Thành phố Đông Hải là thành phố lớn thứ hai Hoa Hạ, vô cùng phồn hoa, người đông như kiến.

Phố thương mại vốn náo nhiệt, đường đi ngõ quẹo, đột nhiên xuất hiện một mùi vị không giống bình thường.

Mọi người ngạc nhiên phát hiện, có vô số người mặc vest đen, lái xe hơi màu đen cùng một kiểu, xuất phát bắt đầu từ trung tâm thành phố, dần dần trải rộng khắp khu vực thành phố.

Các đường giao lộ, các cứ điểm quan trọng, nhất là những con đường hướng ra khỏi thành phố, đều có bóng dáng của bọn họ.

Những người mặc vest đen kia, đã bố trí chướng ngại tạm thời ở mỗi nơi, cảnh cáo người muốn ra khỏi thành phố, phải một tiếng sau giao lộ mới có thể mở.

Các tài xế, những người đi đường và người dân bình thường vốn không nhạy cảm lắm, đột nhiên ý thức được một vấn đề.

Hình như hướng ra khỏi thành phố Đông Hải bị phong tỏa!
Lai lịch của những người áo đen, mọi người đều biết rõ.

Nhà họ Lâu - gia tộc giàu có đứng đầu tỉnh Đông Bình.

Người nắm quyền toàn thành phố lớn thứ hai Hoa Hạ, thế lực trải khắp toàn tỉnh, vô cùng hùng hậu, cách nhà giàu hoàng kim chỉ một bước.

Thế lực to lớn như thế điều động, ngay cả đám người xấu vốn định làm điều phi pháp cũng không nhịn được phải dừng tay, chỉ sợ gây ra phiền phức gì đó.

Mỗi người đều đang suy đoán, tại sao nhà họ Lâu lại làm như vậy.

Một tiếng đồng hồ, nói dài không dài, cũng sẽ không gây ra ảnh hưởng gì với mọi người.

Cho nên phần lớn người ta đều im lặng theo dõi biến động, thậm chí mang theo sự tò mò mãnh liệt, muốn xem rốt cuộc là lý do gì.


Phía Tây thành phố Đông Hải, lối nào đó vào thành phố.

Ước chừng có hơn một nghìn người áo đen của nhà họ Lâu đang chờ ở đây, ngay ngắn đồng loạt, vừa không cho người khác ra khỏi thành phố, cũng không để người ta đặt chân vào.

Giao lộ khác chỉ đề phòng người khác ra khỏi thành, còn vào thì vẫn cho phép.

Xung quanh giao lộ này, trên các nóc chung cư bên đường gần đó, có vô số ánh mắt đều đang quan sát giao lộ này.

Thậm chí trên đường đi bộ bên cạnh đường cũng có người đứng chật ních hóng hớt.

Người áo đen cũng không giải tán, chỉ khống chế ra vào mà thôi.

Mọi người bàn tán sôi nổi, vô số tiếng suy đoán.

“Mọi người xem kìa, con đường này vào cũng không cho vào, rốt cuộc là đang làm gì vậy nhỉ?”
“Còn cần phải hỏi à, chắc chắn là có nhân vật lớn phải vào Đông Hải từ lối này rồi”.

“Đúng rồi, tương đương với một lối vào thành phố chuyên dụng đúng chứ?”
“Lần này nhà họ Lâu điều động toàn thành phố, nhân vật lớn nào mà có thể gây ra làn sóng lớn khắp thành phố vậy nhỉ?”
“Không rõ nữa, không phải là nhân vật lớn của Yến Kinh đấy chứ?”
Tiếng suy đoán của mọi người ngày càng lớn.

Đúng lúc này, một người áo đen tay cầm điện thoại vô tuyến đứng bên cạnh đường, đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc, vẫy tay mạnh về phía tất cả đồng nghiệp.

“Mau! Chuẩn bị sẵn sàng, anh Trần sắp đến rồi!”
Hơn nghìn tên áo đen mặt đều kinh ngạc, vội vàng theo đội hình đã xếp xong, tách tất cả đám người vây xem ra, mở một con đường vào thành phố rộng lớn cho đường chính.

