Chương 86

Thẻ cảnh sát vừa được lấy ra, mọi người cũng không biết là thật là giả, nhưng là không dám hoài nghi lung tung nữa.

“Đưa máy camera theo dõi ra đi.”

Mã Đường thu hồi thẻ cảnh sát rồi nói một câu.

“Vâng, đội trưởng.”

Rất nhanh, camera ghi hình được đưa vào kết nối với máy chiếu trên tường, bắt đầu phát đoạn ghi hình theo dõi.

“Đây là chín giờ bốn mươi buổi sáng ngày hôm qua, xe của Mục Hải Long dừng ở phía đối diện của tiểu khu Phượng Hoàng. Sau đó anh ta xuống xe, đi ngang qua đường cái, tránh camera rồi tiến vào tiểu khu.”

Mã Đường nói.

Quả nhiên, thấy Mục Hải Long bước xuống xe. Ngó nghía xung quanh, đi ngang qua đường cái, sau đó biến mất trong camera theo dõi.

“Mau xem đến chỗ mười giờ ba mươi.”

Mã Đường nói.

Rất nhanh, video ghi hình đã được tời đến mười giờ ba mươi, hơn mười giây sau đó, chỉ thấy trong video theo dõi, Mục Hải Long cầm một cái túi nhựa màu đen chạy ra, vội vội vàng vàng lên xe rời đi.

Nhìn đến đây, Mục Thiên Lam giận dữ hỏi: “Mục Hải Long, khi anh đi vào tiểu khu của tôi hai tay trống trơn, khi đi ra lén lén lút lút cầm cái túi nhựa màu đen, bên trong cái túi nhựa này là cái mũ phượng của tôi đúng không!”

“Không phải! Không phải!”

Mục Hải Long kinh ngạc vô cùng, liều mạng lắc đầu.

“Vậy bên trong cái túi nhựa kia là cái gì!”

Ngô Tuệ Lan quát.

“Là là đồ uống tôi mua cổng tiểu khu.”

“Chỉ mua một món đồ uống mà mất tận năm mươi phút cơ à?”

Mục Thiên Lam chất van.

“Tôi tôi tôi… Ăn một bát mì, lại gọi điện thoại cho người ta một lát, chậm chút thời gian không được sao?”

Ngô Tuệ Lan đang muốn nói cái gì, Mã Đường lại nói: “Vẫn không chịu thừa nhận là, chuyển cảnh đi để anh ta xem, liệu anh ta còn dám chối chuyện mình ăn trộm mũ phượng hay không.”

Mã Đường nói xong, video ghi hình bị cắt, là một quầy giao dịch, bên trong có người cầm vàng bạc trang sức đi đổi tiền.

“Đây là tiệm cầm đồ Châu Hưng Quang Vinh, hai giờ năm mươi mốt phút buổi chiều ngày hôm qua. Mục Hải Long cầm mũ phượng đi đổi lấy hơn ba mươi tỷ, xem theo dõi, rất nhanh anh ta sẽ xuất hiện.”

Mã Đường nói.

Năm phút sau.

Quả nhiên. Nguồn truyen.one nhé cả nhà!

Một người đàn ông cầm theo túi nhựa màu đen xuất hiện trong camera theo dõi, anh ta liếc nhìn xung quanh. Ngay khi nhìn thấy mặt, tất cả mọi người nhận ra người đàn ông này chính là Mục Hải Long.

Ước chừng một phút đồng hồ sau, có một người đàn ông rời khỏi quầy, Mục Hải Long bước đi qua đó rồi bỏ túi nhựa màu đen lên quầy, đem mũ phượng, trâm cài, khuyên tai, bày tất cả mọi thứ lên quầy, rồi bắt đầu nói chuyện với người bên trong.

Nhìn đến đây, Mục Hải Long đã xụi lơ trên mặt đất.

Anh ta biết biết, tiếp theo mình không thể nói dối được nữa, cũng không thể thay đổi được sự thật rằng anh ta chính là một tên trộm.

Mà cả nhà Mục Thiên Lam như muốn bùng nổ.

Ngô Tuệ Lan giận không thể tả nói: “Hóa ra thủ phạm trộm mũ phượng của nhà chúng tôi thật sự chính là cậu! Đúng là đồ khốn nạn mà!”

Mục An Minh cũng tức sùi bọt mép: “Trước kia cậu trộm vật liệu thép của công ty đi bán, tôi vốn nhắm một mắt mở một mắt cho qua, vốn định người trong nhà có thể không so đo thì không so đo, không rằng đã tâm của cậu càng lúc càng lớn, theo từ ăn trộm vật liệu thép đến vàng bạc, còn trộm đồ trong nhà của tôi, biết sớm như vậy, tôi nên sớm báo công an bắt cậu lại!”

Mục An Phong hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Mũ phượng này là hạnh phúc của chị tôi, thế mà anh dám trộm hạnh phúc của chị tôi để đi bán. Anh trộm còn chưa tính, còn giá họa cho anh rể của tôi, hại anh rể của tôi bị oan, bị gia đình của tôi mắng rất thảm. Hôm nay anh xong đời rồi, không bắt anh bỏ tù vài chục năm, thì thực có lỗi với chị gái và anh rể của tôi!”

Mục Thiên Lam khóc hu hu nhìn Tiêu Thanh: “Thực xin lỗi Tiêu Thanh, em không nên hoài nghi anh, em nên tin tưởng anh trong sạch, là em hồ đồ, làm anh chịu oan rồi, anh không làm em thất vọng gì hết, nhưng là em không tin tưởng anh làm anh thất vọng về em rồi.”

Tiêu Thanh nghe vậy thì trong lòng rất ấm áp, sờ sờ gương mặt của Mục Thiên Lam, lau nước mắt nơi khóe mắt của cô, dịu dàng nói: “Anh là đàn ông, phải đối mặt được với tất cả bão táp, chút chuyện nhỏ này không thể làm anh đau lòng được đầu, cho nên vợ không cần phải tự trách, nếu vì chuyện này mà em phải tự trách, thì anh thật sự rất đau lòng.”