Trần Thái Nhật vẫn đang chìm đắm trong sự nhiệt tình vừa rồi, nghe thấy thế, anh không khỏi sững sờ.

“Quà gì vậy?”
Bàn tay thon nhỏ trắng nõn của Tiêu Mai bấu mạnh vào cánh tay Trần Thái Nhật, tay còn lại bỗng vươn ra, khẽ kéo cổ áo anh.

“Đến nơi anh sẽ biết, mau đi thôi!”
Trần Thái Nhật chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, bỗng nhiên anh cảm thấy Tiêu Mai hiện giờ vô cùng khác lạ.

Chị Mai trước kia dịu dàng nhã nhặn, mang chút u buồn và rất biết quan tâm, nở một nụ cười là có thể khiến người ta chìm đắm.

Còn chị Mai hiện giờ bỗng chốc trở nên hào phóng, tự tin, chủ động, hoạt bát, hơn nữa đã chịu khoe ra những mặt tốt đẹp nhất của mình trước mặt Trần Thái Nhật.

Dường như giữa hai người lại đột phá thêm một tầng khoảng cách nữa về tâm lý.

Ngoài thần giao cách cảm, bây giờ lại trở nên thân thiết hơn, như một đôi tình nhân đang yêu nhau say đắm.

Trần Thái Nhật tỏ vẻ khó hiểu, bị Tiêu Mai kéo đi.

Két.

Xe dừng trước cửa một tòa nhà.

Tiêu Mai không nói gì, mặt đỏ bừng, chủ động đi trước, kéo tay Trần Thái Nhật.

Hai người đến bàn lễ tân.


Cuối cùng Trần Thái Nhật cũng coi như hiểu ra.

Chị Mai muốn dẫn anh đến thế giới hai người thực sự.

“Ơ kìa, chị Mai, bây giờ vẫn chưa đến thời gian nghỉ ngơi buổi tổi mà, hay là chúng ta ra ngoài ăn…”
“Không cần, tôi không đói”.

Một câu nói chặn họng Trần Thái Nhật luôn.

Đã đến lúc này rồi, Trần Thái Nhật còn có thể nói được gì nữa chứ.

Cũng không thể từ chối được, chỉ đành nghe mệnh trời vậy.

Cô gái ở bàn lễ tân nhìn hai người với vẻ sâu xa, đưa luôn chìa khóa một phòng tổng thống sang trọng có giường king size cho họ.

Thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất.

Rầm!
Cái chân thon dài tuyệt đẹp của Tiêu Mai đá mở cánh cửa, kéo thẳng Trần Thái Nhật vào.

Cạch.

Tiêu Mai dùng phần lưng đóng cửa, sau đó khóa lại.

Chị gái xinh đẹp nhìn chằm chằm Trần Thái Nhật với đôi mắt biết nói, nở nụ cười thần bí.

Trần Thái Nhật mặt mày xám xịt.

Sao cảnh tượng này lại quen thế nhỉ?
Hình như anh đã từng xem trong rất nhiều bộ phim hành động.

Nhưng… giới tính ngược rồi!
Anh bị động đến vậy sao?
Thấy Tiêu Mai sắp bước tới, Trần Thái Nhật vội vàng xua tay.

“Chị Mai, chờ chút đã”.

“Tôi không muốn chờ”.

“Không phải, chị có nhớ tôi từng nói cũng có một món quà muốn tặng chị không?”
Tiêu Mai nghe thấy thế, đôi mắt to tròn dưới hàng lông mi dài bỗng tỏ vẻ vô cùng tò mò.

“Đúng rồi, anh không nói tôi cũng quên mất, anh muốn tặng gì cho tôi vậy?”
Trần Thái Nhật mỉm cười, nắm tay cô ấy, ngồi xuống sofa.

Anh lấy một miếng đá quý màu nâu vàng, to bằng lòng bàn tay trẻ con trong túi quần ra.

Mắt Tiêu Mai sáng lên, khẽ mỉm cười, vui vẻ nói.

“Đây là… hổ phách? Ồ, giữa miếng hổ phách còn có một thứ nhỏ màu vàng, đẹp quá!”
Trần Thái Nhật gật đầu, rồi lại lắc đầu.

“Đây là một miếng huyết phách, bản thân đá quý không quan trọng, quan trọng nằm ở huyết dịch màu vàng bên trong, đây chính là món quà tôi tặng chị”.


Vẻ mặt Tiêu Mai mừng rỡ, giống như một cô gái nhận được quà ngày lễ tình nhân, vui sướng hỏi.

“Huyết dịch? Màu vàng? Tôi chưa từng thấy!”
Trần Thái Nhật mỉm cười.

“Là máu của tôi”.

Tiêu Mai sửng sốt, miệng nhỏ hơi hé, dường như bỗng nhiên nghe thấy một điều rất khó tin.

“Máu… máu của anh?”
Trần Thái Nhật không thấy lạ trước phản ứng của Tiêu Mai, anh nắm tay của người đẹp, đặt miếng huyết phách vào lòng bàn tay trắng nõn của đối phương.

