Chương 41: Phương tiện thay đi bộ xa hoa một cách khiêm tốn

Sau khi Vương Tuệ Lâm ra khỏi nhà hàng, tâm trạng có chút phiền muộn bước đi trên phố đi bộ.

Sự lạnh lùng của cô đều là giả vờ, là cách để khiến một người đàn ông hoàn toàn từ bỏ ý định tỏ tình với cô.

Mặt khác, cô thật sự cũng không có cảm giác gì với Trần Chí Siêu, cho dù Trần Chí Siêu vừa trẻ trung vừa giàu có lại ưu tú, nhưng cô là người phụ nữ đã có chồng rồi.

Cứ nghĩ đến người chồng vô dụng kia của mình là tâm trạng của Vương Tuệ Lâm lập tức trở nên đặc biệt tồi tệ.

So với mấy người bạn gái thân, hôn nhân của cô quả thực là quá bất hạnh!

Chỉ cần Giang Thần bằng được một nửa Trần Chí Siêu thôi thì cô cũng không đến nỗi không ngẩng đầu được lên thế này!

"Giang Thần, nếu như anh còn vô công rồi nghề, khiến tôi không thấy được hi vọng thì tôi sẽ ly hôn với anh!", Vương Tuệ Lâm âm thầm cắn răng tự thề trong lòng.

Ở một diễn biến khác, Giang Thần đã chọn xong dược liệu, Hà Phù Sinh lại mời anh dùng bữa.

Ăn cơm xong thì trời cũng muộn rồi, Giang Thần lái chiếc Santana về biệt thự nhà họ Vương.

"Giang Thần, cậu bị bệnh hả, cả ngày trời cậu chết dẫm ở đâu thế? Cả nhà chúng tôi đều tưởng cậu chết rồi đó. Ồ, còn uống rượu sao? Cậu chết ở ngoài cũng được, còn vác cái thân nồng nặc mùi rượu hôi hám thế này về nhà, cậu muốn khiến mấy mẹ con chúng tôi buồn nôn đến chết sao!", vừa bước vào cửa, Điêu Ngọc Lan đã bắt đầu chửi mắng không ngớt miệng. Ban đầu bà ta quả thật cũng rất lo lắng, sợ Giang Thần bị Vương Đằng làm gì nguy hiểm, mặc dù bà ta không ưa Giang Thần, nhưng tốt xấu gì cũng là một mạng người, thấy Giang Thần trở về, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này Vương Tuệ Lâm đang ngồi trên ghế sô-pha, sắc mặt lạnh lùng, không ngừng bấm chiếc điều khiển từ xa trên tay.

Giang Thần nhíu mày, cũng không nói gì mà đi thẳng vào phòng.

"Giang Thần, tôi bảo anh đi mua dược liệu làm quà nghỉ hưu cho bà nội, anh đã mua chưa?", đúng lúc này thì Vương Tuệ Lâm đang ngồi trên ghế đột nhiên hỏi một câu.

"Mua rồi!", Giang Thần trả lời.

"Mua thật hay mua giả? Anh đừng có lừa tôi, không đủ tiền thì tôi đưa cho anh, đến lúc đó anh đừng làm tôi mất mặt!", Vương Tuệ Lâm nhíu mày nói.

"Tuệ Lâm, đưa tiền gì cho cậu ta, cậu ta có tay có chân mà không tự mình đi kiếm được sao! Cả ngày chỉ ăn bám nhà chúng ta, khác gì với một kẻ bỏ đi chứ!"

Điêu Ngọc Lan liếc Giang Thần một cái, rồi lạnh nhạt nói: "Ồ, đúng rồi, cái cậu kia, về sau cậu không được lái chiếc Santana nhà chúng tôi nữa! Làm giúp việc nhà tôi không kịp đi mua đồ ăn đã đành, ngay đến tiền xăng cậu cũng không có để trả thì còn lái xe cái gì, nghe thấy chưa!"

"Biết rồi!", Giang Thần nói xong liền đi thẳng lên lầu.

