Huỳnh Nhân dẫn Lưu An và Liễu Thuỵ Hoa đi đến một nơi gọi là khu dân cư ‘thành phố Lương’.
“Nơi này là nhà bác Quách.”
Trên đường đi, em vợ đứng ra mua một giỏ trái cây to, ba người rẽ vào một ngõ sâu, đi đến trước cửa một căn nhà trệt.
Cộc cộc cộc.
Huỳnh Nhân gõ cửa nhà bác Quách.
“Bác Quách, là cháu đây, Huỳnh Nhân.”
Rất nhanh, một cô gái trạc tuổi Liễu Thuỵ Hoa cẩn thận mở cửa khép hờ, nhút nhát sợ sệt hỏi.
“Mọi người là?”
“Em là… Từ Huệ?” Giọng điệu Huỳnh Nhân mang theo tia vui mừng.
Thấy chàng trai đứng trước mặt này biết tên bản thân, Từ Huệ không khỏi ngẩn người.
“Là anh, Huỳnh Nhân đây.

Trước đây anh từng đến nhà em ăn cơm.”
Từ Huệ cẩn thận nhớ lại, sau đó kinh ngạc lên tiếng.
“Anh là anh Huỳnh Nhân sao?”
Huỳnh Nhân mỉm cười gật đầu.
Từ Huệ là con gái nuôi của bác Quách.

Khác với Quách Tuấn, cô ấy nghe lời ngoan ngoãn, học hành cũng rất giỏi.
“Mọi người là bạn của anh Huỳnh Nhân à, mau vào đi.”
Từ Huệ nhiệt tình mời ba người Huỳnh Nhân bước vào nhà, sau đó lập tức chạy về phòng, vui vẻ nói.
“Ba, anh Huỳnh Nhân đến...”
Huỳnh Nhân đánh giá bày biện trong phòng, diện tích rất nhỏ, chỉ có hai phòng.
Một phòng là phòng ngủ, một phòng là phòng khách để ăn cơm, phòng bếp cũng ở đấy, trông rất chật chội.
Lúc này, Từ Huệ bưng ba tách trà ra, áy náy nói.
“Nhà cửa chật hẹp, xin đừng để ý.”
“Không sao.”
Huỳnh Nhân cười nhẹ, sau đó dường như là nhớ ra chuyện gì đó, hỏi.
“Tiểu Huệ, anh nhớ trước kia mọi người sống ở trung tâm thành phố mà, tại sao lại chuyển đến đây?”
“Ôi, đừng nói nữa.”
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Từ Huệ lại trở nên ảm đạm.
“Anh Quách Tuấn đánh bạc đến nỗi thiếu cả đống nợ.


Nhà em chỉ có thể bán đi căn nhà ở trung tâm thành phố để trả nợ.”
“Vậy à...”
Vẻ mặt Huỳnh Nhân không thay đổi, nhưng chỉ có Lưu An nhận ra vẻ lạnh lùng hiện lên trong mắt anh.
“Vậy Quách Tuấn đâu?”
“Anh ấy chê nhà cửa dột nát, ngoại trừ mấy ngày nay ba trở bệnh nặng anh ấy có quay về thăm ra thì đều sống ở bên ngoài.

Bây giờ chỉ có em chăm sóc ba.”
Sắc mặt Huỳnh Nhân khẽ thay đổi.
“Nhưng mà anh nhớ em còn đang học đại học đúng không?”
Ánh mắt vốn sáng ngời của Từ Huệ chợt trở nên buồn bã, gắng gượng mỉm cười nói.
“Em bỏ học rồi.”
Dứt lời, không chỉ Huỳnh Nhân thay đổi sắc mặt, mà cả Liễu Thuỵ Hoa cũng cảm thấy không đành lòng.
Với Từ Huệ mà nói, cướp đi quyền lợi được học đại học của cô ấy, quả thực quá mức tàn nhẫn.
Huỳnh Nhân quay đầu nhìn Lưu An, Lưu An gật đầu, ý bảo đã chuẩn bị chu toàn mọi việc.
“Không nói chuyện này nữa, em đi gọi ba.”
Từ Huệ mỉm cười, định đứng dậy.
Huỳnh Nhân cản lại.
“Không cần, bác Quách nhiễm phong hàn nặng, không nên xuống giường.”
Từ Huệ giật mình nhìn Huỳnh Nhân.
“Tại sao mọi người biết...”
“Tụi anh đến đây là vì chuyện này.”
Biểu cảm Huỳnh Nhân trở nên nghiêm túc, nói.
“Ngoài ra, còn một việc em có quyền được biết, đó là cô Liễu đây, cô ấy chính là người kê đơn thuốc kia cho bác Quách.”
“Cái gì?”
Từ Huệ lập tức trừng to mắt nhìn chằm chằm Liễu Thuỵ Hoa.
“Nhưng mà anh có thể lấy mạng sống của mình ra bảo đảm, cô ấy bị oan.”
Huỳnh Nhân còn nói thêm.
“Đơn thuốc cô ấy kê cho bác Quách hoàn toàn đúng, vấn đề là ở dược liệu.”
Từ Huệ nghe vậy, cũng bình tĩnh lại.
Cô ấy không phải kẻ ngốc, đã từng nhìn qua đơn thuốc kia, quả thật là đơn thuốc trị bệnh phong hàn.