“Ăn miếng huyết phách này vào, chị sẽ lập tức sở hữu thân thể mạnh mẽ bằng với võ sĩ đỉnh cao hạng ba, tôi sẽ truyền cho chị một bộ công pháp thích hợp nhất”.

Tiêu Mai chớp mắt, hơi kích động, hai tay ôm lấy cổ Trần Thái Nhật, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía người đàn ông chu đáo trước mặt, nhìn mãi vẫn không thấy đủ.

Tiêu Mai từ nhỏ đã mắc bệnh hiểm nghèo, không thể tiếp thu tài nguyên luyện võ dưới bất cứ hình thức nào của nhà họ Tiêu, trong các nhà giàu hoàng kim coi cường giả là vua ở Yến Kinh, cô ấy luôn là đối tượng bị gia tộc ghét bỏ.

Có lẽ chính vì nguyên nhân này, cô ấy mới bị Tiêu Nam Thiên vứt bỏ, đưa đến Nam Hồ.

Nhưng Trần Thái Nhật đã đối xử với Tiêu Mai thế nào?
Bảo vệ, chở che, còn hiến tinh hoa từ máu của anh, giúp Tiêu Mai tăng cấp lên thành võ sĩ hạng trung.

Trần Thái Nhật vuốt mái tóc Tiêu Mai.

“Sẽ có lúc tôi không thể ở bên cạnh chị được, nên chị phải trở thành võ sĩ có khả năng tự bảo vệ mình, thì tôi mới thực sự yên tâm, như vậy chúng ta mới có thể bên nhau lâu dài được”.

Tiêu Mai nghe thấy lời thổ lộ này, khuôn mặt đỏ đến tận mang tai, cô ấy cắn đôi môi, nũng nịu nói.

“Vậy nếu tôi yêu cầu anh vĩnh viễn ở bên cạnh tôi, không rời tôi nửa bước thì có được không? Tôi không luyện võ, tôi muốn anh bảo vệ tôi, bất kể là ngày hay đêm”.

“Ăn huyết phách còn có thể kéo dài thanh xuân nữa”.

Tiêu Mai đưa luôn miếng huyết phách trong tay vào miệng.

Rắc.

Huyết phách lập tức được nuốt vào bụng.

Trần Thái Nhật nở nụ cười ranh mãnh, véo nhẹ cái mũi của Tiêu Mai.

“Biết ngay là chị không nhịn được mà!”
“Hừ, ai bảo tôi lớn hơn anh mấy tuổi chứ, chẳng còn cách nào khác, tôi cứ luôn cảm thấy nguy hiểm, bên cạnh anh toàn là những cô gái trẻ đẹp”.

Tiêu Mai ngoài miệng thì hờn dỗi, nhưng trong lòng thì hạnh phúc muốn chết.

Dung nhan trẻ mãi không già là sự mê hoặc mà tất cả các cô gái không thể cưỡng lại được.

Món quà này đã chạm đến tận trái tim Tiêu Mai.

Cô ấy chớp mắt, nhìn Trần Thái Nhật, đột nhiên sà về phía trước, dựa đầu vào vai anh, cả người như mềm nhũn, cuộn tròn trong lòng người đàn ông.

Trần Thái Nhật cảm nhận được tâm trạng của Tiêu Mai.


Đó là sự thả lỏng hoàn toàn, dựa dẫm cả về thể xác và tâm hồn.

Hai tay anh ôm thật chặt, cái eo mềm mại khiến Trần Thái Nhật cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của cơ thể đối phương.

Tiêu Mai cũng không nói gì, sợi tóc buông bên tai Trần Thái Nhật phát ngứa.

Hai người dựa vào nhau, nhất thời im lặng.

Bỗng nhiên, giọng nói lười nhác của Tiêu Mai từ tốn vang lên bên tai Trần Thái Nhật.

“Bây giờ thì trong bụng tôi coi như đã có giọt máu của anh rồi”.

Trần Thái Nhật bật cười, kinh ngạc khi được thấy sự hài hước của Tiêu Mai.

Sau đó, chị gái xinh đẹp nói từng từ.

“Anh tặng quà xong rồi, bây giờ đến lượt tôi.

Tôi cảnh cáo anh, không được từ chối, không được phản kháng, không được lên tiếng, nếu không tôi sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho anh”.

Trong lòng Trần Thái Nhật vô cùng dịu dàng, trêu chọc.

“Nói chuyện cũng không được sao?”
Ánh mắt Tiêu Mai đầy quật cường, giọng nói chắc nịch.

“Không được! Nhịn đi!”
Dứt lời, cô ấy khẽ tì trán mình vào trán Trần Thái Nhật, hơi thở trở nên dồn dập.

Trong lòng Trần Thái Nhật chỉ có một suy nghĩ.

Có người phụ nữ như vậy thì còn cầu gì nữa.

Đêm nay đã định trước là một đêm mất ngủ.


“Chị Mai, dậy thôi! Chúng ta phải trở về An Thành chuẩn bị đón Tết rồi”.

“Tôi mệt lắm, anh để tôi ngủ thêm lúc nữa đi”.

“Thôi được rồi, tôi cũng ngủ bù đây”.

- -------------------