Bộ não của Trần Thái Nhật bình tĩnh lại ngay lập tức.

Thời gian vẫn còn bốn mươi năm giây.

Là một trong số bốn vị thần của Hoa Hạ, Trần Thái Nhật có hai gương mặt.

Đối với kẻ địch ở bên ngoài, với tất cả những kẻ có thể hủy hoại cuộc sống yên ổn của người dân Hoa Hạ, Trần Thái Nhật đồng nghĩa với danh từ ‘chết’.
Nhưng đối với những người dân bình thường của Hoa Hạ.

Bốn vị thần là những người bảo vệ phía sau.

Có thể đó là trách nhiệm, hoặc có thể cũng chỉ xuất phát từ lương tâm mà thôi.

Ngoại trừ những kẻ đáng bị giết, Trần Thái Nhật chưa bao giờ coi thường mạng sống của bất kỳ người dân Hoa Hạ nào.
Bây giờ, hai bố con Sài Phong, Sài Tiểu Kiệt bị liên lụy vì Trấn Quốc Khí, bị Hội Đông Vinh dồn vào bước đường cùng, cái chết đang ở ngay trước mặt họ.

Trần Thái Nhật không thể thuyết phục bản thân từ bỏ được.


Mạng người quan trọng.

“Genko, đợi lát nữa mọi chuyện kết thúc, nhớ gọi xe cấp cứu, tôi chỉ có thể tạm thời ngăn chặn độc tố trong cơ thể bọn họ, nếu giải độc thì không kịp thời gian mất”.

“Tôi đã hiểu rồi thưa chủ nhân, xin anh cứ yên tâm”.

Trấn Thái Nhật cử động cổ và vai, nhảy nhẹ tại chỗ, điều chỉnh cơ thể ở trạng thái tốt nhất.

Còn ba mươi bảy giây nữa.

Trần Thái Nhật đột nhiên cử động.

Vù!
Trước mắt Genko và Sài Phong, hình bóng của Trần Thái Nhật đột nhiên mờ đi.

Bụp!
Sài Phong đang ở cách đó năm mét bất ngờ bị một ngón tay ấn vào ngực, trái tim anh ta co thắt đột ngột và ngừng đập trong giây lát.

“Á!”
Ngay lúc Sài Phong há miệng kêu đau, Trần Thái Nhật hành động nhanh như chớp, không nói một lời, anh lấy một viên thuốc trong túi ra, cho vào trong miệng của Sài Phong.

Ọc ọc.

Khi viên thuốc vào bên trong cơ thể, Sài Phong đảo mắt sau đó ngất đi.

Tim tạm thời ngừng đập, sự tuần hoàn của máu bị đình trệ, các chất độc ứ đọng bào mòn các cơ quan nội tạng và thủy tinh thể.

Sau khi hành động chớp nhoáng, Trấn Thái Nhật đưa đầu ngón tay lên, trên đó có vết máu của Sài Phong, anh cho lên mũi ngửi.

Còn ba mươi giây nữa.

Toàn thân Trần Thái Nhật đột nhiên căng cứng, chân khí của anh tập trung ở khoang mũi và cơ chân.


“Genko, đứng sát vào tường!”
Người đẹp Đông Đảo cũng nhanh chóng làm theo, chậm trễ mất hai giây.

Thời gian vẫn còn hai mươi tám giây.

Bùm!
Bỗng có tiếng nổ lách tách.

Âm thanh này sẽ rất quen thuộc với các phi công chiến đấu.

Đó là tốc độ âm thanh đột ngột vượt qua trong quá trình tăng tốc, hiệu ứng phá vỡ rào cản âm thanh được tạo ra.

Bóng dáng của Trần Thái Nhật trong phút chốc biến thành một đường mờ, đạt tới tốc độ không thể tưởng tượng được trong một khoảnh khắc.

Trong một giây đã phá vỡ kỷ lục 340 mét trên giây, chỉ thấy một vệt sáng xẹt qua trên hành lang của bảo tàng.

Vì tốc độ quá nhanh, lực ma sát quá lớn.

Đôi giày chạy nhanh hết tốc lực của Trần Thái Nhật tạo thành vết cháy đen trên mặt đất.

Trên máy tính bảng của Genko, một chấm màu xanh lục nổi bật nhấp nháy xung quanh màn hình như một dòng điện mất kiểm soát.

Tiếp tục ủng hộ website T*amlinh2*47.*com nha!
Cho dù là hành lang, góc tường, phòng triển lãm, phòng vệ sinh đều sẽ thấy chấm xanh này xẹt qua!
Sau khi đếm đến năm hoặc sáu lần, Genko quan sát thấy rằng, Trần Thái Nhật đã chạy qua tất cả các điểm kiểm soát!
Điều đó cũng có nghĩa là toàn bộ bảo tàng rộng hàng chục nghìn mét vuông.

Trần Thái Nhật chạy hết một vòng chỉ mất có vài giây.

Đúng là một tốc độ kinh người!
Hoàn toàn không giống như việc người thường có thể làm được.

Những cỗ máy thông thường nếu buộc phải tăng tốc đến mức này, quán tính cũng sẽ dẫn đến việc cua không kịp, và chắc chắn ngay lúc kích hoạt chúng sẽ đâm thẳng vào tường và tự hủy diệt.

Nhưng Trần Thái Nhật lại linh hoạt như vậy.


Trong khi duy trì tốc độ đáng kinh ngạc đó vừa có thể tránh được toàn bộ chướng ngại vật.

Genko không khỏi nuốt nước bọt.

“Chủ nhân… Đây là võ công hay ma thuật thế?”

Lúc này, trong tầm mắt của Trần Thái Nhật, mọi thứ trước mắt anh như một ống kính chuyển động nhanh gấp sáu mươi tư lần.

Bức tường của phòng triển lãm, bức tranh treo trên hành lang và những cây cột ở hành lang đều vụt qua.

Bước chân không dừng lại, Trần Thái Nhật tập trung tinh thần, phát huy sức lực tối đa.

Luồng không khí thổi qua khoang mũi.

Trần Thái Nhật búng ngón tay, sau đó ấn thẳng vào huyệt trên lòng bàn chân của cậu bé.

Cơ thể cậu bé bỗng rung lên, mũi đột nhiên khẽ động một cách yếu ớt.

Trong lòng Trần Thái Nhật vô cùng bình tĩnh, vòng tay ôm lấy cậu bé, trong nháy mắt đã đút một viên thuốc vào trong miệng Sài Tiểu Kiệt.

Sau khi cứu được cậu bé này, Trần Thái Nhật vẫn còn một vài giây, nếu dốc hết sức lực, anh có thể đến phòng triển lãm của Thanh Đồng Thần Thụ.

Vào thời khắc quan trọng này.

Cậu thiếu niên nằm trong vòng tay của Trần Thái Nhật đột nhiên mở mắt, khóe miệng nở một nụ cười kỳ lạ.
- -------------------.