Ninh Yên Nhiên đang cắm hoa trong phòng ngủ của cô ấy.

Một đóa hoa cúc tươi trăm cánh bị cô ấy bóp vương khắp mặt đất.

"Đồ đàn ông đáng ghét, đồ đàn ông xấu xa, chả biết ý tứ gì cả, lần sau tôi sẽ không lo lắng cho anh nữa, hừ, lại còn hai cô gái kia nữa, kêu to như thế làm gì, ở trên tầng mà vẫn còn nghe thấy được".

Khuôn mặt của Ninh Yên Nhiên xinh đẹp tựa như hoa đào, khuôn miệng nhỏ nhắn đầy vẻ tức giận, bĩu môi.

Hai má cô ấy đỏ bừng, vừa rồi nghe đúng hai tiếng đồng hồ, nhịp tim vẫn chưa bình tĩnh nổi.

Khi cô ấy còn đang làu bàu trong phòng, bỗng tiếng cọt kẹt vang lên, cửa mở ra.

Một cơn gió thơm phả vào mặt Ninh Yên Nhiên, bóng dáng nhỏ bé mảnh mai, mềm mại nhào vào vòng tay cô ấy.

Hàn Tâm Nhụy ôm lấy người chị em tốt của mình, mặt và cổ đều ửng hồng, hai mắt long lanh, khóe miệng nở nụ cười thanh tú.

Cô chủ nhà họ Hàn lạnh lùng như biến thành một con người khác.

"Ninh Ninh, sao cậu còn chưa ngủ?"
Ninh Yên Nhiên không nói nên lời, cô ấy tức giận đẩy bàn tay mảnh khảnh của đối phương ra.

"Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi mình? Cậu chịu quay về phòng đấy à?"
Hàn Tâm Nhụy thè lưỡi, hôn lên má Ninh Yên Nhiên.

"Ồ, đường đường là người đẹp số một Hoa Hạ mà ghen à, hiếm có khó tìm thật đấy!"

Gương mặt của Ninh Yên Nhiên lập tức ửng đỏ, cô ấy bắt đầu ra tay.

Hai người đẹp nô đùa với nhau, thở hổn hển.

Cuối cùng, Ninh Yên Nhiên ôm eo Hàn Tâm Nhụy nằm trên giường, hai chị em thì thào.

"Tiểu Nhụy, trong lòng mình rất khó chịu, làm sao bây giờ?"
Hàn Tâm Nhụy biết cô ấy đang nghĩ gì, gương mặt ánh lên vẻ săn sóc của người chị gái, vuốt ve mái tóc của Ninh Yên Nhiên.

"Cậu và anh Trần vẫn còn cuộc sống tốt đẹp sau này mà, ngày hai người cưới hỏi đàng hoàng mới trang trọng, ý nghĩa kỷ niệm biết bao".

“Kỷ niệm cái đầu cậu ấy”, Ninh Yên Nhiên đập nhẹ lên người bạn thân của mình.

Khóe miệng Hàn Tâm Nhụy không khỏi nhếch lên, tủm tỉm cười.

"Được rồi, được rồi, mình nói cho cậu chuyện này, người phải ghen là mình, không phải cậu".

Ninh Yên Nhiên đột nhiên ngẩng đầu lên.

"Tại sao?"
Hàn Tâm Nhụy khẽ thở dài, nói với giọng đượm buồn.

"Hiệp một, anh Trần vẫn còn giữ được lý trí, nhưng đến hiệp hai, lúc đang lên đến cao trào ấy, anh ấy lại gọi nhầm tên.

Cậu nói xem có cáu không chứ?"
Đôi mắt Ninh Yên Nhiên chợt dấy lên vẻ tò mò
"Gọi...!nhầm tên? Anh ấy gọi ai cơ?"
Hàn Tâm Nhụy nhéo mũi Ninh Yên Nhiên.

"Cậu nói xem? Hừ! Hai người chắc chắn có thần giao cách cảm!"
Gương mặt và cổ của Ninh Yên Nhiên đỏ bừng, cô ấy xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống, đành vùi đầu vào ngực Hàn Tâm Nhụy.

...!
Trần Thái Nhật ngủ một giấc thật ngon, tinh thần đầy phấn chấn, đến tận mười hai giờ trưa mới dậy.

Dù không nghỉ ngơi trong một tháng, nhưng cơ thể của Trần Thái Nhật cũng không hề cảm thấy mệt mỏi.

Nhưng đúng là nên duy trì thói quen ngủ đủ tám tiếng một ngày.

Genko tám chín giờ sáng đã dậy rồi, hơn nữa còn đặc biệt chuẩn bị sẵn bát mỳ lạnh trên bàn.

Trong lòng Trần Thái Nhật cảm thấy thật ấm áp.

Cô gái Đông Đảo này thực sự rất chu đáo.

Đúng lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Bắc Minh gọi!
Anh ấn nhận cuộc gọi ngay lập tức.


"Có chuyện gì vậy?"
"Cậu còn nhớ cảnh tượng phản ánh trên võng mạc của con thỏ lần trước không? Cảnh Bộc Hải bùng nổ đấy”.

"Còn nhớ chứ, sao vậy?"
Giọng điệu của Bắc Minh trên điện thoại mang theo một sự thận trọng hiếm có.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.