"Hừ, đúng là thứ vô dụng!", Điêu Ngọc Lan hung hăng lườm anh một cái.

"Mẹ, chẳng phải chỉ là một chiếc xe đi chợ thôi sao, mẹ đến mức phải thế sao?", Vương Tuệ Lâm không nhịn được nhíu mày nói.

"Đến mức đó! Sao lại không chứ! Cái hạng người như cậu ta xứng đáng được lái xe sao? Nếu không phải cậu ta giúp con ngăn sự việc hôm qua, thì giờ mẹ đã quét cậu ta ra khỏi nhà rồi!", Điêu Ngọc Lan tức giận hổn hển nói. Bà ta nói như vậy cũng chẳng phải là vì có thiện cảm gì với Giang Thần, nói không chừng đến lúc nào đó gặp được anh con rể đúng ý thì sẽ đá ngay Giang Thần ra khỏi cửa luôn ấy chứ.

Giang Thần đi về phòng, trực tiếp gọi điện thoại cho Trương Miêu, không lái chiếc Santana nữa thì cũng phải kiếm một phương tiện khác thay cho đi bộ chứ.

Trương Miêu cúp điện thoại xong liền nghĩ, tổng giám đốc muốn tìm một chiếc xe để đỡ phải đi bộ, vậy phải là loại vừa xa hoa một cách khiêm tốn, vừa có nội hàm, hơn nữa còn phải phù hợp với phong cách của ông chủ. Thế là cô ta lập tức gọi điện cho phòng tài vụ, bảo tài vụ đến cửa hàng Rolls-Royce 4S lấy một chiếc Phantom về.

Hôm sau Giang Thần bắt xe đến công ty, lúc đến nơi đã thấy một chiếc Rolls-Royce Phantom trị giá hơn hơn mười triệu tệ đỗ ở vị trí đỗ xe số 1 của tổng giám đốc rồi. Giang Thần không nhịn được mà ngẩn người ra một lúc, không biết Trương Miêu có phải đã hiểu nhầm ý của anh hay không, rõ ràng anh nói là một chiếc xe máy điện, Rolls-Royce mà là xe máy điện sao?

"Tổng giám đốc, tôi thấy chiếc xe này tinh tế lại sâu sắc, rất hợp với anh!", sau khi tới văn phòng, Trương Miêu ngọt ngào nói. Giang Thần lắc đầu, không biết phải làm sao, cũng không đành lòng nói thêm gì nữa.

"Tổng giác đốc, Vương Húc cũng vừa đến, đang ở trong phòng tiếp khách, anh ta đã tiếp nhận Tân Tư Vận rồi, muốn đàm phán với chúng ta chuyện đầu tư!", Trương Miêu báo cáo với Giang Thần.

"Đầu tư sao?", Giang Thần cười lạnh một tiếng rồi nói: "Nói lại với anh ta, hợp tác với Tân Tư Vận đã hủy bỏ rồi, ngoài ra, việc đầu tư trước đó của theo hợp đồng mà làm, chúng ta yêu cầu truy thu! Sau đó bảo anh ta cút đi, sau này không được phép xuất hiện trong tòa nhà Vinh Đỉnh nữa!"

Giang Thần biết đám người nhà họ Vương này thế nào, trước đó lúc soạn thảo hợp đồng đã để lại một con đường lui, nếu có người dám bắt nạt vợ anh, Giang Thần tuyệt đối không đồng ý.



Chương 42: Cậu hai nhà họ Vương

"Vâng, thưa tổng giám đốc!", Trương Miêu nhận lệnh xong thì đi ra ngoài.

"Ha ha, phó giám đốc Trương, lần này không cần tôi phải ký thỏa thuận bổ sung nữa chứ?"

Trong phòng tiếp khách, Vương Húc nheo mắt quan sát Trương Miêu một lượt, vểnh chân đắc ý nói.

