Ánh mắt Trần Thái Nhật đanh lại.

Tinh Diệu Thiên Mục Trà Trản là thứ vô cùng nổi tiếng trên cả thế giới.

Trên mạng từng lưu truyền bức ảnh về bảo vật này.

Chiếc bát trà này tráng men đen, hoa văn sinh ra do thay đổi nhiệt độ lò nung tự nhiên khiến người ta có cảm giác như đang đứng bên bờ biển vào đêm khuya, ngắm bản đồ sao lấp lánh.

Sở dĩ nói chiếc bát này là vật quý tuyệt thế vô song, là bởi vì khi đặt trong bóng tối, những tia sáng của Tinh Diệu Thiên Mục Trà Trản sẽ tỏa ra ánh sáng rất yêu dị, màu sắc biến ảo, cao thâm khó dò.

Chi tiết cụ thể thì Trần Thái Nhật cũng chưa tận mắt nhìn thấy, nên không thể chứng thực được.

Thời gian này, Trần Thái Nhật vẫn luôn suy nghĩ về chuyện của Trấn Quốc Khí.

Ở Hoa Hạ có sáu món Trấn Quốc Khí vẫn chưa tìm thấy, Trần Thái Nhật tin rằng, chỉ cần anh đích thân ra tay, thì khả năng tìm được chúng là rất lớn.

Nhưng món bảo vật Trấn Quốc Khí duy nhất không cảm ứng được kia đã trở thành mối nghi ngờ lớn nhất của anh.

Trước đó, anh đoán món Trấn Quốc Khí cuối cùng có khả năng rất lớn vì nhiều nguyên nhân, lưu lạc ra ngoài Hoa Hạ, nên mới không thể nảy sinh sự cộng hưởng với Vân Hạc Phương Hồ.

Rất có thể là Đông Đảo.

Đương nhiên, cũng có thể là Cao Ly hoặc các nước Nam Dương.

Việc này không thể chắc chắn được.


Nhưng Trần Thái Nhật có thể chắc chắn một điều.

Một khi mười Đại Trấn Quốc Khí được tìm thấy hết, thì cả Hoa Hạ sẽ có sự thay đổi rất lớn.

Là tốt hay xấu thì chưa biết.

Điều Trần Thái Nhật phải làm là nắm quyền chủ động, không thể để kẻ có dã tâm khác đoạt được trước.

Lần trước Hội Đông Vinh có ý đồ phá hủy Trấn Quốc Khí ở Hàng Thành đã gióng hồi chuông cảnh báo với Trần Thái Nhật.

Đây là chuyện lớn có liên quan tới cả Hoa Hạ, lần này anh đến Yến Kinh, nếu Bắc Minh đang trực ở đây, thì anh sẽ nói với anh ta chuyện này.

Trần Thái Nhật và Genko trò chuyện với nhau, thời gian trôi rất nhanh.

Chuyến bay từ An Thành đến Yến Kinh là chuyến bay hạ cánh giữa chừng, máy bay bắt đầu cất cánh ở tỉnh Nam Vệ, dừng ở An Thành một tiếng rồi mới bay tiếp đến Yến Kinh.

Dù sao cũng là tuyến bay trên trời, nên tốc độ rất nhanh, chỉ mất hai tiếng là có thể đến nơi.

Hành trình đã được quá nửa.

Trong khoang máy bay, ngoài tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ của các hành khách thì không còn tiếng gì khác.

Đúng lúc này, đột nhiên có một người đàn ông trông rất cường tráng, mặc vest, sắc mặt đỏ bừng, đứng phắt dậy, khiến các hành khách xung quanh giật nảy người.

Cô tiếp viên hàng không thanh tú vội bước tới hỏi.

"Xin hỏi anh muốn đi vệ sinh ạ?"
Người đàn ông mặt đỏ lắp ba lắp bắp, xua tay, nói với cô tiếp viên hàng không.

"Không được, tôi phải quay lại, cô lái máy bay quay về cho tôi đi".

Anh ta vừa nói xong, mọi người xung quanh liền cười ngặt nghẽo.

Chắc người đàn ông này uống say xong lên máy bay chắc?
Ghế ngồi bên cạnh anh ta là một cậu thanh niên trẻ tuổi, ăn mặc thời trang, mặt mũi non choẹt, tỏ vẻ ghét bỏ.

"Này anh, đây là máy bay chứ không phải taxi, có phải anh uống say không? Mau ngồi xuống đi".

Người đàn ông mặt đỏ lầm bầm một câu: "Bớt lo chuyện bao đồng đi".

Dứt lời, anh ta bước qua cậu thanh niên, đến lối đi.

Cô tiếp viên hàng không bị anh ta làm cho hết hồn.

"Thưa anh, hiện giờ máy bay đang bay, xin anh đừng làm chuyện gì quá khích!"
Anh ta không hề đoái hoài đến lời khuyên nhủ của cô tiếp viên hàng không.

"Buồng lái ở đâu? Tôi muốn gặp cơ trưởng! Tôi trả lại tiền vé gấp mười lần cho các cô, quay về cho tôi! Bạn gái tôi sắp đi với người khác mất rồi!"
Nói xong, người đàn ông mặt đỏ định lao về phía đầu máy bay.

Cô tiếp viên hàng không lập tức cuống lên.

"An ninh hàng không! Mau đến đây! Có chuyện nguy hiểm!"

