qua tay chứ.”

“Điều này…”

Ngô Tuệ Lan nhất thời không biết phải nói gì.

Sau đó bà ta liên quay sang mắng Tiêu Thanh: “Đầu tại cậu hủy hoại Thiên Lam nhà tôi, nếu không thì Thiên Lam xinh đẹp nhà tôi đã có thể gả cho Hộ quốc chiến soái rồi.”

Bà ta nói xong liền khóc, cảm thấy như mất đi hàng trăm tỷ đồng.

“Mẹ đừng vậy nữa, Hộ quốc chiến soái sẽ không lấy Mục Hải Yến đâu.”

Tiêu Thanh nói, đoạn quay lại nói với bác gái: “Những thứ này đừng có động vào.”