Trương Miêu cũng mỉm cười nói: "Vâng, giám đốc Vương, anh không cần phải ký thỏa thuận bổ sung nào nữa, nhưng tổng giám đốc của chúng tôi nói việc hợp tác với Tân Tư Vận đã hủy bỏ rồi, dựa vào điều khoản trong hợp đồng thì sẽ truy thu lại mười triệu tiền đầu tư trước đó, tổng giám đốc của chúng tôi còn nói, bảo anh lập tức cút ngay, không được phép bước nửa bước vào tòa nhà Vinh Đỉnh của chúng tôi nữa!"

Vương Húc: "..."

...

Tại biệt thự nhà họ Vương.

"Phế vật! Cháu đúng là đồ vô dụng! Cháu nói xem cháu còn có thể làm được cái gì! Ngày mai là đến cuộc họp thường niên rồi, đúng lúc này cháu lại để mất dự án. Trước mặt bao nhiêu người, bà làm sao ăn nói với nhà họ Vương đây! Lại làm sao có thể chọn cháu làm người thừa kế trước mặt mọi người!"

"Choang!" một tiếng, chiếc cốc trà làm từ gốm Thanh Hoa bị bà cụ đập vỡ tan trên mặt đất.

Vương Húc quỳ dưới đất run rẩy, ngay đến nói cũng không dám nói một câu.

Lúc này quả thật là khổ sở không nói nên lời.

Mẹ kiếp sao mọi chuyện do anh ta phụ trách lại rơi vào tình cảnh như vậy cơ chứ?

Một dự án đã sụp đổ hai lần trong tay anh ta, quả thật là sự kích động muốn chết mà!

"Lần, lần này tại sao Vinh Đỉnh lại muốn hủy bỏ hợp tác?", bà cụ vuốt ngực, cố gắng bình tĩnh lại hỏi.

"Bà nội, thật sự không trách cháu được mà, đối phương chẳng nói gì đã bảo muốn hủy bỏ hợp tác, một chút cơ hội cũng không cho cháu!"

Vương Húc khóc lóc nức nở gào lên, chợt như nhớ ra gì đó, vội vàng nói: "Bà nội, nhất định là do Vương Tuệ Lâm, không sai, nhất định là cô ta ôm hận trong lòng vì bà giao lại công ty cho cháu, nên mới cố ý giở trò sau lưng, báo thù chúng ta! Cô ta còn muốn tranh vị trí người thừa kế của cháu đó bà nội!"

Bà cụ sững sờ chốc lát rồi nhíu mày, những gì Vương Húc nói cũng không phải không có khả năng.

Trước đây, dự án này đúng là do Vương Tuệ Lâm đàm phán mang về, đã gây dựng được quan hệ với bên Vinh Đỉnh đó, sau lưng cùng bọn họ chơi trò rút củi dưới đáy nồi cũng không phải là không có khả năng!

"Tuệ Lâm à Tuệ Lâm! Lẽ nào cháu còn ôm suy nghĩ không an phận với vị trí người thừa kế sao?", bà cụ híp mắt lại, không ghìm được mà có chút tức giận.

Có điều, Vương Húc đã làm mất hai dự án rồi, e là người nhà họ Vương sẽ không dễ dàng chấp nhận như vậy, nếu như cưỡng ép nâng đỡ lên vị trí thì e là sẽ không được mọi người phục.

Nhưng nhà họ Vương cũng không thể giao cho một đứa con gái là Vương Tuệ Lâm được, bà cụ đột nhiên có chút khó xử.

Đúng lúc này, giọng của quản gia đột nhiên mừng rỡ reo lên: "Bà cụ, chuyện mừng, cậu hai về rồi!"

"Cái gì? Thâm Nhi về rồi sao?", bà cụ vừa nghe vậy, vội vàng kích động đang ngồi liền bật dậy.

Đúng lúc này, một nam thanh niên anh tuấn mặc một bộ âu phục của Anh từ bên ngoài đi vào.

"Bà nội, Thâm Nhi về thăm bà rồi đây!", người đàn ông anh tuấn rảo bước về phía bà cụ.

"Đúng, đúng là cháu nội thứ hai của bà đã về rồi đấy sao?", bà cụ run rẩy đón lấy.

"Bà nội, là cháu đây, cháu đã về rồi!"

