Khóe miệng Thường Khoan nhếch lên độ cong vô cùng khinh bỉ, tặc lưỡi nói.

"Chà, thế thì tiếc thật đấy, hết cách rồi, công ty có quy định, những người trẻ tuổi muốn làm việc ở công ty chúng tôi thì bằng cấp và chứng chỉ là điều kiện cơ bản, tiếc quá".

Vân Dương Dương ở bên cạnh khoác cánh tay Thường Khoan, nhìn Trần Thái Nhật với ánh mắt cảm thông.

"Tiểu Trần, cậu nhìn lại mình xem, bằng cấp lẫn chứng chỉ đều không có, đến thành phố lớn như Yến Kinh thì sinh tồn kiểu gì? Chẳng lẽ đi nhặt rác, ha ha ha!"
Hai người này tự cảm thấy mình rất tốt đẹp, luôn nói chuyện với Trần Thái Nhật bằng thái độ hơn người.

Vân Khang và Chu Bình ngồi ở bên cạnh, thực sự là ngứa hết cả tai.

Bọn họ đã nhìn ra, ông anh hai này hôm nay dẫn con gái và con rể tới chính là nhân cơ hội về quê đón Tết để khoe khoang.

Lăn lộn ở Yến Kinh, sự nghiệp có thành tựu, con gái lại lấy quản lý cấp cao của một công ty lớn ở Yến Kinh, nhân lúc đón Tết khoe khoang một phen, lấy luôn con rể tương lai của nhà anh em ra để làm phông nền.

Vân Khang nghĩ đến đây, trong lòng cũng tức giận, cảm thấy ông anh hai này hơi quá đáng.

Đáng tiếc…
Vân Khang nhìn Trần Thái Nhật đang ngồi đó uống trà, vẻ mặt ung dung.

Hôm nay, Vân Hoa và Thường Khoan đã chắc chắn là sẽ bị mất mặt rồi.


Vân Khang và Chu Bình cùng đứng dậy.

"Anh hai, bọn em vào phòng bếp chuẩn bị bữa trưa, mọi người cứ nói chuyện đi, lát nữa đến giờ ăn em sẽ gọi".

Vân Hoa gật đầu.

"Không cần phức tạp đâu, mười mấy món là được rồi, bọn tôi ở Yến Kinh, bình thường ăn uống cũng đơn giản".

Vân Khang lắc đầu, dẫn theo Chu Bình, hai người rời khỏi phòng khách.

Bây giờ thì cả nhà Vân Hoa lại càng được thể mà khoe khoang.

Thường Khoan ra vẻ anh cả, an ủi Trần Thái Nhật.

"Tiểu Trần, tuy cậu khó mà vào được công ty Sùng Tín của chúng tôi, nhưng dù gì tôi cũng là người có máu mặt ở Yến Kinh, có thể móc nối quan hệ giúp cậu..."
Nói xong, khóe miệng hắn lộ vẻ châm chọc, từ tốn nói.

"Nếu cậu có thể gom góp đưa tôi mười nghìn tệ, có lẽ tôi sẽ khơi thông giúp cậu được, đến bộ phận nhân sự của công ty xin một chân làm bảo vệ, tốt xấu gì cũng kiếm được miếng ăn".

Vân Dương Dương ở bên cạnh hùa theo.

"Tiểu Trần, cậu yên tâm, sau này đến Yến Kinh, anh Khoan và cậu làm cùng một công ty, chúng tôi sẽ quan tâm đến các cậu.

Cứ đưa mười nghìn tệ đây, chuyện này để chúng tôi lo".

Nói xong, cô ta nhìn Thường Khoan với ánh mắt sùng bái.

"Chồng ơi, anh đúng là có tấm lòng nhân hậu, họ hàng với nhau phải giúp đỡ thế chứ! Làm bảo vệ mỗi tháng cũng được một hai nghìn tệ, tốt xấu gì cũng thuê được một căn nhà dưới tầng hầm, đúng không em gái? Không cần cảm ơn anh chị đâu".

Vân Vũ Phi lấy tay đỡ trán, dựa vào sofa bên cạnh, không nói được lời nào.

Trần Thái Nhật khẽ thở dài, lấy chiếc điện thoại trong túi quần ra, gọi cho Vi Giác Nghiệp.

Tút tút.

Điện thoại được kết nối ngay lập tức.

"A lô, cậu có gì cần dặn dò vậy?"
"Có phải đại lý kế toán phía Yến Kinh giao cho một công ty tên là Sùng Tín không?"
"Vâng...!hình như là thế, sao vậy?"
"Công ty Sùng Tín có một quản lý họ Thường, muốn giới thiệu tôi đến công ty anh ta làm bảo vệ, mỗi tháng lương một hai nghìn tệ, ông thấy sao?"
Ở đầu bên kia điện thoại, giọng nói của gia chủ Vi Giác Nghiệp - nhà giàu hàng đầu thành phố An Thành bắt đầu run rẩy.

"Cậu đừng giận, chuyện này cứ để tôi xử lý, chắc chắn sẽ không để những kẻ ngu dốt làm phiền đến cậu".


"Ừ, nhanh lên".

Trần Thái Nhật nói xong thì ngắt máy.

Thường Khoan nghe Trần Thái Nhật gọi điện thoại thì tỏ vẻ khó hiểu.

"Sao thế Tiểu Trần? Cậu không tin anh Thường à? Nghe giọng cậu, hình như có cửa khác để vào công ty tôi sao?"
Trần Thái Nhật ngẩng đầu, nhìn Thường Khoan với ánh mắt thành khẩn.

