Không Huyền phương trượng tức giận, sốt ruột gầm lên.

“Cái đám chết tiệt này gây ra tai họa tày trời rồi!”
Dứt lời, thân hình Không Huyền bỗng nảy lên cao, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, cơ thể dưới lớp áo cà sa dần căng cứng.

Một mét tám, hai mét, hai mét rưỡi, ba mét, vẫn chưa dừng lại.

Thiết Chân hét lên, cau mày gào về phía người thần bí đeo mặt nạ.

“Mau lên! Đi lấy Trấn Quốc Khí, Không Huyền hòa thượng sắp dùng hết sức mạnh rồi”.

Đông Phương Bạch đứng bật dậy, cả người đầy máu, mắt híp lại xoay người muốn đến ngăn cản Không Huyền cùng với Thiết Chân.

Khúc Lan Phi cắn răng, hơi lắc người chặn lại, vẻ mặt bi thương, ánh mắt nhìn Đông Phương Bạch như thể có mối thù không đội trời chung.

“Ông… ông lại dám làm hại tính mạng của cậu Trần, hôm nay tôi nhất định phải khiến ông nếm thử cảm giác đau đớn hàng ngàn mũi tên đâm xuyên tim”.

Đông Phương Bạch sửng sốt, sau đó nở nụ cười khinh khỉnh, nhìn từ trên xuống đánh giá cô ta.

“Tôi còn tưởng là ai nữa, hóa ra đứa con gái bướng bỉnh cô à.

Trước đây cô đã không phải là đối thủ của tôi rồi, huống gì là bây giờ.


Cô muốn báo thù cho tên họ Trần kia à, lẽ nào cô là tình nhân của cậu ta?”
Ánh mắt Khúc Lan Phi trở nên lạnh tanh, một hàng nước mắt tuôn rơi.

“Lấy mạng của ông để tế cho cậu ta, hôm nay ông không chết thì là tôi chết!”
Dứt lời, áo choàng sau lưng Khúc Lan Phi bỗng tung bay, cô ta vung ống tay dài, vô số ánh sáng vùn vụt bay thẳng về phía Đông Phương Bạch.

“Ra chiêu hay lắm!”
Đông Phương Bạch vừa thành công đánh lén Trần Thái Nhật nên cực kỳ đắc ý, tinh thần chiến đấu tăng vọt.

Lão nhảy lên, búng ngón tay, máu đông thành từng hạt, lấy hạt đó làm vũ khí búng thẳng về phía Khúc Lan Phi.

Vút vút.

Tiếng vô số ám khí đụng phải nhau vang lên trong không trung, hai người đều là cao thủ cấp tông sư về ám khí, cô dùng tôi cũng dùng, nhất thời khó phân thắng bại.

Thiết Chân đứng một bên căng mặt nhìn đại sư Không Huyền cơ thể ngày càng cao lớn trước mặt, hai nắm đấm cọ sát vào nhau.

Hai nắm đấm thép bỗng đổi màu, xung quanh đều nổi lên mấy làn sóng xung kích dày như thùng sắt, không khí xung quanh như bị sóng nhiệt trên nắm đấm đẩy lùi.

Ầm!
Một tiếng Phật hiệu vang lên như tiếng chuông sớm.

Thân hình của Không Huyền phương trượng đã cao đến năm mét, gần bằng với chiều cao của hai tầng lầu.

Toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, áo cà sa rộng thùng thình, lắc mình một cái đã biến thành một cái quấn che phần bụng.

Bộ cà sa trên người đã rách thành từng mảnh, cơ bắp toàn thân hiện ra ánh sáng màu vàng chói mắt dưới ánh mặt trời.

Một vòng ánh sáng mờ ảo lóe lên trên vết Giới ba ở đỉnh đầu, như thể một vị La Hán giáng trần ngự vàng trước mặt Phật, tướng mạo trang nghiêm, uy lực thần kỳ.

Không Huyền phương trượng dùng công pháp được kế thừa lâu đời nhất của Đại Lâm Tự - Cổ Phật Kim Thân Quyết.

Các võ tăng mới học đều được học công phu này, nhưng người có thể khổ luyện đạt được mức cao nhất, đứng đầu bảng xếp hạng sức chiến đấu hạng chín thì chỉ có một mình đại sư Không Huyền.

Không Huyền không ngừng niệm hiệu Phật, sắc mặt Thiết Chân càng lúc càng khó coi, chân khí toàn thân cuồn cuộn dâng lên không ngừng, dường như đang chống lại một áp lực nào đó.

“Lão hòa thượng, tôi đã muốn đấu với ông một trận từ lâu rồi, hôm nay vừa lúc để Thiết Chân tôi chứng minh tôi cũng có thể đứng ở vị trí đầu tiên của hạng chín này”.

Dứt lời, Thiết Chân tức giận hét lên, cả người gần như đỏ lên, hắn bỗng đạp lên mặt đất rồi lao đến như một quả pháo.

Một bước, mặt đất rung chuyển.

Hai bước, xung quanh nứt toạc.


Ba bước, trời nổi gió, Vô Song Thiết Quyền phát huy hết sức mạnh, cả người Thiết Chân như một ngọn lửa di động mang theo uy lực có thể công phá núi non xông đến chỗ Không Huyền.

“Nhìn đây!”, cơ thể của Không Huyền phương trượng bỗng phát ra ánh sáng màu vàng chói mắt, bàn tay to bằng một chiếc xe hơi nang theo tiếng gió rít điên cuồng, đánh thẳng vào hai nắm đấm của Thiết Chân.

