Chương 127: Chỉ cần anh Tần nói một câu

“Hừ!” Tần Vũ Phong cười khinh bỉ, trong mắt lóe lên một tia giêu cợt: “Vừa rồi các người không thấy à? Tôi và Kiều Như dọn vào nhà mới, nên những phú hào kia chủ động đến đây tặng lễ vật.

Còn tiệc mừng thọ của bà già nhà họ Lâm mấy người, xin lỗi nhé, chẳng liên quan gì tới tôi cải”

“Anh”

Giờ phút này, gương mặt đẹp đế của Lâm Yến Vân trông hết sức dữ tợn, hệt như lệ quỷ. Những thành viên khác của nhà họ Lâm cũng nghiến răng nghiến lợi, giận dữ vô cùng. Vốn dĩ ở trong lòng bọn họ, Tần Vũ Phong là một quả hồng mềm, ai cũng có thể tùy ý giãm đạp. Nhưng hiện tại, dáng vẻ cao cao tại thượng của Tần Vũ Phong khiến cho bọn họ khó chịu đến điên lên được.

Đột nhiên, từ trong đám đông, Lâm Hoàng Quân xông ra, chỉ tay vào Tần Vũ Phong mà chửi đổng: “Thằng khốn, cái việc này tạm thời để đó, không tính toán với anh! Nhưng cái đồng hồ lớn màu đen trong tiệc mừng thọ ban nấy, có phải anh tặng không?”

“Cái đồng hồ lớn màu đen nào? Tôi không biết!”

Tần Vũ Phong nhún vai, trông hết sức vô tội.

“Khốn kiếp, anh còn dám giả ngu?”

Lâm Hoàng Quân giận sôi máu, siết chặt nắm tay đấm ngay mặt Tần Vũ Phong.

“Buồn cười!”

Tần Vũ Phong tỏ vẻ khinh thường.

Một kẻ ăn chơi trác táng, bị rượu đục khoét sạch cơ thể mà lại dám đánh tay đôi với chiến thần Thiên Vũ? Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Thân hình Tần Vũ Phong giống như ma quỷ, đột ngột xuất hiện sau lưng Lâm Hoàng Quân, đạp hắn một cái.

“Ái dai”

Lâm Hoàng Quân thét lên thảm thiết, cơ thể mất trọng tâm, té ngã sấp mặt, hai hàng máu mũi tuôn trào, thê thảm và nhếch nhác.

“Đáng ghét!

“Thằng nhãi dám đánh anh Hoàng Quân!”

“Hôm nay sẽ cho anh biết sự lợi hại của nhà họ Lâm!”

Mấy đứa con cháu nhà họ Lâm tràn ngập trong sự giận dữ, xoa tay hằm hè, chuẩn bị tiến lên bao vây anh. Nếu đánh tay đôi thì bọn họ chưa có lá gan đó, nhưng với nhân số chiếm ưu thế như bây giờ, nhiều người cùng vây đánh, chẳng lẽ không đọ lại được một Tần Vũ Phong?

“Dừng tay!”

Đúng lúc này, một tiếng hét lớn vang lên.

Đội trưởng đội bảo an của khu biệt thự cùng với mấy chục bảo an hùng hổ chạy đến, trong tay lăm le cây côn điện.

Trông thấy cục diện này, đám con cháu nhà họ Lâm bỗng trở nên sợ hãi. Bọn họ bắt nạt người yếu đã quen, nay nhìn thấy mấy người cứng rắn như vậy nào còn dám chống đối nữa. Nhưng Lâm Hoàng Quân lại chen lên, che cái mũi máu me be bét, ác ý tố cáo: “Đội trưởng à, anh tới đúng lúc lắm!

Ở đây có côn đồ đánh tôi chảy máu mũi, các anh phải bảo vệ an toàn cho.

cư dân, đánh gãy chân chó của anh ta bill.”

Ai ngờ ngay sau đó, vị đội trưởng đội bảo an nọ đã vung tay tát Lâm Hoàng Quân một cái.

“Chát”

Tiếng tát lanh lảnh, vang vọng khắp nơi.

Lâm Hoàng Quân bị đánh ngu người. Mấy người nhà họ Lâm cũng nhìn nhau, khoảng chừng vài giây sau mới có phản ứng.

“Cái quái gì thế này!”

“Bảo an mấy người chính là chó trông cửa, bây giờ lại dám đánh chủ nhân, làm phản rồi hả?”

“Tôi lập tức báo cáo chủ khu bất động sản này đuổi việc mấy người!”

Đối mặt với uy hiếp thế nhưng đội trưởng đội bảo an lại không chút lo sợ, ánh mắt sắc xảo quét ngang đám đông, mở miệng: “Tổng giám đốc Lư của chúng tôi đã thông báo từ sớm – chủ nhân của biệt thự Mặt Trời số một là anh Tần, không có liên quan gì đến nhà họ Lâm các người! Các người dám đắc tội với anh Tần, thật là không biết sống chết! Chỉ cần anh Tần nói một câu, ngay tức khắc, tôi sẽ quăng toàn bộ người nhà họ Lâm các người ra ngoài!”

Nghe những lời này, người nhà họ Lâm á khẩu không thốt nổi một lời.

Đám người tái mặt, khí thế kiêu ngạo lúc trước bốc hơi hết sạch. Không thể không thừa nhận, biệt thự Mặt Trời số một, là Tổng giám đốc Lư tặng Tân Vũ Phong! Tuy bọn họ dùng ảnh chụp để uy hiếp, bức bách Tần Vũ Phong giao ra căn biệt thự này nhưng Tổng giám đốc kia không đồng tình… Nếu thật sự vạch ra, không những không chiếm được lời mà bọn họ còn bị đuổi ra khỏi biệt thự.

Mọi tính toán ban đầu đều đổ sông đổ biển!