“Anh ta nhảy rồi, nhảy xuống thật rồi! Các anh em, mau tặng du thuyền tên lửa nào! Mọi người đừng chớp mắt!”
Streamer trên đài quan sát đó khàn giọng gào lên, camera quay thẳng vào Trần Thái Nhật trên xà ngang.

Lúc này trái tim yếu đuối, mong manh của Lâu Địch cũng không chịu nổi nữa.

Ông ta thấy Trần Thái Nhật nhảy xuống từ trên xà ngang treo lơ lửng cao năm trăm mét!
Người trên đài quan sát đều hoảng sợ hét lên.

Ngược lại Tề Vũ và Genko rất bình tĩnh.

Bôn ba đây đó với Trần Thái Nhật một thời gian dài nên các cô ấy biết rõ thực lực của chủ nhân nhà mình như thế nào.

Lâu Địch run rẩy, quay đầu lại hỏi.

“Cô Tề, cậu Trần nhảy xuống vậy thì không sao thật chứ?”
Tề Vũ bình tĩnh, nhìn Lâu Địch với vẻ mặt “kém hiểu biết”.

“Gia chủ nhà họ Lâu yên tâm đi, điểm khác biệt giữa ông chủ và lính nhảy dù là khi thực hiện nhiệm vụ nhảy dù, anh ấy chưa từng cần đến dù”.

Lâu Địch lập tức hóa đá.

Lần đầu tiên ông ta nhận ra võ công cái thế là như thế nào.


Đây chính là mình đồng da sắt!
Nghĩ một hồi, sắc mặt ông ta hiện lên vẻ lo lắng.

“Nghe cậu Trần nói, bọn bắt cóc là cao thủ tuyệt thế hạng chín, vậy chỉ có mấy người chúng ta đến đó có thể giúp được không? Có cần sử dụng vũ khí nóng không?”
Tề Vũ lắc đầu.

“Ông yên tâm đi, chắc không thể giúp gì rồi…”
Vẻ mặt Lâu Địch hơi thay đổi.

Tề Vũ nói tiếp.

“Cùng lắm là đi dọn dẹp vệ sinh thôi”.


Một căn biệt thự cũ tồn tại bốn mươi năm nằm ở số nhà 122 đường Hoằng Cảnh.

Biệt thự có hai tầng, sân vườn khá nhỏ, rong rêu, dây leo bám đầy trên tường, ánh sáng khó lọt vào bên trong.

Trong một căn phòng trên tầng hai bên trong biệt thự thỉnh thoảng vang lên âm thanh chạm vào đồ vật như tiếng đánh bóng bàn.

Hai nam một nữ cách một cái bàn đứng đối mặt nhau liên tục đánh qua đánh lại, tấn công và phòng thủ lẫn nhau.

Hai người đàn ông, một người bề ngoài trông hơi thô lỗ, để râu, nhìn người đẹp ở đối diện đầy vẻ thích thú.

Người còn lại mặt vuông, trên trán và má có một vết vẹo còn khá mới, máu chảy không ngừng, ánh mắt hiện lên vẻ tức giận vô cùng, lớn tiếng quát người đàn ông có râu.

“Địa Hổ, anh làm ăn kiểu gì thế hả? Tại sao lượng thuốc mê lại không đủ? Con ranh này tỉnh lại đúng là phiền phức”.

“Này không trách tôi được, dù sao cũng chỉ là một đứa hạng sáu, lát nữa đánh gục cô ta để đại ca Thiên Mã anh thưởng thức xem như đàn em bồi thường vậy”.

Một sợi tóc rơi trên trán người phụ nữ xinh đẹp đối diện, mặt dính chút vết bẩn, quần áo trên người bị rách vài chỗ, trên tay còn bị một thứ sắc bén rạch thành một vết sẹo.

Nhưng dù dáng vẻ hung dữ như vậy, vẫn không thể giấu được vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của cô ta, vẻ đẹp làm kinh ngạc lòng người như Hằng Nga trên Cung trăng.

Mắt Ninh Yên Nhiên lóe lên sự căm hận, không hề sợ hãi, tay trái còn cầm một cái chân bàn bị gãy, ngón trỏ tay phải làm tư thế điểm huyệt để đề phòng.

Thiên Mã là võ sĩ hạng chín, Địa Hổ là võ sĩ hạng tám, chúng đều là đồng bọn của Lý Khắc Chu.

Trước buổi tối giám định bảo vật bắt đầu, hai người này lén chặn đường đi từ Yến Kinh đến Hàng Thành, bắt cóc Ninh Yên Nhiên đang đến Hàng Thành giữa đường, mục đích là muốn dùng cô ta làm con tin đe dọa Trần Thái Nhật.

Sau khi bắt cóc thành công, hai người vốn định đi tìm Lý Khắc Chu nhưng chưa được nửa ngày thì nhận được tin.

Lý Khắc Chu đã bị Trần Thái Nhật tàn sát không thương tiếc.

Lúc này hai người mới kinh hồn bạt vía.

Rốt cuộc Trần Thái Nhật mạnh đến mức nào, lãnh đạo cấp cao Hội Đông Vinh nhấn mạnh với chúng không chỉ một lần.


Ý khái quát là dù cao thủ tuyệt thế đỉnh cấp hạng chín khi gặp Trần Thái Nhật cũng chỉ có một đối sách, đó là chạy…
Vốn dĩ muốn dùng đệ tử để uy hiếp nhưng đối phương không hề bị dọa.