Ánh sáng màu vàng, ngọn lửa màu đỏ chạm vào nhau.

Từng trận gió điên cuồng nổi lên, sóng khí nóng rát thiêu đốt cây cỏ thấp bé trên hòn đảo giữa hồ, ngọn lửa rực cháy lại bị trận gió tiếp sau thổi tắt.

Những tảng đá trên đảo không chịu nổi làn sóng liên tiếp của hai người Không Huyền, dần bắt đầu xìu xuống.

Sóng khí của Thiết Chân cuồn cuộn nhưng vẫn không chịu được sức mạnh cực lớn của Không Huyền.

Nắm đấm dần bị ép ngược về phía hắn, nhiệt độ màu đỏ làm lông mày Thiết Chân bị cháy xém.

Khóe miệng rỉ ra một vệt máu, Thiết Chân dùng hết sức lực cuối cùng quay đầu lại hét lớn.

“Tên đeo mặt nạ kia, mau lên một chút, tôi sắp không trụ nổi nữa rồi”.

Đôi mắt Không Huyền trừng lớn, ánh mắt phát ra tia sáng ngời.

“Đừng hòng cướp Trấn Quốc Khí đi!”
Dứt lời, lòng bàn tay kia như một bức tường phát ra ánh sáng màu vàng đánh qua, nặng nề đập vào nửa thân dưới bên phải của Thiết Chân.

Phụt!
Thiết Chân phun ra một ngụm máu, văng ra xa, bị thương nặng bởi cú đánh cực mạnh có thể phá hủy tòa nhà của Không Huyền.

Hắn bay qua hồ nước và đường cao tốc, sau đó đập người vào một cái cây lớn cách đó hơn một cây số.

Bịch!
Cái cây đó cũng bị lực quán tính đâm gãy.

Lại tiếp tục xuyên qua hơn mười mấy cây nữa, cuối cùng đâm sầm vào một gò đá bên đường quốc lộ.

Cả người hắn đã xiêu vẹo, trượt xuống dọc theo vách đá, không rõ sống chết.

Không Huyền không có thời gian để ý đến Thiết Chân đã bị đánh văng ra xa kia nữa, Kim Thân lại khởi động bước đến phía trước.

Người khổng lồ thân Phật cao hơn năm mét bước một bước là vài mét, thấy sắp đuổi kịp cái tên đeo mặt nạ đang lao đến như một cơn gió trước mặt.

Người đàn ông đeo mặt nạ bỗng rơi thẳng xuống đất trong mơ hồ.

Không Huyền sửng sốt, trong phút chốc đã mất đi mục tiêu.


Một giây sau, ông ấy bỗng nhớ ra mục tiêu của kẻ xấu bèn ngẩng đầu lên nhìn.

Thập Bát Đồng Nhân của Đại Lâm Tự có nhiệm vụ canh giữ hộp gỗ tử đàn có Trấn Quốc Khí bên trong xếp thành một vòng tròn đang nghiêm nghị chờ, vẻ mặt như gặp phải kẻ địch.

“Đưa Trấn Quốc Khí đi theo hướng ngược lại”.

Không Huyền hét lên nhắc nhở các võ tăng.

Đúng lúc này, một bóng đen bỗng trồi lên từ dưới giá gỗ thừa bảo được Thập Bát Đồng Nhân vây quanh, trong tích tắc biến thành một hình người, chính là người đàn ông đeo mặt nạ.

Đông Phương Bạch đang ở bên cạnh giao đấu với Khúc Lan Phi xoay đầu lại, thấy đồng bọn của mình sắp lấy được đồ, cũng không còn ý định đánh tiếp nữa, lão tiện tay phóng ra mấy chục viên đá buộc Khúc Lan Phi lùi lại, rồi mau chóng nhảy đến chỗ người đàn ông đeo mặt nạ.

Hắn vừa đi vừa gào lên.

“Mau lên! Lấy cái hộp rồi chạy đi! Đừng để Không Huyền đuổi kịp!”
Đúng lúc này, người đàn ông đeo mặt nạ bỗng bật ra tiếng cười chói tai, hộp gỗ mở ra, lấy bảo vật bên trong ra.

Trấn Quốc Khí - Vân Hạc Phương Hồ lóe lên ánh sáng màu xanh ngọc bích thời cổ xưa, bí ẩn khó đoán.

Người đàn ông đeo mặt nạ cầm cái bình nhưng cũng không bỏ chạy.

Đông Phương Bạch sốt ruột: “Anh làm cái quái gì vậy? Lúc về rồi hãy xem công pháp cấp Thần, giữ mạng quan trọng hơn”.

Người đàn ông đeo mặt nạ quay đầu lại, dưới đáy mắt là sự trào phúng vô hạn.

Hắn nhìn Đông Phương Bạch, chỉ cách đại sư Không Huyền hai ba bước.

“Ha ha ha, Trần Thái Nhật, uổng công tôi trăm phương nghìn kế đề phòng cậu, cậu chết cũng thật oan ức, cái đám võ sĩ hạng chín này ngu ngốc lắm!”
Dứt lời, tay hắn dùng sức cực mạnh.

Rắc…
Soạt!
Trấn Quốc Khí - Vân Hạc Phương Hồ bỗng bị vỡ thành từng mảnh trong tay người thần bí đeo mặt nạ.

- -------------------