Nhưng có một điều cô ấy không thể hiểu được, ba cô đã uống thuốc trị phong hàn rồi mà tại sao bệnh tình lại càng nặng thêm?
“Rất đơn giản, có người đang giở trò.”

Huỳnh Nhân cười lạnh nói.
“Hơn nữa rất có khả năng là người bên cạnh làm.”
“Không thể nào?”
Từ Huệ khó mà chấp nhận sự thật này, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Huỳnh Nhân không nói gì, nếu không có sự kiện bạo hành y tế của Quách Tuấn thì anh sẽ không nghĩ đến mức độ này.

Nhưng Quách Tuấn cố ý bạo hành, rất rõ ràng gã ta làm vì tiền.

Trái lại đã giúp anh tháo gỡ được nút thắt trong chuyện này.
Đây là một vòng xoáy cực lớn, Quách Tuấn chỉ là một con tốt, sau lưng còn một âm mưu lớn hơn nữa.
Thậm chí phía trường học cũng là một trong những kẻ tham dự vào.
“Mặc kệ thế nào, cứu bác Quách tỉnh lại trước rồi nói tiếp.” Huỳnh Nhân nghiêm mặt nói.
Từ Huệ lắc đầu, vẻ mặt u ám.

“Không được, bác sĩ đã nói phong hàn xâm nhập vào phổi, cần phải nằm viện trong thời gian dài.

Nhà em không chi trả tiền thuốc men nổi...”
Huỳnh Nhân mỉm cười nói.
“Không thử sao biết được? Vừa khéo anh cũng hiểu chút y thuật.”
Từ Huệ cắn chặt môi, do dự.
Nhưng khi nhìn vào ánh mắt chân thành tha thiết của Huỳnh Nhân, cô ấy vẫn cắn răng đồng ý, nói.
“Vâng ạ.”
Cô ấy dẫn Huỳnh Nhân đi vào phòng ngủ, bên trong có một cái giường đất sưởi ấm, ông cụ già yếu đang nằm trên giường, đúng là bác Quách.
“Huỳnh Nhân đến à.”
Bác Quách đang muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể không còn tí sức lực nào.
Huỳnh Nhân hoảng hốt, vội nói.
“Bác Quách, bác nằm đi, đừng động đậy.”
“Già cả rồi, không làm gì được.”
Bác Quách ho khan hai tiếng, nụ cười mang theo tia bất đắc dĩ.
“Trước đây còn muốn nhìn thấy cháu kết hôn, bế đứa con sau này của cháu.

Hiện giờ xem ra là không được nhìn rồi.”

“Nhìn được.”
Biểu cảm Huỳnh Nhân nghiêm túc, nhìn bác Quách nói.
“Cháu đã kết hôn, cũng có một bé gái vô cùng đáng yêu.

Sau này cháu sẽ dẫn vợ con đến thăm bác.

Bây giờ cháu chữa bệnh cho bác.”
“Được.”
Khuôn mặt bác Quách nở nụ cười phức tạp, trông có vẻ không phản kháng mấy.

Nhưng chỉ có Huỳnh Nhân biết bác Quách đã cam chịu số phận rồi.
“Bác Quách, cháu sẽ không để bác chết.”
Bàn tay Huỳnh Nhân đặt lên tay bác Quách, cẩn thận cảm nhận.
“Ba em sao rồi?”
Từ Huệ và Liễu Thuỵ Hoa đều mang vẻ mặt lo lắng.
Huỳnh Nhân lắc đầu.
“Mạch tượng yếu ớt, tà khí thịnh vượng, nhịp tim không đều, thể trạng bất ổn.