Đám người hóng hớt cũng bị bầu không khí căng thẳng này ảnh hưởng, đồng loạt vươn cổ, muốn xem rốt cuộc là ai đến.

Dưới ánh mặt trời, xa xa đường chân trời của giao lộ, dần dần có mười mấy bóng xe màu đen chạy đến.

Lúc sắp vào thành phố, có người đã nhận ra.

“Mọi người xem kìa, chiếc xe dẫn đầu kia không phải là xe của gia chủ nhà họ Lâu sao?”
Rolls Royce Phantom cấp tổng giám đốc, mặt nhám, phiên bản dáng dài, thêm độ dày chống đạn, một chiếc có một không hai trong toàn thành phố Đông Hải, giá trị hơn trăm triệu tệ!
Phía sau là chiếc xe địa hình màu đen hơi có vẻ bình thường ở giữa đoàn xe hộ tống.

Đoàn xe từ từ tiến vào giao lộ, cuối cùng đến trước mặt đám người.

Sau khi vào thành phố, hơn nghìn người áo đen của nhà họ Lâu dùng tường người bao vây lại, tạo thành một bãi đậu xe tạm thời đủ để chứa mười mấy chiếc đỗ.

Đoàn xe dừng hẳn.

Cạch, cửa xe dẫn đầu mở ra, một người đàn ông trung niên vẻ mặt uy nghiêm, ăn mặc sang trọng bước xuống xe.

Ông ta là gia chủ nhà họ Lâu, người đứng đầu thành phố Đông Hải – Lâu Địch!
Đám người đứng bên ngoài tường người bàn tán sôi nổi.

“Người này đến cũng phô trương quá rồi đấy, vậy mà còn bắt gia chủ nhà họ Lâu đích thân dẫn xe phía trước?”
“Chắc hẳn anh ta đang ngồi trong chiếc xe ở giữa kia, nhìn thì xe cũng bình thường”.

“Dù chào đón khách chính phủ cũng không cần làm long trọng như vậy chứ?”

Mặt Lâu Địch nghiêm nghị, bước nhanh mấy bước, chạy đến phía trước chiếc xe địa hình ở giữa kia, đích thân kéo cửa ra.

Hành động này càng khiến tất cả người xung quanh trợn mắt há mồm.

Ông trùm dẫn đầu thành phố Đông Hải, mở cửa xe cho người khác!
Những người khác ở đây, bất luận là đám người hóng hớt hay người áo đen bảo vệ cũng vậy, trên mặt đều là vẻ khó tin.

Cửa xe địa hình mở ra, một đôi chân thon dài đẹp tuyệt trần đưa ra trước tiên, sau đó là một khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng.

Trong đám người có người thấp giọng khen ngợi.

“Người phụ nữ thật xinh đẹp”.

Genko dẫn đầu xuống xe, liếc nhìn khung cảnh xung quanh.

“Chủ nhân, sân đủ lớn”.

Nói xong, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, một bóng dáng cao lớn, người khoác áo đen, hơi cúi đầu, bước từ trên xe địa hình xuống.

Sắc mặt Trần Thái Nhật đã lấy lại vẻ bình tĩnh, không buồn không vui, xiết chặt cổ áo khoác, nhìn khung cảnh xung quanh.

“Gia chủ Lâu, sắp xếp rất tốt, vất vả cho ông rồi, một tiếng sau lập tức bãi bỏ lệnh phong tỏa”.

Lâu Dịch gật đầu: “Rõ, mọi thứ đều theo ý cậu Trần”.

Đám người hóng hớt lại nói khẽ.

Bọn họ phát hiện, thái độ nói chuyện của gia chủ Lâu với Trần Thái Nhật vô cùng cung kính, hạ mình xuống mức cực thấp!
Người đứng đầu thành phố Đông Hải, vậy mà lại nghe theo sự sắp xếp của người khác!
Mọi người đều cảm thấy thế giới quan của mình đã chịu đả kích mãnh liệt.

Lâu Địch cao ngạo xa cách đã là tấm gương và mục tiêu xa không với tới của những người khác ở thành phố Đông Hải.

Nhân vật lớn đột ngột xuất hiện như Trần Thái Nhật kia, với bọn họ mà nói thì càng là người giống như ma quỷ thần bí.