"Tạm không nói chuyện của tôi nữa, tôi nghĩ có lẽ anh cũng phải nhảy việc, doanh nghiệp nhỏ như Sùng Tín, sợ là không phù hợp với nhân tài giỏi giang như anh".

Thường Khoan không nghe ra hàm ý của Trần Thái Nhật, còn tưởng anh đang khen, bèn đắc ý cười đáp.

"Ha ha, ý cậu là nhảy việc sao? Thực sự là tôi cảm thấy với năng lực của tôi, thu nhập hàng năm lên đến tiền triệu cũng không vấn đề gì, nhưng Sùng Tín đã là một công ty rất lớn rồi, bỏ thì tiếc quá".

Vân Dương Dương đứng ở bên cạnh cũng tỏ vẻ tự hào.

"Mọi người không biết thôi, lần trước cấp trên của anh Khoan còn nói với anh ấy, nếu làm việc nghiêm túc năm năm, thì sẽ có thể được thăng chức phó giám đốc, tiền lương cũng tăng lên là tám trăm nghìn tệ mỗi năm".

Trần Thái Nhật nghe xong thì vỗ tay khen ngợi, rồi chuyển chủ đề, chậm rãi nói.

"Chuyện là thế này, tôi cũng có thể giới thiệu một công việc tốt hơn ở Yến Kinh cho anh, anh muốn nghe không?"
Thường Khoan nghe thấy thế thì sửng sốt, vẻ mặt không chắc chắn lắm.

"Cậu nói thật chứ? Lương bao nhiêu, có cấp nhà ở không?"
Trần Thái Nhật mỉm cười, gật đầu.

"Bao ăn bao ở..."
"Tốt thế cơ à? Có nhà lại còn có ăn sao?"
Thường Khoan hiểu nhầm ý của Trần Thái Nhật, hắn đứng phắt dậy, nhìn Trần Thái Nhật với ánh mắt mong chờ.

Trần Thái Nhật không nhanh không chậm, tiếp tục nói.

"Công ty phụ trách ăn ở, lương tháng bảy trăm tệ, công việc là quét dọn nhà vệ sinh và bồn cầu các tầng, tôi thấy anh rất phù hợp, hay để tôi sắp xếp cho anh đi phỏng vấn nhé?"
Anh vừa nói xong, phòng khách lập tức trở nên im phăng phắc.

Hai bố con Vân Hoa và Vân Dương Dương đều tỏ vẻ kinh ngạc.

Thường Khoan đứng đó, vẻ mặt mong chờ bỗng chốc đông cứng lại, lửa giận trong mắt ngùn ngụt.

"Cậu đùa tôi à?"
Trần Thái Nhật lắc đầu.


"Đâu có, thực sự là tôi cảm thấy anh rất hợp với việc này, dù gì anh cũng sắp thất nghiệp rồi".

Sắc mặt Thường Khoan dần trở nên tái mét, không còn giữ được vẻ giả tạo trước đó nữa, ngoạc miệng chửi bới.

"Thất nghiệp? Thối lắm! Đồ thối tha ở một nơi nghèo rớt mùng tơi như cậu, tôi có lòng tốt đề bạt mà cậu còn không biết tốt xấu! Còn nguyền rủa tôi nữa!"
Hắn nói xong, tâm trạng càng kích động hơn, chỉ tay vào mũi Trần Thái Nhật.

"Tôi cho cậu một cơ hội, xin lỗi tôi ngay! Nể mặt Dương Dương, tôi có thể không tính toán với cậu!"
Vân Hoa đứng ở bên cạnh cũng ra vẻ bề trên.

"Tiểu Trần, cậu ăn nói quá đáng rồi đấy, cậu không có lòng cầu tiến thì thôi, Thường Khoan cho cậu cơ hội mà cậu còn không biết trân trọng, đúng là kiến thức hạn hẹp, mau xin lỗi ngay!"
Trần Thái Nhật vẫn ung dung bình thản uống trà, coi hai người họ như không khí.

Thường Khoan bị thái độ này làm cho tức phát điên.

“Trần Thái Nhật! Cậu bị điếc à? Tôi bảo cậu xin lỗi tôi cơ mà!"
Trần Thái Nhật đặt ly trà trong tay xuống, hỏi với giọng điệu chân thành.

"Anh thực sự...!không muốn thử công việc quét dọn vệ sinh kia sao? Có khi lát nữa anh lại yêu cầu tôi được đi làm ấy chứ!"
Thường Khoan sắp phát điên lên, hắn tức đến mức cả người run rẩy, nắm tay siết chặt vang lên răng rắc.

“Mẹ kiếp! Hôm nay tôi phải…”
Còn chưa kịp ra tay, điện thoại của Thường Khoan đột nhiên vang lên.

Thường Khoan cúi đầu xuống nhìn, sắc mặt thay đổi, vội vàng nghe máy.

Hắn đứng thẳng người, vẻ mặt căng thẳng.

“Ôi chao! Sếp Vương! Sao anh lại đích thân gọi điện cho tôi thế này? Có việc gì gấp cần tôi giải quyết sao?”
Đầu bên kia điện thoại là cấp trên của Thường Khoan, sếp tổng của công ty.

Ông ta im lặng một giây, rồi chậm rãi lên tiếng.

“Cái đồ chó chết không được tích sự gì cả, cậu đã bị đuổi việc”.

- -------------------