Giọng nói của Vân Vũ Phi ở đầu dây bên kia mang theo vẻ đáng thương, giống như vô cùng chờ mong.

Trần Thái Nhật cầm điện thoại, khẽ cười.

“Đương nhiên là có thể, đến lúc đó anh sẽ tới sớm”.

“Thật sao? Thế thì tốt quá! Ha ha, đến lúc đó em với Sở Sở sẽ ở nhà đợi anh, không gặp không về!”
“Được”.

Vân Vũ Phi vui vẻ cúp điện thoại.

Trần Thái Nhật ngẩn ra một giây, đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Ngày mồng hai?
Theo phong tục của An Thành, mồng hai là ngày dẫn vợ về nhà ngoại, còn có một tên gọi khác.

Ngày đón rể!
Còn phải gặp bố mẹ của Vân Vũ Phi.

Ý nghĩa này phức tạp rồi đây.

Trần Thái Nhật vô thức thở dài.

Trong đầu lại nhớ về mối tình đầu năm đó, Vân Vũ Tuệ chết thảm trong âm mưu, dáng vẻ xinh đẹp vẫn hiển hiện ngay trước mắt anh, mà đáng tiếc rằng người đã không còn trên đời này nữa.

May là dưới sự chăm sóc chu đáo của Vân Vũ Phi, Sở Sở có thể vô lo vô nghĩ mà khôn lớn, đối với một người bố không xứng đáng với danh xưng như mình mà nói thì chẳng có chuyện gì khiến người ta thấy an ủi hơn chuyện này.


Trong lòng Trần Thái Nhật đã âm thầm đưa ra nguyên tắc.

Cố gắng không để Vân Vũ Phi và Sở Sở tham gia vào những mâu thuẫn xung đột của anh trong quá trình mở rộng ra bên ngoài.

Thậm chí chuyện báo thù cho Vân Vũ Tuệ cũng tuyệt đối không được để hai người họ can dự vào.

Cuộc sống bình thường mới là hạnh phúc.

Có thể sống một đời tương đối giàu có, an tĩnh, ổn định ở thành phố nhỏ yên tĩnh này, trên phương diện nào đó mà nói thì đã là hạnh phúc trời cho rồi.

Vân Vũ Tuệ đã qua đời rồi.

Em gái ruột của cô ấy, con gái ruột của anh tuyệt đối không được gặp phải bất kỳ bất trắc gì nữa.

Bước tiếp theo, Trần Thái Nhật phải đối diện với nhà giàu hoàng kim có thế lực lớn đến độ long trời lở đất.

Mỗi một bước đi có thể mang đến nguy hiểm bất kỳ lúc nào.

Mặc dù Trần Thái Nhật không lo lắng cho bản thân nhưng anh không thể không lo lắng cho những người bên cạnh mình.

Nỗi lo như vậy bớt được phần nào thì hay phần đó.

Đối với bố mẹ của chị em Vân Vũ Phi, Trần Thái Nhật cảm thấy cũng đến lúc đi gặp rồi.

Chung quy thì ông bà ngoại ruột thịt vẫn luôn vô cùng thương yêu Sở Sở.

Còn kha khá thời gian mới đến giờ ăn trưa.

Vừa xử lý công việc từ bên ngoài về, chủ nhân căn nhà nghỉ ngơi trong phòng riêng, thông thường không có ai dám làm phiền.

Trần Thái Nhật ngồi trên ghế, đứng dậy đi đến một bức tường trong phòng ngủ.

Trên tường treo một bức thư pháp lớn, bên trên có một chữ lớn đậm màu mực – Cực!
Đây là do Nam Tôn tự tay viết tặng cho anh vào lần báo cáo công tác khi trước.

Là bốn trụ cột của Cửu Châu Hoa Hạ, Đông Tuyệt, Tây Cực, Nam Tôn, Bắc Minh đều biết chút ít về sở thích riêng của nhau.

Đông Tuyệt thích câu cá.

Bắc Minh giỏi trồng hoa cỏ.

Cô gái duy nhất Nam Tôn giỏi thư lẫn hoạ, trình độ rất cao, lấy thân phận người bình thường đi thi cuộc thi thư pháp còn giành được giải đặc biệt.

Chữ này chính là nét bút của Nam Tôn.

Khí thế hào hùng, ý nghĩa sâu xa, chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng làm rung động lòng người.

Đôi lúc Trần Thái Nhật phải hoài nghi một cô gái có thân hình yêu kiều như Nam Tôn sao có thể luyện thành công loại công thần mạnh mẽ đó.

Sau khi liếc nhìn, Trần Thái Nhật gỡ bức thư pháp xuống rồi gõ vài cái lên một chỗ bất kỳ trên tường.

Rầm!
Bức tường đột nhiên lộ ra hình cánh cửa, ngay sau đó tách sang hai bên.


Anh chậm rãi bước vào sâu trong lòng đất.

Đi khoảng năm phút.

Ánh sáng hai bên rất tốt nên không hề che đi tầm mắt.

Trong căn phòng bí mật dưới lòng đất có đặt một số món đồ của riêng Trần Thái Nhật.

Một chiếc bàn đơn giản, một chiếc hộp gỗ tử đàn nhỏ cỡ hộp đựng giày nằm yên lặng ở đó.

Điều khiến cho người ta kinh ngạc là xung quanh hộp được bao phủ bởi các sợi khí màu trắng khẽ lượn lờ, chúng chuyển động xung quanh chiếc hộp giống như quỹ đạo hành tinh.

Trần Thái Nhật đặt tay lên trên cách chiếc hộp chừng nửa mét, thầm vận chân khí.