Lâu Địch lên tiếng hỏi.

“Cậu Trần, người cậu muốn tìm liệu có khả năng bị côn đồ cưỡng ép dùng võ công đưa ra khỏi thành phố Đông Hải không?”
Trần Thái Nhật lắc đầu.

“Vì để tránh tôi, bọn chúng hoàn toàn không dám để lộ chút hành tung, trốn ở thành phố lớn như thế thì đã đành, một khi dẫn theo người dùng võ xông vào trạm kiểm soát thì dường như bằng với chạy đến trước mặt tôi tìm chỗ chết”.

Ánh mắt Trần Thái Nhật lóe lên tia sáng vô cùng tự tin, miệng nói rất bình thản.

“Kể từ lúc tôi xuất đạo, người bị tôi truy đuổi, vẫn không có ai có thể sống qua ba ngày”.

Trần Thái Nhật hời hợt nói, tất cả mọi người ở đây đột nhiên cảm nhận được một luồng sát khí như nước gợn sóng dập dờn, lướt qua trong lòng mỗi người.

Lâu Địch cũng kinh hãi, nhìn bóng dáng cao lớn của Trần Thái Nhật, bùi ngùi trong lòng.

Đây chính là cường giả.


Genko ngẩng đầu hỏi Trần Thái Nhật.

“Chủ nhân, tiếp theo chúng ta đi tìm cô Ninh thế nào?”
Trần Thái Nhật nhìn bốn phía, đột nhiên trước mắt sáng lên, tiện tay chỉ.

“Gia chủ Lâu, công trình cao nhất toàn thành phố Đông Hải là tòa đó đúng không?”
Lâu Địch quay đầu nhìn theo hướng Trần Thái Nhật chỉ tay.

Một công trình cao chọc trời kiểu tòa tháp đứng thẳng trong mây, riêng một góc trời trong đám công trình khổng lồ của thành phố Đông Hải, trên đỉnh tháp có một sân thượng hình bầu dục.

“Đúng vậy, tháp Huy Hoàng Minh Châu, độ cao đài ngắm cảnh phía trên là năm trăm mười bảy mét, là công trình xây dựng cao thứ hai toàn Châu Á”.

Trần Thái Nhật gật đầu, đưa ra sắp xếp của mình.

“Tề Vũ, cô dẫn theo người và gia chủ Lâu, mau chóng chạy đến đỉnh tháp, tôi đi trước một bước”.

Mặt Lâu Địch đầy dấu chấm hỏi.

“Cậu Trần, ngồi xe qua đi, tháp Minh Châu có thang máy cao tốc đi lên”.

Trần Thái Nhật tùy ý vung tay.

“Vậy thì chậm quá, thời gian của tôi rất gấp, các người tránh ra một chút”.

Mặc dù mọi người không hiểu, nhưng vẫn để trống một chỗ rất lớn cho Trần Thái Nhật.

Những người khác vây xem nhìn động tĩnh bên này, đều rất tò mò anh sẽ làm gì.

Ánh mắt Trần Thái Nhật chợt đanh lại, bắp thịt ở chân siết chặt cứng như sắt thép, chậm rãi tích sức lực, làm một tư thế nghiêng về phía trước nhảy lấy đà.

Ánh mắt Lâu Địch bỗng trợn to.

“Cậu Trần! Ở đây cách tòa tháp kia xa tận ba cây số, chi bằng chúng ta...”
Ầm!
Bịch!
Dưới chân Trần Thái Nhật chợt phát lực, mặt đất bê tông nhựa đường đột nhiên bị đạp ra một cái hố to ước chừng sâu một mét, bán kính khoảng hai mét, giống như bị đạn pháo quét qua.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, chỉ nhìn thấy một bóng dáng màu đen, giống như đạn pháo rời khỏi nòng, mang theo tiếng gió gào thét bay lên trời, tốc độ có thể so với phóng tên lửa!
Bóng đen xông vào mây xanh trong chớp mắt, phóng thẳng đến đỉnh tháp Huy Hoàng Minh Châu, một giây sau đã biến thành một chấm đen.

Những người ở lại trên mặt đất toàn bộ đều ngơ ngác.

- -------------------