Website T*amlinh2*47.c*om cập nhật truyện mới nhanh nhất
"Tôi đã cử người đối chiếu tất cả các vị trí có khả năng trên đường bờ biển Hoa Hạ, cuối cùng phát hiện ra một chuyện, vị trí thực tế của bãi biển là ở phía Nam Hoa Hạ".

Trần Thái Nhật nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.

Con chip trong quả cầu dung nham lưu trữ cảnh dự báo mặt đất bùng nổ.

Phương pháp lưu trữ của công nghệ “đen” và những xúc tu điều khiển thần kinh hết sức kỳ lạ, đều cho thấy tính chất đặc biệt của con chip bạc đó.

Cảnh tượng mặt đất bùng nổ được dự báo là chuyện hiếm gặp trong nhiều thập kỷ, nếu xảy ra thật thì đây chắc chắn là một thảm họa khổng lồ.

Trước đó, họ vẫn không biết chắc chắn địa điểm ở đâu, nếu là ở nước ngoài, đương nhiên không phải lo lắng gì.

Nhưng đáng tiếc ông trời lại không chiều lòng người.

"Cụ thể là nơi nào? Anh nói rõ hơn đi".

Bắc Minh ở đầu bên kia điện thoại suy tư một giây.

"Vịnh Lam Thuỷ, tỉnh Nam Vệ".

Trần Thái Nhật khẽ thở dài.

Xem ra anh kiểu gì cũng bị mắng một trận rồi.

"OK, tôi biết rồi, tôi sẽ gọi cho cô ấy".

"Tôi nhắc cậu trước, bảo cô ấy ở bên đó chú ý một chút, đừng tới Bộc Hải, bên đó sắp nổ rồi".

"Biết rồi".

Sau khi tắt cuộc gọi của Bắc Minh, Trần Thái Nhật loay hoay một lúc, nhưng vẫn bấm số trên điện thoại.

Nam Tôn.

Tút tút, điện thoại đổ chuông nhiều lần mới có người nhận một cách chậm rãi.

Trần Thái Nhật bị ám ảnh tâm lý nên thăm dò trước, nói:
"Chị...!Chị Diệu".

Phía bên kia điện thoại bỗng vang lên một giọng nói xen lẫn vẻ tức giận, là giọng đặc trưng của người phương Nam.


"Cái đồ bặm trợn! Lần trước giao đấu anh dám đánh vào ngực tôi, đau chết đi được, xem tôi có đánh u đầu anh lên không!"
"Mẹ ơi!"
Trần Thái Nhật sững sờ.

"Lương Nhất Diệu, chị đừng có mà quá đáng nhé! Đã gọi là thách đấu mà lại, sao khống chế vị trí tay chuẩn xác được, tôi cũng có cố ý đâu! Nếu nắm đầm lần đó không chuyển hướng thì có khi rơi xuống mặt chị rồi ấy chứ!"
"Tôi cho anh mượn lá gan này, anh có dám không? Nếu anh dám giẫm lên mặt bà đây, cho dù bà đây đánh không lại anh, thì cũng phải cắn chết anh!"
Trần Thái Nhật từ lâu đã liệu được kết quả này, da đầu bỗng tê rần ràn.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha
Người chị em Nam Tôn này rất nóng tính.

Ngày nào cũng bám lấy người khách đòi thách đấu, theo ghi chép của tỉnh Nam Vệ, từ khi cô ấy bắt đầu học võ đã nhảy từ hạng một lên hạng chín đỉnh cao, sau đó cứ thế lĩnh hội trong lần giao đấu hạng chín, bước vào hàng ngũ cấp Minh.

Đánh nhau, chém giết cứ như cơm bữa hàng ngày.

Mỗi lần họp báo cáo công việc, cô gái này sau khi bàn xong chuyện chính là lại giao đấu với đám người cấp Minh Hoa Hạ!
Đông Tuyệt và Bắc Minh đều không chấp cô ấy, mười năm ròng rã suốt ngày đánh nhau, phiền chết đi được, xong việc là ai nấy đều chuồn gọn.

Kể từ khi Trần Thái Nhật bước vào cảnh giới cấp Thần cách đây bảy năm, cô ấy đã tìm thấy một đối thủ.

Dù sao cấp Thần của Hoa Hạ cũng chỉ có bốn người bọn họ.

Đánh các anh em cấp Minh và cấp Long thì nhạt như nước ốc.

Nhưng ngược lại, đấu với Trần Thái Nhật luôn là một thử thách.

Điều này ngay lập tức kích thích tính hiếu thắng của Nam Tôn.

Gặp Trần Thái Nhật, giao đấu.

Ăn bữa tối xong, giao đấu.

Ngồi cùng một chiếc xe, kết thúc đợt công tác, giao đấu.

Nhờ sự dũng cảm của Trần Thái Nhật, nếu đổi lại là các võ giả khác, ngày nào cũng bị cấp Thần đòi giao đấu chắc sẽ bị doạ sợ chết khiếp mất.

Mặc dù Lương Nhất Diệu chưa từng thắng, nhưng cô ấy vẫn rất quyết tâm, thề sẽ có ngày đè bẹp được Trần Thái Nhật.

Cuộc gọi này, đúng như dự đoán, mở miệng ra là đòi đánh.

"Lương Nhất