Hai bà cháu ôm chầm lấy nhau, khỏi nói cũng biết tình cảm thế nào, Ngụy Húc đứng bên cạnh sượt qua vẻ đố kỵ sâu sắc, người em trai này của anh ta từ nhỏ đã được bà nội yêu thương, cho dù mấy năm nay không ở bên cạnh bà nội, nhưng vẫn thường xuyên được nhắc tới, người ta còn nói cậu hai Vương Thâm là long phượng của nhà họ Vương!

"Tốt, tốt tốt, về là tốt rồi, mấy năm nay con du học bên Mỹ, đã học được không ít kiến thức chứ?", bà nội xúc động hỏi.

"Bà nội! Cháu đã lấy được bằng MBA kép của Học viện Công nghệ California và Đại học Yale, hơn nữa cháu còn nhận thầy Dr. Smith, bậc thầy về đầu tư ở phố Wall làm thầy, hiện tại cháu đã có ngân hàng đầu tư của riêng mình!", Vương Thâm tự hào nói.

"Tốt tốt tốt! Đúng là xuất sắc hơn nhiều so với thằng anh không ra gì kia của cháu rồi!", bà cụ tức giận lườm Vương Húc một cái, rồi đột nhiên lại nói với Vương Thâm: "Thâm Nhi à! Cháu về đúng lúc lắm, bà đội sắp nghỉ hưu rồi, đang không có người tiếp quản, cháu học thành tài về, nhiệm vụ gánh vác nhà họ Vương này, bà nội phải giao cho cháu rồi!"

Ánh mắt của bà cụ vô cùng mong đợi, đứa cháu nội thứ hai này của bà ta từ nhỏ đến lớn đều rất nổi bật, giao lại nhà họ Vương cho anh ta, bà ta cũng hết mực an tâm!

Vương Thâm vội vàng gật đầu, nói: "Bà nội, bà cứ yên tâm! Cháu trai lần này đã học được không ít bản lĩnh từ thầy Dr. Smith, nhất định có thể đưa nhà họ Vương chúng ta lên đỉnh huy hoàng!"

Những lời nói hùng hồn này lập tức khiến bà cụ vui vẻ ra mặt, liên tục nói được: "Có lời này của cháu, bà nội yên tâm rồi! Sau này nhà họ Vương chúng ta có thể trở thành hào môn số một ở Vân Hải hay không, đều phải trông chờ vào cháu đó!"



Chương 43: Đây là muốn mở cửa xe cho tôi


Vương Thâm rất nhanh đã được bà cụ sắp xếp đến trụ sở chính nhà họ Vương, nhận chức giám đốc điều hành quyền lực chỉ sau mỗi bà cụ!

Vương Thâm ngồi khoanh chân trong văn phòng giám đốc, vô cùng nhàn nhã.

Đúng vào lúc này điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên, là số điện thoại từ nước ngoài, Vương Thâm lập tức trở nên cảnh giác, run rẩy bấm nhận điện thoại.

“Alo? Mr.Wang, nợ tiền đánh bạc tưởng trốn về nước là xong à?”, một giọng tiếng Trung lơ lớ kỳ cục vang lên trong điện thoại.

Vương Thâm hoảng hốt: “Anh, sao anh tìm được tôi?”

“Ha ha, anh nên biết sớm hơn mới phải, sòng bạc Las Vegas có cả kho dữ liệu về những tay chơi bạc người Hoa, anh tưởng anh thoát nổi à? Tôi cho anh thời gian một tháng, ngoan ngoãn nộp 40 triệu đô ra đây, nếu không tôi không dám đảm bảo anh sẽ đột nhiên ra đi trong giấc ngủ lúc nào đâu!”

“Được, được! Anh đừng vội, tôi đã về nhà họ Vương rồi, hiện giờ tôi là giám đốc điều hành ở đây, tôi có tiền, các người hãy chờ tôi!”

Điện thoại vang lên tiếng cười trầm thấp, sau đó là giọng nói lạnh lùng: “Càng sớm càng tốt!”

