Vân Khang đứng ở bên cạnh nghe xong liền giật nảy mình, mồ hôi lạnh túa ra, còn không kịp ngăn cản.

Anh hai lại bắt đầu châm chọc Trần Thái Nhật rồi, nếu để những gia tộc giàu có hàng đầu ở An Thành như Vi Giác Nghiệp biết được, thì tập đoàn Vân Thị sẽ gặp nguy hiểm ở An Thành mất.

Nếu hôm nay Trần Thái Nhật đến cửa làm khách thì không sao.

Nhưng nếu đối phương đến chúc Tết…
Trần Thái Nhật dám chúc, nhưng nhà họ Vân đâu dám nhận!
Cậu ta có thân phận gì ở An Thành?
Có thân phận gì ở Trung Châu?
Đó là nhân vật tai to mặt lớn mà giậm chân một cái cũng khiến cả tỉnh run rẩy đấy!
Hôm qua mồng một Tết, không kể tuổi tác, kinh nghiệm, chỉ cần là người có máu mặt ở thành phố An Thành, thì đều mang theo quà to đến nhà Trần Thái Nhật chúc Tết theo quy tắc.

Rất nhiều gia chủ của những nhà giàu có trên bảy mươi tuổi, cũng đích thân đến để tỏ lòng tôn trọng.

Nhà họ Vân không muốn đi chắc?
Nhưng không đến lượt!
Tuy Vân Sở Sở là con gái ruột của Trần Thái Nhật, trái tim Vân Vũ Phi cũng đã thuộc về anh.

Nhưng, trong lòng Vân Khang vẫn không muốn với tới “họ hàng” như Trần Thái Nhật.

Thứ nhất là vì chuyện quá khứ.


Thứ hai là ông ta cảm thấy, gia cảnh và thực lực của hai nhà cách biệt quá lớn, nếu vẫn cố ý đến nhà, ngược lại sẽ khiến tình cảm của Vân Vũ Phi không còn trong sáng thuần khiết nữa.

Vân Khang không kể chi tiết bối cảnh của Trần Thái Nhật và tình hình của An Thành với người anh hai từ nơi khác về.

Buổi sáng, lúc đối phương dẫn theo con gái con rể đến chúc Tết họ hàng, Vân Khang chỉ nói qua loa là hôm nay bạn của Vân Vũ Phi sẽ đến chơi.

Vân Hoa nhìn dáng vẻ thân thiết của Vân Vũ Phi và Trần Thái Nhật, liền đoán được mối quan hệ của hai người đã vượt quá bạn bè thông thường.

Ông ta không quen biết Trần Thái Nhật.

Lại thêm hôm nay là mồng hai Tết, nên tưởng người đàn ông này giống với người muốn đến ở rể, đến trèo cao nhà họ Vân.

Vân Hoa giơ tay chỉ con rể mình đứng ở bên cạnh, vẻ mặt tự hào.

“Chú nhìn xem, Thường Khoan nhà chúng tôi hiện giờ đang làm ở một công ty kế toán lớn ở Yến Kinh, lương hàng năm ít nhất bốn trăm nghìn tệ! Riêng bộ vest đặt may riêng này đã có giá hơn mười nghìn tệ rồi!”
"Có con rể như vậy thì nhà họ Vân ra ngoài mới nở mày nở mặt! Nhìn lại Tiểu Trần đi, ăn mặc tuềnh toàng, còn chẳng có bộ vest nên hồn, nghèo rớt mùng tơi, chắc không phải nhằm vào tiền nhà họ Vân đấy chứ?"
Ông ta nói xong, Vân Vũ Phi là người đầu tiên thấy không vui.

"Bác hai, thực ra anh Thái Nhật ở An Thành..."
Trần Thái Nhật xua tay, ngăn Vân Vũ Phi lại, ra hiệu cô không cần phải giải thích, anh bình thản nói.

"Con người tôi ăn mặc khá tùy tiện, thoải mái là được, bộ hôm nay cũng được coi như nghiêm chỉnh, không có gì không thỏa đáng cả".

Vân Hoa nghe xong thì quan sát Trần Thái Nhật, cười khẩy.

"Hừ, này chàng trai, trước mặt bề trên không cần giả bộ đâu, tôi thấy hai tay cậu trống trơn, còn không có nổi chiếc đồng hồ mà đeo.

Bộ trên người cậu là hàng Shopee chứ gì? Cả người cộng lại có được một nghìn tệ không?"
"Đúng là không đắt, một bộ hơn trăm nghìn tệ thôi".

Trần Thái Nhật cầm ly trà trên bàn lên, từ tốn uống, mặt không cảm xúc đáp trả.