Cách cách,
Các sợi khí màu trắng bị hút rồi gom lại với nhau, sau đó chui vào lòng bàn tay của Trần Thái Nhật và biến mất tăm.

Đây chính là biện pháp phòng ngự duy nhất.

Trần Thái Nhật tự tin khi mình không ở đây, có những chân khí ngưng tụ này bảo vệ, dù có là võ sĩ cấp Thần đến thì cũng không thể động đến chiếc hộp chỉ trong thời gian ngắn.

Khẽ khàng mở nắp hộp ra.

Một tia sáng màu xanh thẫm chợt loé lên, chiếu rọi cả căn phòng bí mật dưới lòng đất.

Cũ kỹ mà kỳ lạ, tạo hình độc đáo, đỉnh nắp hình hạc, thân là hũ đồng, khắc nổi tường vân, xung quanh toát lên hơi thở thần bí khó đoán.

Chính là Trấn Quốc Khí – Vân Hạc Phương Hồ.

Vật thật!
Ban đầu khi Trần Thái Nhật ở Hàng Thành, vì muốn đánh lừa đám người ngòm ngó Trấn Quốc Khí nên đã cố tình làm một cái giả mạo.

Vận dụng phương pháp đặc biệt, về hình thức quả thực thật giả lẫn lộn.

Trấn Quốc Khí thật sự đã được bí mật chuyển về An Thành từ lâu.

So với món đồ giả mạo ban đầu, Vân Hạc Phương Hồ thật sự nhỏ hơn khá nhiều, có kích cỡ tương đương với một bình giữ nhiệt thông thường.

Sau khi Vân Hạc Phương Hồ giả mạo kia bị tiêu huỷ bởi đặc vụ có biệt danh “Huyền Ti Thần” của Hội Đông Vinh, những mảnh vỡ đã được mấy người Không Huyền phương trượng cẩn thận thu thập lại rồi mang đến trụ sở chính liên đoàn võ thuật Hoa Hạ, cất giữ nó như báu vật.

Có lẽ với mấy người Không Huyền, Khúc Lan Phi mà nói, món đồ Trần Thái Nhật làm giả kia càng quý giá hơn so với món đồ thật trước mắt này.

Nguyên nhân vô cùng đơn giản.

Ban đầu bởi vì muốn đạt đến hiệu quả nguỵ trang tốt nhất, phù hợp với tâm nguyện của những kẻ chiếm đoạt vật báu kia.

Trần Thái Nhật đã khắc công pháp cấp Thần thật lên trên mặt của Vân Hạc Phương Hồ giả mạo.

Ở góc độ này mà nói.

Đồ giả còn thật hơn cả đồ thật!
Với địa vị của Trần Thái Nhật ở Hội Trường Thành, ngoài quyển công pháp được truyền lại từ xưa đến nay trong Hoa Hạ thì còn có vài bộ kinh điển khác.

Dù có thật sự bị người khác cướp đi thì cũng không cần nôn nóng.


Vẫn là câu nói đó.

Có công pháp cấp Thần và có thể tu luyện đến cấp Thần là hai chuyện chẳng liên quan gì đến nhau.

E rằng lúc này Không Huyền và Khúc Lan Phi, còn có mấy trưởng lão của liên đoàn võ thuật Hoa Hạ lại có cảm xúc khác.

Giống như chiếc bánh từ trên trời rơi xuống vậy.

Không nghĩ chuyện bên nó nữa, Trần Thái Nhật đưa hai tay đặt lên trên mặt Trấn Quốc Khí thật, cảm nhận thêm lần nữa.

Vù!
Vân Hạc Phương Hồ đột nhiên rung lên.

Một làn sóng lặng lẽ khẽ dâng lên từ Vân Hạc Phương Hồ, khiến cho lòng người vô thức nảy sinh cảm giác thê lương.

Trong lòng Trần Thái Nhật dần đạt được một tần số hoà hợp với năng lượng đặc biệt trên mặt Vân Hạc Phương Hồ.

Dần dần, Trần Thái Nhật khẽ cau mày lại.

“Phía bắc có bốn chỗ cảm ứng năng lượng, hai chỗ không cần nói, nhất định là Hậu Mẫu Đế Vương Đỉnh và Thanh Đồng Thần Thụ, hai chỗ còn lại… nhìn phương hướng đại khái, hình như là ở thảo nguyên, còn cả gần Bạch Sơn vùng Đông Bắc”.

“Phương Nam có ba chỗ, Quỳnh Đảo Ngoại Hải, đảo Nhật Nguyệt, tỉnh Nam Vệ…”
“Phương Tây có một chỗ, cạnh hồ Lan Hải ở cực Tây…”
Cộng thêm Vân Hạc Phương Hồ trong tay.

Thông qua cảm ứng của Trấn Quốc Khí, Trần Thái Nhật phát hiện ra tổng cộng chín vị trí đại khái có năng lượng đặc biệt.

Trong lòng anh đã có phán đoán sơ lược.

Đây có lẽ chính là cảm ứng lẫn nhau giữa mười Đại Trấn Quốc Khí.

Thế nhưng khiến cho Trần Thái Nhật nghĩ mãi không hiểu chính là anh đã cảm ứng hai lần, nhưng dù thế nào đi nữa cũng chỉ phát hiện được vị trí đại khái của chín Trấn Quốc Khí.

Thập Đại Trấn Quốc Khí, nếu từ xưa đã truyền nhau tên gọi này thì không thể chỉ có chín được.

Ánh mắt Trần Thái Nhật chợt đanh lại.

Vậy thì, chỉ có hai loại khả năng.

Hoặc là Trấn Quốc Khí cuối cùng đã bị phá huỷ.

Hoặc là, báu vật thần bí đó ở bên ngoài biên giới Hoa Hạ.

- -------------------