Vương Thâm nặng nề tựa lưng vào ghế, cảm giác như cả lưng áo đã ướt đẫm, anh ta biết rõ đám người này kinh khủng như thế nào, nếu không đưa tiền thì sẽ chết chắc!

Thực ra anh ta đã bỏ việc học ở nước ngoài từ lâu rồi, vừa sang bên đó đã dính vào cờ bạc, mới đầu đánh nhỏ ăn nhỏ, càng về sau càng chơi lớn.

Cược mười lần thì thua chín, Vương Thâm không những lấy hết tiền bố mẹ để lại mà còn nợ một khoản lớn, đến nay lãi mẹ đẻ lãi con, lên đến con số 40 triệu đô!

Sau khi bình tĩnh lại, Vương Thâm dường như nhớ ra gì đó, anh ta vội vàng gọi điện cho phòng tài chính: “Tra giúp tôi hiện giờ nhà họ Vương có bao nhiêu tiền mặt!”

“Vâng thưa giám đốc Vương, tôi vừa tra xong, hiện tập đoàn Vương Thị có khoảng 300 triệu tiền mặt khả dụng!”

Cúp máy, Vương Thâm thở phào, 300 triệu là gần đủ trả nợ rồi, hơn nữa còn thừa tầm 18 triệu, đủ cho anh ta đến tiệc rượu sang chảnh ở đảo Kong.

Lúc này, Vương Thâm nhìn thấy cô thư ký với body ngực tấn công mông phòng thủ ở bên ngoài, anh ta chợt nhớ tới nữ nhân viên nóng bỏng ở sòng bạc đảo Mai’ao, ngọn lửa trong người bỗng bốc lên hừng hực. Anh ta vội vàng nắm lại rồi gọi: “Tiểu Lệ, mau vào đây một chút!”



Ngày hôm sau.

Mười giờ sáng, Vương Tuệ Lâm và Điêu Ngọc Lan chuẩn bị đến dự buổi họp hàng năm nhà họ Vương.

Không ngờ chiếc xe BMW X5 của Vương Tuệ Lâm đột nhiên chết máy.

Điêu Ngọc Lan có chút lo lắng nói: “Tuệ Lâm, giờ làm sao đây, sắp tới giờ rồi, không kịp sửa xe đâu!”

Vương Tuệ Lâm nghĩ một chút rồi nói: “Mẹ, hay là lái chiếc Santana đi, chiếc đó con cũng biết lái!”

Điêu Ngọc Lan lập tức trợn tròn mắt: “Cái gì, muốn thì con tự mình đi đi, mẹ không chịu nổi mất mặt vậy đâu!”

Vương Tuệ Lâm hết cách thở dài, cô nghĩ một hồi rồi lấy điện thoại gọi cho Giang Thần: “Alo, anh đang ở đâu thế?”

Giang Thần đáp: “Hửm, đang ở bên ngoài có chút việc!”

“Xe của tôi hỏng rồi, giờ anh thuê một chiếc xe về đây đưa mẹ với tôi đến buổi họp hàng năm! Nếu không đủ tiền thì thuê một chiếc Audi cũng được, biết rồi chứ?”

“Ừm, biết rồi!”

Giang Thần nhấc điện thoại và đi thẳng xuống nhà lái chiếc Rolls-Royce Phantom đến nhà họ Vương.

Bên này, Điêu Ngọc Lan nghe thấy con gái nhờ tên con rể vô dụng thuê xe liền cau mày nói: “Con bảo thằng phế vật đó thuê xe? Cậu ta thuê được chiếc nào tử tế chắc? Buổi họp lần này long trọng biết bao, người ta chí ít cũng sẽ đi BMW, chúng ta lại lái Audi, con gái à, con không thấy mất mặt hả?”

“Mẹ, con bảo anh ta cùng lắm thì thuê Audi, biết đâu Giang Thần sẽ thuê được chiếc tốt hơn thì sao, có lẽ ít nhất sẽ là Audi a8!”, Vương Tuệ Lâm nói với giọng không chắc chắn, dù sao cô cũng không lạ gì chuyện Giang Thần không có tiền.