Trên máy bay thường có nhân viên an ninh hàng không mà công ty hàng không bố trí sắp xếp từ trước, gọi tắt là an ninh hàng không, có trang bị phòng hộ nhất định, ngăn chặn những người có hành vi nguy hiểm trên máy bay.

Chỉ thấy một anh chàng nhanh nhẹn kêu lên rồi xông tới, chẳng nói chẳng rằng, trước tiên ngăn lại cảnh cáo.

Chắc là người đàn ông mặt đỏ kia đã uống nhiều thật, bắt đầu líu lưỡi lại, ăn nói không còn lưu loát nữa, giơ tay lên định đẩy an ninh hàng không ra.

Thấy khuyên nhủ không xong, anh chàng an ninh hàng không rút luôn dùi cui trên người ra.

"Tôi cảnh cáo lần thứ nhất, nếu anh còn tiến thêm một bước nữa, thì tôi sẽ dùng biện pháp đấy!"
Người đàn ông mặt đỏ không nghe.

"Cảnh cáo lần thứ hai!"
"Cảnh cáo lần thứ ba!"
An ninh hàng không quyết định dùng biện pháp.

Người đàn ông mặt đỏ lộ vẻ điên cuồng, nhe nanh múa vuốt, nước dãi cũng chảy ra, một mực xông tới.

An ninh hàng không canh trúng thời cơ, quất một cái vào chân anh ta.

Phịch.

Người đàn ông mặt đỏ lập tức mất thăng bằng, ngã xuống lối đi.

Nhân viên an ninh hàng không vồ tới, tóm lấy anh ta, bản lĩnh nhanh nhẹn, nhanh chóng khống chế được người đàn ông mặt đỏ đang nói năng lung tung.

Cậu ta lấy dây thừng, kéo người đàn ông mặt đỏ đến một góc khá an toàn trong khoang, tạm thời trói hai tay lại.

Cuối cùng trên máy bay cũng khôi phục lại trật tự.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Không ít hành khách vỗ tay khen hay, khen ngợi thái độ chuyên nghiệp và phản ứng kịp thời của tổ bay.

Khuôn mặt cô tiếp viên hàng không cũng nở nụ cười nhẹ nhõm.

Cũng may không xảy ra chuyện gì lớn.

Về phần người đàn ông mặt đỏ đã uống nhiều rượu, tâm trạng mất khống chế, chờ máy bay hạ cánh giao cho cảnh sát là xong.

Thời gian về sau bay rất thuận lợi, không gặp bất cứ phiền nhiễu nào.

Cuối cùng cũng nhìn thấy toàn cảnh Yến Kinh qua cửa sổ.

Sân bay đã gần ngay trước mắt.

Vòng lại, hạ xuống đất, trượt trên đường băng.

Máy bay giảm tốc độ trên đường chạy, cuối cùng chậm rãi dừng ở lối xuống máy bay của sân bay.

Trần Thái Nhật tùy ý quét mắt nhìn khoang máy bay một lượt, nhìn người đàn ông mặt đỏ vẫn bị trói trong góc, có nhân viên an ninh hàng không đang trông chừng.

Sau khi máy bay hạ cánh, có thông báo đã tiếp đất an toàn, họ mới cho phép hành khách cởi dây an toàn, sau đó lấy hành lý rời đi.


Đúng lúc này, Trần Thái Nhật không quan tâm đến thông báo của máy bay, anh cởi luôn dây an toàn, đứng phắt dậy.

Genko cũng giật nảy mình, không hiểu chuyện gì xảy ra.

“Chủ nhân…”
Vẻ mặt Trần Thái Nhật bình tĩnh, xua tay với cô ấy, ra hiệu cứ ngồi đó.

Còn anh rời khỏi chỗ ngồi, men theo lối đi bước thẳng đến cửa máy bay.

Cô tiếp viên hàng không vốn đang ngồi chuẩn bị thông báo, nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt cạn lời, đầu óc choáng váng, trong lòng gào thét.

Mẹ kiếp, hôm nay ra cửa không xem lịch à?
Lại thêm một kẻ gây chuyện nữa!
Cô ta vội vàng đứng dậy, cố kìm nén cơn giận dữ, hỏi bằng giọng nói rất khách sáo.

“Thưa anh, hiện giờ máy bay vẫn chưa dừng lại an toàn, xin anh chờ thêm lúc nữa rồi xuống máy bay được không?”
Vị trí Trần Thái Nhật đang đứng vừa hay chặn lối xuống của tất cả các hành khách.

Anh nhìn cô tiếp viên hàng không đang nén giận trước mặt, nở nụ cười.

“Tôi không xuống máy bay”.

Cô tiếp viên hàng không trợn tròn mắt.

“Anh không xuống thì đứng đây làm gì?”
Trần Thái Nhật lắc đầu.

“Không chỉ tôi không xuống, mà tất cả mọi người trên chuyến bay này tạm thời không thể xuống máy bay được”.

Cô tiếp viên hàng không sửng sốt, nghi ngờ người trước mặt này trốn khỏi bệnh viện tâm thần.

“Tại… tại sao? Dựa vào đâu chứ?”
Ngón tay Trần Thái Nhật chỉ vào một hướng trước mặt.

Cô ta cũng hơi quay người nhìn theo.

Bên cạnh nhân viên an ninh hàng không, người đàn ông mặt đỏ kia dường như đã ngủ vì say rượu.

Ánh mắt Trần Thái Nhật bình thản, chậm rãi nói.

“Người này sắp chết rồi, mà hung thủ vẫn đang ở trên máy bay”.

- -------------------