Giống như bệnh viện đã chẩn đoán, phong hàn xâm nhập vào phổi, ngoài lạnh trong nóng.”
Xoẹt...
Vừa dứt lời, sắc mặt Từ Huệ và Liễu Thuỵ Hoa nháy mắt trở nên tái nhợt.
“Nhưng mà vẫn có thể cứu được.”
Huỳnh Nhân nghiêm túc nói.
“Tôi cần có người hỗ trợ.”
“Để em.”
Liễu Thuỵ Hoa xung phong nhận việc, biểu cảm nghiêm túc.
“Em phải làm thế nào?”
“Giúp anh đỡ bác Quách dậy, anh phải thanh tẩy nội hỏa trước, sau đó loại trừ phong hàn bằng ngân châm.”
Liễu Thuỵ Hoa gật đầu, sau đó cẩn thận nâng bác Quách nằm trên giường dậy, để ông ta ngồi thẳng lưng.
Reng reng reng...
Đúng lúc này, điện thoại Liễu Thuỵ Hoa vang lên, là một dãy số xa lạ.
Cô ấy nhíu mày, ai lại gọi điện thoại cho cô ấy vào thời khắc then chốt này?
Nhưng cô ấy vẫn bắt máy.
“Alo? Ai đấy?”
“Cô bé, mới đây mà đã không nhận ra giọng nói của tôi sao?”
Bên đầu điện thoại vang lên giọng cười ngả ngớn của một người đàn ông.
Liễu Thuỵ Hoa và Từ Huệ đồng thời biến sắc, không ngờ là Quách Tuấn!
“Thằng nhóc thối tha này...”

Bác Quách tức giận đến nỗi tái mét mặt mày, Huỳnh Nhân lại làm tư thế im lặng với ông ta và Từ Huệ.

Tạm thời không thể để Quách Tuấn biết bọn họ ở nhà bác Quách.
“Sao anh biết số của tôi?” Liễu Thuỵ Hoa tức giận chất vấn.
“Chuyện này không cần cô lo.”
Quách Tuấn chậm chạp nói.
“Tôi gọi để hỏi thử, cô đã chuẩn bị tiền bồi thường năm triệu này thế nào rồi?”
“Năm triệu? Năm triệu nào?” Vẻ mặt Từ Huệ mơ hồ.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác không hiểu của Từ Huệ, Huỳnh Nhân càng thêm chắc chắn đây là một cái bẫy có tổ chức và mưu tính từ trước.
Quách Tuấn tiếp tục hung dữ uy hiếp.
“Chuyện trước kia coi như tôi xui xẻo, nhưng chuyện cô chữa cho ba tôi thành tàn phế là chắc như đinh đóng cột.

Nếu không đưa năm triệu tiền bồi thường thì cô cứ ngồi đợi bóc lịch đi!”
Nghe Quách Tuấn nói vậy, sắc mặt Từ Huệ lập tức tái nhợt giải thích với Huỳnh Nhân.
“Anh Huỳnh Nhân, nhà em không biết chuyện này.

Một nhà chúng em trong sạch.

Cho dù ba em bị bệnh thì em cũng sẽ không làm chuyện dọa dẫm tống tiền này đâu.”
Huỳnh Nhân thở dài, nói.
“Anh biết hai người sẽ không làm vậy, nhưng không có nghĩa là thằng con bất hiếu chỉ biết đánh bạc kia sẽ không làm.”
Dừng một lúc, anh nhìn Liễu Thuỵ Hoa ý bảo cứ nói hùa theo ý gã ta trước.
Liễu Thuỵ Hoa nói tiếp theo ý Huỳnh Nhân.
“Tôi đã chuẩn bị năm triệu xong rồi, anh muốn thế nào?”
Bên kia, Quách Tuấn cũng hơi ngạc nhiên.

Không ngờ cô gái này gom đủ tiền thật.

Sau đó lại cười u ám nói.
“Chuẩn bị xong thì được rồi.

Cô đi đổi năm triệu này thành tiền mặt.

Chiều tối năm giờ ở công viên Trung Sơn, chúng ta gặp mặt giao dịch.”
"Chỉ có một mình cô đến.

Nếu như tôi biết cô dẫn người theo thì đừng trách tôi quậy đến mức cả thành phố đều biết chuyện này!”.