Chương 44: Đón tiếp

Điêu Ngọc Lan khinh thường nói: “Ha ha, a8? Con mơ à, mẹ nhìn người không nhầm đâu, tên vô dụng đó thuê được chiếc a6 đã là tốt lắm rồi!”

Không lâu sau liền nghe thấy tiếng xe, một chiếc Rolls-Royce Phantom màu tím mới toanh từ từ xuất hiện trên phố.https://vietwriter.vn/threads/chien-than-dien-ha.9471/

“Không biết đó là xe của ông chủ nào nữa, đây là Phantom đúng không? Chắc ít nhất cũng phải hơn 10 triệu. Lúc nào nhà chúng ta mới có được ngồi lên chiếc xe xịn như vậy chứ?”, Điêu Ngọc Lan lải nhải, bà ta tưởng chiếc xe kia chỉ là qua đường, không ngờ nó lại từ từ tiến về chỗ bọn họ.

Kéttt!

Một bóng người cao lớn từ trên xe bước xuống.

“Giang Thần?”

Điêu Ngọc Lan chết sững, bà ta tuyệt không nghĩ tới ‘ông chủ’ bà ta vừa nói lại là người con rể vô dụng của mình!

“Giang Thần, tôi bảo anh thuê xe Audi thôi cũng được mà, sao anh thuê hẳn chiếc Rolls-Royce thế này, anh lấy đâu ra nhiều tiền thế?”

Vương Tuệ Lâm lập tức căng thẳng hỏi, cô sợ Giang Thần đã làm chuyện không hay gì đó.

Điêu Ngọc Lan liến thoắng nói: “Tên lính kia, chiếc xe này không phải cậu ăn cắp đấy chứ, tôi nói này, chuyện này không liên quan gì tới nhà chúng tôi đâu nhé, cậu mau chóng lên phường đầu thú đi!”

Giang Thần bất lực lắc đầu, nói: “Đây là xe tôi mượn của bạn, chúng ta mau đi thôi, sắp trễ giờ rồi!”

Vương Tuệ Lâm nhíu mày, cô cảm thấy có gì đó không đúng, vội nói: “Chuyện tòa văn phòng lần trước anh cũng nói là bạn giúp, không lẽ chiếc xe này cũng là của người bạn đó?”

Giang Thần gật đầu, mỉm cười nói: “Bà xã thật thông minh nha, biết trả lời hộ rồi!”

“Chết đi!”, Vương Tuệ Lâm vừa xấu hổ vừa có chút giận dữ, trừng mắt nói: “Sau này khi chưa được tôi cho phép, anh không được gọi như vậy!”

“Ừ, rõ rồi thưa bà xã, lên xe thôi!”

“Anh!”

Điêu Ngọc Lan không nhìn nổi nữa, đang làm cái gì thế này đây? Rõ ràng là đang tán tỉnh nhau!

Đây hiển nhiên không phải cảnh bà ta muốn xem, vậy nên liền vội vàng vẫy tay, nói: “Rồi rồi, mau mau lên xe đi!”

Không tới một tiếng sau, chiếc xe đã đến trước cổng trụ sở chính nhà họ Vương.

Hôm nay là buổi họp hàng năm lớn nhất trong quý một năm đầu tiên của nhà họ Vương, không khí vô cùng náo nhiệt, những chiếc xe đỗ đầy ngoài cổng.

Chiếc xe Rolls-Royce Phantom vẫn gây tiếng động khi xuất hiện.

Nhà họ Vương dù gì cũng mới là gia tộc hạng hai, không có đến mấy chiếc xe giá chục triệu trở lên. Thậm chí sự xuất hiện của chiếc Phantom lập tức được đem ra so sánh với chiếc Maserati của Vương Húc.

“Đây là ai thế? Chắc không phải xe của người nhà họ Vương chúng ta đâu nhỉ?”

“Có lẽ là khách quý bà cụ mời tới!”

“Chiếc xe này kiểu gì cũng phải tầm mấy trăm triệu nhỉ?”

