Chương 138

Nghe nói như thế nụ cười trên môi của Kiều Thiên Dã trong nháy mắt biến mất.

Thay vào đó là sự phẫn nỗ trước nay chưa từng có!

Anh ta là con trai độc nhất của ông Kiều, là người thừa kế của thế giới ngầm Đông Hải, là con cưng được nuông chiều kiêu ngạo…

Cho dù là đi đến đâu anh ta được người khác vây đỡ, chưa bao giờ nếm trải mùi vị bị từ chối.

Đây là lần đầu tiên của Kiều Thiên Dã mà lần này lại tốn hết tâm tư theo đuổi cô gái.

Ai mà biết chứ…lại bị từ chối!

Điều này khiến tất cả tôn nghiêm cùng sự kiêu ngạo của anh ta đều bị chèn ép đến nát tan.

Các vị khách vây xem xa xa cũng đều trợn tròn mắt lên.

“Cô ta điên rồi sao dám từ chối cả Kiều thiếu gia?”

“Chẳng lẽ là đang chơi trò vờ tha để bắt thật, muốn thu hút sự chú ý?”

“Không có phép tắc gì cả…Cậu chủ Kiều đều đã cầu hôn trực tiếp như cô ta gật đầu đồng ý là được rồi sao?”

Mọi người xì xào bàn tán hoàn toàn rất khó thể lý giải được cách làm của Lâm Kiều Như.

“Người mà cô thích có phải là cái tên khốn Tần Vũ Phong kia?” Kiều Thiên Dã khuôn mặt dữ tợn hung tàn trừng mắt nhìn cô nghiến răng nghiến lợi mà hỏi. “Tôi…”

Lâm Kiều Như muốn mở miệng nói nhưng lập tức cô lại nghẹ không nói ra.

Cô chỉ sợ sau khi thừa nhận thì sẽ đem đến cho Tần Vũ Phong thêm nhiều phiền phức.

Lửa giận của nhà họ Kiều đâu phải ai cũng có thể thừa nhận được.

Nhưng cô muốn nói lại thôi càng kích thích lòng ghen ty của Kiều Thiên Dã.

“Đáng ghét! Tôi đã sớm đi nghe ngóng rồi tên Tân Vũ Phong kia không có quyền không có thế quá bất tài chỉ biết có thể đánh nhau là một điểm! Anh †a có tiền bằng tôi không? Anh ta có cao đẹp trai như tôi không? Có một gia thế tốt như tôi không?’ “Chỉ cần cô theo tôi, tôi sẽ cho cô hưởng bất tận vinh hoa phú quý, khiến cho toàn thế giới đều phải ngưỡng mộ côi”

Kiều Thiên Dã đã tung ra mồi nhử kinh người.

Nhưng mà, Lâm Kiều Như lại lắc đầu, mở miệng nói: “Cậu chủ Kiều, so đấu với của cải và gia thế thì Tần Vũ Phong chính xác không bằng anh nhưng tiền tài không mua được tình yêu! trái tim của tôi rất bé tất cả đều chứa đựng bóng hình của anh ấy, không thể nào chưa thêm người khác được!”

Giọng nói của cô tuy rằng không vang to nhưng lại rất kiên định.

Lâm Kiều Như là cô gái ngoài thì dịu dàng nhưng bên trong lại rất mạnh mẽ.

Một khi cô đã nhận định sự việc gì thì sẽ không bao giờ thay đổi.

Liên tiếp bị từ chối, Kiều Thiên Dã sắc mặt lại giống như con phải con ruồi trông rất khó coi.

“Kiều Như coi như là không chiếm được trái tim của em, cũng phải lấy được con người em!”

Anh ta sải bước vọt tới trực tiếp bắt được tay của Lâm Kiều Như, dùng lực hướng vào lồng ngực của anh ta.

“Không! Không được!”

Lâm Kiều Như liền hô to, hết sức giấy dụa ra.

Nhìn thấy cảnh mày Dương Bách Xuyên sắc mặt hoàn toàn thay đổi cũng không có cách nào mà chỉ biết khoanh tay đứng nhìn.

Dương Bách Xuyên rất rõ, Lâm Kiều Như có thể là cô gái mà tổng giám đốc Phong quan tâm! Nếu nư có chuyện gì bất trắc thì anh ta làm sao có thể ăn nói với tổng giám đốc Phong chứ?

“Cậu chủ Kiều, xin anh hãy giữ tự trọng! Ở đây bao nhiêu khách mới như vậy, anh ở trước mặt mọi người trắng trợn cướp đoạt con gái sợ rằng là không được hay cho lắm?”

Dương Bách Xuyên đứng ra ngữ khí mang theo ý tứ nhắc nhở.

“ð2”

Kiều Thiên Dã nhíu mày không nghĩ rằng Dương Xuyên Bách sẽ ta ngăn cản mình.

“Giám đốc Dương, anh là đang muốn dạy tôi làm việc sao? Gia đình họ Kiều ở Đông Hải, hô mưa gọi gió nói một không nói hai! Anh đi hỏi các vị khách ở đây có cái mắt nào không mở ra dám đi tố cáo tôi chứ?”!

Cùng lúc nói lời này Kiều Thiên Dã ánh mắt đã quét toàn bộ xung quanh, trong con mắt phóng ra sự nham hiểm giống như là con rắn độc theo dõi con mồi.

Cả trương hoàn toàn tĩnh mịch!

Tất cả các khách mời đều cúi đầu xuống hoàn toàn không dám nhìn đối diện với Kiều Thiên Dã.

Coi như bọn họ một bên giàu có nhưng cũng không dám đắc tội với nhà họ Kiều!

Dù sao Kiều Bát gia chính là anh hùng lòng đất nắm giữ quyền giết quyền sống nếu ai dám chọc Kiều gia không hài lòng vậy cũng sẽ bị tàn sát.

“Tôi không dám!”

Đột nhiên Dương Bách Xuyên cũng hét lớn, làm ra dáng vẻ chính nghĩa.

Kiều Thiên Dã hơi híp mắt lại mắt hung tợn trừng mắt với anh ta: “Tổng giám đốc Dương, coi như là bán bộ mặt của tôi, mở một con mắt ra nhắm một con mắt lại! Nếu như có ý đi một mình vậy chính là kẻ thù của nhà họ Kiều!”

“Người khác sợ nhà họ Kiều, tôi cũng không sợ! Kiều Như là nhân viên của tập đoàn Phong Vận, cô ấy đã đi cùng tôi đến tôi cũng phải đưa cô ấy không chút tổn hại nào mà trở về!”

Dương Bách Xuyên cao giọng nói.

Lâm Kiều Như vô cùng kích động.