Ngay hôm ra tay thì Lý Khắc Chu – người có khả năng thương lượng lại bị đưa vào quan tài, chuyện này khiến hai người rơi vào tình cảnh lúng túng.

Ninh Yên Nhiên đang ở trong tay hai người lập tức trở thành củ khoai nóng bỏng tay.

Giết cô ta? Tất nhiên hai người có khả năng này nhưng cũng không có lá gan làm chuyện này.

Đe dọa Trần Thái Nhật thì vẫn có thể dựa vào Ninh Yên Nhiên làm con tin.

Nếu không còn con tin, vậy một khi Trần Thái Nhật bắt được hai người, kết quả rất rõ ràng, chắc chắn sẽ chết thảm hơn Lý Khắc Chu nữa!
Thả đi, cũng không ổn.

Cuối cùng bị ép đến bất đắc dĩ, hai người quyết định dẫn con tin trốn khỏi đầu sóng ngọn gió Đông Hải rồi từ từ bàn bạc nghĩ cách.

Nhưng chúng không ngờ vừa đến Đông Hải còn chưa kịp thở lấy hơi thì thể chất tốt của Ninh Yên Nhiên thế mà chống lại được tác dụng của thuốc mê, tỉnh lại trước thời gian.

Cô gái này rất lớn gan, vừa bước vào tầng hai của căn biệt thự đã ra tay đánh lén làm Thiên Mã bị thương nhẹ.

Thế mới có một cảnh đối đầu như vậy.

Địa Hổ đã mất hết kiên nhẫn, thở hồng hộc.

“Đại ca, cửa ra vào thành phố Đông Hải sắp bị phong tỏa, chúng ta mà không đi nữa là xong đời đấy.

Giữ lại cô gái này cũng chỉ là tai họa, em dứt khoát ra tay đánh ngất cô ta, hưởng thụ cô ta xong chúng ta rút!”
Thiên Mã vẫn còn hơi do dự.

“Nếu chúng ta dùng hết sức thì tầng lầu này sẽ có động tĩnh, Trần Thái Nhật sẽ theo đó mà đến thì phải làm sao?”
Địa Hổ khinh khỉnh nói.

“Sao có thể chứ? Nơi này hẻo lánh, chúng ta lại đang ở trong phòng, dù tên khốn đó có võ công cao cường đến đâu cũng không thể đoán ra được vị trí của chúng ta”.

Nghe vậy Thiên Mã hơi thả lỏng.

Nói cũng đúng.

Cả đường đi hai người không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Thành phố Đông Hải có mười mấy triệu dân, tìm người khó như mò kim đáy biển.

Dù Trần Thái Nhật đánh nhau rất giỏi nhưng không tìm được họ thì có tác dụng gì đâu?
Nghĩ vậy, Thiên Mã cũng không khỏi xem xét Ninh Yên Nhiên trước mặt.

“Người đẹp nhất Hoa Hạ quả nhiên là danh bất hư truyền, ông đây cũng xem như từng chơi không ít người nhưng vẫn chưa từng nếm thử vẻ đẹp tuyệt vời như này”.

Sự tức giận hiện lên trong mắt Thiên Mã lập tức biến thành dục vọng, cổ hắn đỏ lên đe dọa.


“Người đẹp, cô cũng nghe rồi đấy, chỉ cần cô chịu hầu hạ hai anh em bọn tôi, thoải mái xong, bọn tôi sẽ thả cô đi, không làm hại cô đâu, cô có thể đi tìm sư phụ của mình, từ nay về sau chúng ta không còn liên can gì”.

Ninh Yên Nhiên nghiến răng, sắc mặt lạnh như băng.

“Hai cái tên háo sắc đê tiện có võ nhưng lại chẳng có nhân phẩm, bắt cóc phụ nữ trẻ em, chẳng bằng một con chó từng bị thiến”.

Thiên Mã và Địa Hổ sửng sốt.

Đúng là mắng ác thật!
Thiên Mã tức thật rồi, hắn lớn tiếng quát.

“Mẹ kiếp, lát nữa tao trói mày lên bàn, chơi mày xong sẽ xé xác mày thành trăm mảnh rồi vứt ra đường cho mày phơi thành xác khô luôn.

Để tao xem con tiện nhân mày còn có thể mắng chửi ai không”.

Dứt lời hắn nhanh chóng giơ tay ra.

Cao thủ hạng chín đi như gió, hai nắm đấm thép lao đến cửa.

Ninh Yên Nhiên sửng sốt, sau đó nâng chân bàn gỗ lên muốn chặn lại.

Rắc!
Chân bàn gỗ bị nắm đấm của Thiên Mã đấm vỡ nát.

Thấy nắm đấm sắp đánh đến chỗ mình, Ninh Yên Nhiên tuyệt vọng nhắm mắt lại, hàng nước mắt tuôn rơi từ khóe mắt cô ta.

“Sư phụ xấu xa… sư phụ đến chậm một bước rồi, Yên Nhiên đi trước đây”.

Một ý nghĩ chợt dấy lên trong lòng, Ninh Yên Nhiên dùng sức mở miệng ra cắn lưỡi tự sát.

Đúng lúc này, bức tường bên trái của tầng hai bỗng nổ tung.

Một bóng đen cao lớn lập tức xông vào ôm lấy Ninh Yên Nhiên, nhanh như chớp né người sang một bên tránh được một đấm của Thiên Mã.

“Đồ ngốc, tôi có đến trễ đâu”.

- -------------------