Đám đông xung quanh tò mò đoán thân phận chủ nhân chiếc xe.

Vương Húc cũng tưởng đây là khách quý do bà cụ mời, vội vàng trưng bộ mặt tươi cười ra đón.

Lúc này, cửa xe mở ra, Giang Thần và mẹ con Điêu Ngọc Lan bước xuống xe.

Nụ cười của Vương Húc lập tức cứng đờ, những người khác trong nhà họ Vương đều hết sức kinh ngạc.

“Sao lại là mấy người?”, Vương Húc bực tức hét, cứ tưởng là nhân vật tầm cỡ nào đến đây, không ngờ lại là cái nhà này.

Giang Thần thì lại điềm nhiên như cười như không đáp: “Anh cả, anh đây là… Định mở cửa cho em đó à?”



Chương 45: Dâng quà

"Mày!", Vương Húc tức giận định chửi, nhưng đột nhiên nhớ lại lần trước đã bị Giang Thần đánh cho xây xẩm mặt mày, nên đành nuốt những lời thô tục đó vào trong.

Người nhà họ Vương xung quanh vừa thấy Giang Thần thì đều thoáng chút kinh ngạc, ai mà không biết chuyện Giang Thần đánh Vương Đằng ở Tụ Tiên Lầu trước đó chứ.

Phải biết rằng Vương Đằng là con trai nuôi của Lôi Hồng, ở Vân Hải này mà đắc tội với Lôi Hồng thì căn bản chẳng có kết cục tốt đẹp gì.

"Tên vô dụng này đã đánh Vương Đằng rồi mà vẫn bình an vô sự sao? Đắc tội với ông Lôi thì thế nào cũng bị đánh gãy tay gãy chân chứ?"

"Ha ha, chỉ là một tên phế vật thôi mà, có lẽ ông Lôi căn bản không thấy hứng thú!"

"Chưa biết chừng đã chặt cái chân thứ ba rồi? Ha ha!"

Vương Húc nghe thấy vậy cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ châm chọc, anh ta không tin Lôi Hồng sẽ bỏ qua cho Giang Thần, bây giờ anh không sao, không có nghĩa sau này cũng có thể không sao.

"Buổi họp thường niên hôm nay có không ít khách quý tới, tôi tạm thời không so đo với cậu nữa!", Vương Húc hừ một tiếng, ánh mắt vẫn không nhịn được liếc nhìn chiếc Phantom một cái.

Chiếc xe này e là ngay đến một người đàn ông cũng không nỡ rời mắt.

"Chiếc xe này là thuê về sao? Ha ha, dựa vào nhà tầm thường có chút tiền các người mà cũng mua nổi sao?", Vương Húc khinh miệt mở miệng nói.

"Cậu nói linh tinh cái gì thế? Cái gì mà thuê hả, chiếc xe này là do, là do ai kia mượn của bạn đó!", Điêu Ngọc Lan liếc nhìn Giang Thần một cái, nhất định vẫn không chịu gọi hai tiếng 'con rể'.

"Xì, dựa vào cậu ta?", Vương Húc bĩu môi, ánh mắt khinh thường nói: "Thím nhìn cả người cậu ta từ trên xuống dưới nghèo hèn thế kia, có điểm nào giống như có thể quen biết với những người bạn lái được Rolls-Royce, tôi thấy chắc là do ăn trộm về đó!"

"Cậu!"

"Mẹ, đừng cãi nhau với anh ta ở đây nữa, nghe nói anh hai đã về rồi, anh ta hiện tại đã bị bà nội thất sủng rồi, so đo với anh ta làm gì!", Vương Tuệ Lâm khinh miệt hừ một tiếng, sau đó kéo Điêu Ngọc Lan đi vào trong.

Giang Thần cũng cười nhạt một cái, rồi theo hai người đi vào trong.

Vương Húc đứng tại chỗ sắc mặt vô cùng khó coi, đột nhiên lộ ra biểu cảm nham hiểm thầm nghĩ: "Cứ cho các người đắc ý trước một chút, cho rằng tôi dễ dàng từ bỏ vị trí người thừa kế thế sao? Hừ! Mơ đi!", anh ta khạc đờm rồi nhổ thẳng lên đèn chiếc Rolls-Royce.