Bộ này do đích thân Tiêu Mai phối cho anh.

Vốn có một bộ vest đặt may riêng đắt tiền để thay thế, nhưng bị Tiêu Mai vứt bỏ rồi.

Bởi vì bộ đang mặc tôn dáng hơn.

Đối phương là bác hai của Vân Vũ Phi, vốn anh định nể chút mặt mũi, nhưng ông ta coi thường gu thẩm mỹ của chị Mai thì anh không nhịn được nữa, đốp chát lại luôn.

Trần Thái Nhật tùy ý báo cái giá.

Cả nhà Vân Hoa há hốc miệng, xung quanh im lặng ba giây, rồi vang lên tiếng cười sằng sặc.

Vân Dương Dương mặt bự phấn cười nói với Vân Vũ Phi.

"Ha ha ha, em gái, đối tượng này của em hài hước quá, hơn trăm nghìn tệ? Một bộ quần áo? Ha ha ha!"
Thường Khoan ở bên cạnh nhìn Trần Thái Nhật với ánh mắt như nhìn một thằng ngốc.


"Này, người anh em, cậu có biết quần áo đắt tiền là những thương hiệu nào không? Đúng là chém gió, lại còn hơn trăm nghìn tệ một bộ chứ! Cậu đóng phim chắc? Cả thành đều mặc hoàng kim giáp à?"
Khuôn mặt Vân Hoa tỏ vẻ thất vọng, ánh mắt khinh bỉ, ra giọng bề trên nói với Vân Vũ Phi.

"Cháu gái, bác khuyên cháu, loại đàn ông thích chém gió như này đừng yêu, nhân phẩm có vấn đề đó!"
"Bác hai quen biết mấy nhà doanh nghiệp trẻ thành tựu nổi bật ở bên ngoài, rồi bác sẽ giới thiệu cho cháu, bọn họ ai cũng có tài sản riêng ít nhất mấy chục triệu tệ, tốt xấu gì cũng xứng với thân phận của nhà họ Vân".

"Anh hai, anh đừng nói nữa, nói nữa là loạn đó".

Vân Khang ở bên cạnh cuống lên, nếu còn nói nữa, ông ta sợ Trần Thái Nhật sẽ nổi giận rồi dỡ luôn nhà họ Vân mất.

"Chú tư, tôi nói chuyện chú đừng nhảy vào mồm! Chú chiều con gái quá, con gái xinh đẹp như vậy, lấy chồng phải tìm người có quyền có thế chứ!"
"Tôi quen biết rất nhiều cậu chủ độc thân của những nhà giàu ở An Thành, với sắc đẹp của Vũ Phi, chỉ cần trau chuốt một chút, chủ động một tý, thì chắc chắn có thể làm dâu nhà giàu có, cần gì phải tìm một thằng nghèo kiết xác chỉ giỏi nói mồm chứ?"
Ánh mắt Trần Thái Nhật dần trở nên lạnh lẽo.

Lão già này càng nói càng hăng rồi đấy!
Trần Thái Nhật chậm rãi đặt ly trà trong tay xuống, bình thản nói.

"Ông có thể thử xem, nếu đám cậu chủ An Thành kia có kẻ nào dám tơ tưởng đến Vũ Phi thì coi như tôi thua".

Vân Hoa nghe thấy thế, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, cảm thấy mình như bị khiêu khích.

"Cậu không tin chứ gì? Tôi gọi bừa một cuộc, rồi gửi ảnh của cháu tôi qua đó, chắc chắn đối phương sẽ đồng ý kết thông gia với nhà họ Vân, chờ nhà họ Vân với tới nhà giàu, cậu còn chẳng có tư cách bước vào cánh cửa này ấy!"
Vân Vũ Phi cuống lên.

"Bác hai, bác đừng nói linh tinh, cháu..."
"Người lớn nói chuyện, trẻ con đừng chen vào!"
Vân Hoa rất khó chịu với thái độ cao ngạo tự nhiên này của Trần Thái Nhật, quyết tâm phải cho "thằng đỗ nghèo khỉ" không biết tốt xấu này một bài học, nên mở miệng mắng luôn Vân Vũ Phi đang định nói giúp.

Ông ta cầm điện thoại lên, bấm một lúc, đắc ý khua trước mặt Trần Thái Nhật.

"Hừ! Để tôi cho cậu được mở mang tầm mắt với Chu Đạt - gia chủ nhà họ Chu, một trong bốn gia tộc lớn ở An Thành.