Két két! Đúng lúc này, đèn xe của chiếc Rolls-Royce đột nhiên sáng lên, từ phía dưới đèn xe hiện lên hai cái vòi phun nước, hai cột nước từ đầu vòi bắn thẳng cục đờm lên bộ âu phục sạch sẽ của Vương Húc.

Nhìn như hai cục đờm cực lớn vậy!

Đây là chức năng rửa đèn xe của bản Phantom mới nhất!

"Mẹ kiếp!", Vương Lúc lập tức sụp đổ, không khống chế được mà nhảy cẫng lên.

Mọi người xung quanh thấy vậy đều không nhịn nổi mà nén bật cười.

"Cười, cười cái gì mà cười!", Vương Húc mặt đỏ tía tai quát lên.

Tinh! Tiếng chuông điện thoại vang lên, Vương Húc vừa nhìn điện thoại thì vội vàng ấn phím nghe.

"Alo Tứ Gia! Chuyện cháu nói đó ông suy nghĩ thế nào rồi ạ? Chỉ cần hôm nay ông giúp cháu chiếm được cục diện, giúp cháu lên được vị trí người thừa kế của nhà họ Vương, thì toàn bộ tài sản của nhà họ Vương cháu sẽ chia cho ông một phần ba, thế nào?", Vương Húc dùng giọng điệu thương lượng để hỏi.

"Một phần ba không được, tôi muốn một nửa!", giọng nói trong điện thoại lạnh lùng lên tiếng.

"Một nửa?", Vương Húc nhíu mày, rồi nghiến răng nói: "Được! Tứ Gia, quyết định vậy đi, chỉ cần ông giúp cháu nắm trong tay nhà họ Vương, cháu sẽ chia cho ông một nửa gia sản!"

Tại phòng tiệc của tổng công ty nhà họ Vương.

Cuộc họp thường niên năm nay của nhà họ Vương có chút đặc biệt, tổ chức theo hình thức ăn lẩu.

Bà cụ là người Đông Bắc, được gả về mãi Vân Hải xa xôi, cho nên điều mà bà ta nhớ nhất là nồi lẩu đồng Đông Bắc. Lần họp thường niên này, nhà họ Vương đã cất công đặc biệt mời đầu bếp từ Đông Bắc tới, chuẩn bị bữa tiệc lẩu phong phú này.

Tổng cộng hơn một trăm bàn, mỗi bàn đều đặt một nồi lẩu bằng đồng cao một mét, rộng gần nửa mét, trông vô cùng hoành tránh.

"Được được được, không uổng công bà nội thương các cháu, cuộc họp thường niên năm nay làm bà rất hài lòng!", bà cụ được người hầu dìu vào chỗ ngồi, cười tươi đến nỗi lộ hết cả nếp nhăn.

"Tổng giám đốc Lý của tập đoàn Lý Thị đến!"

"Gia chủ nhà họ Tần đến!"

Sau đó, từng âm thanh thông báo vang lên, khách quý của nhà họ Vương lục tục đi vào phòng tiệc.

Nhà họ Vương mặc dù không phải là hào môn hạng nhất, nhưng dưới sự khéo léo của bà cụ thì cũng kết giao không ít bạn bè, trong đó không thiếu những ông chủ của các công ty trên thị trường.

Sau khi người đến đông đủ, bà cụ run rẩy đi lên trên sân khấu, cầm microphone lên nói: "Hôm nay là buổi họp thường niên của nhà họ Vương chúng tôi, cũng là buổi họp thường niên cuối cùng do bà lão tôi đây tổ chức, cảm ơn các vị bạn bè đã bớt chút thời gian quý báu tới tham dự. Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi!"

Sau khi bà cụ tuyên bố khai mạc buổi tiệc xong, cả hội trường trở nên náo nhiệt hẳn lên.

"Bà nội, đây là quà nghỉ hưu cháu tặng bà, Dạ minh châu của Nam Hải!"