Tôi có Zalo của ông ấy, ảnh của Vũ Phi tôi cũng gửi qua đó rồi, cậu cứ chờ mà xem!"
Ông ta nói xong liền gọi điện thoại.

Tút tút tút, điện thoại kêu mấy giây mới có người nghe.

"A lô".

Vân Hoa ra vẻ dương dương đắc ý, mở hẳn loa ngoài, giọng nói bỗng chốc trở nên nịnh nọt.

Vân Hoa không dám ra vẻ với gia tộc giàu có nổi tiếng từ lâu đời kiểu này, dù sao ông ta cũng là người An Thành, đắc tội với người đứng đầu địa phương thì rắc rối to.

"Ôi, gia chủ Chu, chúc mừng năm mới anh nhé! Tôi là Vân Hoa đây, anh có còn nhớ không?"
"Lần trước lúc anh đi công tác ở Yến Kinh, cắt băng cho hiệp hội các nhà doanh nghiệp đồng hương thành phố An Thành, tôi ngồi ở hàng thứ hai, lúc sắp về còn thỉnh giáo anh việc kinh doanh đó!"
Chu Đạt ở đầu bên kia trầm mặc một lúc, hình như đang nhớ lại.


"À, tôi nhớ ra rồi, Tiểu Vân à, cậu có lòng quá, lúc nào rảnh về quê, để tôi tổ chức cho những người trẻ tuổi bôn ba ở ngoài như các cậu gặp mặt nhau".

Trần Thái Nhật ở bên cạnh mặt mày xám xịt.

Chu Đạt chính là bố của cô chủ ngang ngược Chu Mị Nhi, một trong bốn gia tộc lớn của An Thành, lớn hơn Vân Hoa có một hai tuổi, vậy mà còn gọi đối phương là người trẻ tuổi? Tiểu Vân?
Đẳng cấp trong giới thượng lưu đúng là nghiêm ngặt.

Thực lực chính là bối phận.

Vân Hoa nghe bên kia nói vậy, không lấy làm xấu hổ, mà còn tỏ ra mừng rỡ, cứ như được nhận vinh hạnh rất lớn vậy.

"Ôi chao, ôi chao, thế thì cảm ơn anh quá! Hôm nay tôi muốn bàn với anh một chuyện tốt, anh đã xem bức ảnh tôi gửi cho chưa?"
"Ồ, cô gái này là ai vậy? Xinh đẹp lắm, nhưng nhìn hơi quen mặt".

Vân Hoa dương dương đắc ý, giọng nói như muốn tranh công.

"Tôi nói cho anh biết nhé, đây là cháu ruột của tôi đấy! Tôi nhớ nhà họ Chu hình như còn có một cậu chủ bên nhánh phụ, hình như là con trai của em họ anh, năm nay ba mươi lăm tuổi vẫn chưa kết hôn đúng không?"
"Đúng vậy, sao thế?"
"Ha ha, anh thấy cháu gái tôi thế nào? Có lọt được vào mắt xanh của nhà họ Chu không? Nếu như có thể, thì để tôi bảo cháu gái tôi chủ động đến cửa, gặp mặt cậu chủ kia, có khi hai đứa hai lại nên duyên!"
"Tiểu Vân à, đầu óc cậu nhanh nhạy thật đấy, thằng cháu kia của tôi đã nhiều tuổi, quả thực đang đau đầu vì chuyện tìm vợ, tuy thực lực nhà họ Vân của cậu hơi kém, nhưng cháu cậu xinh thật".

"Chả thế, ý tôi là để hai đứa gặp nhau trước, biết đâu cháu gái tôi lại có phúc được làm dâu nhà họ Chu thì sao?"
Chu Đạt ở đầu bên kia im lặng một lúc.

"Cũng được đấy, nhưng...!sao tôi thấy tướng mạo cô gái này quen quen, hình như từng gặp ở đâu đó.

Cháu gái cậu tên là gì?"
"Thưa lại với anh, cháu nó tên là Vân Vũ Phi".

"Ồ, Vân Vũ Phi, tên hay đấy...!Vân Vũ Phi...!Vân Vũ..."
Bỗng nhiên Chu Đạt im bặt, năm sáu giây không thấy lên tiếng.

“A lô, a lô? Gia chủ Chu? Tín hiệu không tốt sao?”
Khuôn mặt Vân Hoa tỏ vẻ khó hiểu, hào hứng chờ đợi câu trả lời.

Một lúc sau, bên kia điện thoại đột nhiên vang lên giọng nói tức giận của Chu Đạt.

"Cậu cút thật xa cho tôi, muốn chết thì chết một mình đi, đừng kéo theo cả tôi!"
- -------------------