*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Có thế nào cũng không ngờ sau khi biến hình thì quái nhân có thân hình cao lớn này lại biến thành bộ dạng của ma quỷ.

Xui xẻo quá.

Ma quỷ ơi, ác thần ơi.

Trần Thái Nhật đã quyết định không mong đợi có thể moi được gì từ miệng tên khốn này nữa.

Cứ đánh chết là được.

Người ta thường hình dung những kẻ tự cho mình là đúng bằng một câu ngạn ngữ: Giao dịch với ma quỷ.

Không cần bàn nữa.

Ba chiếc nĩa trong tay Viêm Tạp vung lên loạn xạ, ngọn lửa bỗng bùng lên trong không khí.

Cháy hừng hực.

“Ha ha, sợ rồi chứ gì! Hơn mười nghìn năm trước, khi tộc người đầu tiên của bọn tao phát hiện ra thế giới thì loài người Trái Đất nguyên thủy ở phương Tây hèn mọn cũng có vẻ mặt này đấy”.

“Thế mày đến phương Tây mà làm loạn đi, chạy đến Hoa Hạ đâm đầu vào chỗ chết làm gì?”  
Trên gương mặt quỷ dị của Viêm Tạp bỗng hiện lên vẻ thèm thuồng, nó nhìn về phần đất liền phía sau Trần Thái Nhật.

“Đất đai ở phương Tây quá cằn cỗi, không nơi nào có năng lượng dồi dào như ở Hoa Hạ”.

Sắc mặt Trần Thái Nhật bỗng trở nên nghiêm nghị.

Anh bỗng nhận ra mục đích đám quỷ này đánh lén Hoa Hạ từ khu mặt đất bùng nổ là gì rồi.

Sức mạnh sông núi!  

Mấy sinh vật ở tâm trái đất - hóa thân của ác quỷ này đến vì Hoa Hạ có năng lượng dồi dào và sức mạnh sông núi mà quốc gia đã nuôi dưỡng qua hàng nghìn năm.

Đây chính là cội nguồn sức sống của tất cả võ sĩ tu luyện ở Hoa Hạ.

Là một võ sĩ cấp Thần mạnh nhất trên lãnh thổ Hoa Hạ, nhận thức của Trần Thái Nhật về sức mạnh sông núi vượt xa hẳn những người khác.

Sức mạnh sông núi kết tụ tinh hoa của từng ngọn cỏ, từng mảnh đất tảng đá của Hoa Hạ.

Sau khi người Hoa Hạ tu luyện đột phá đến cấp Minh thì có thể liên kết với sức mạnh sông núi của lãnh thổ.

Giá trị võ lực, lượng chân khí được nuôi dưỡng bởi đất và nước của toàn Hoa Hạ cũng vì thế mà tăng lên.

Đồng thời sự tiến bộ trong tu vi của bản thân võ sĩ cũng sẽ bắt đầu bồi dưỡng cho cỏ cây sông núi của Hoa Hạ để Hoa Hạ ngày càng phát triển tốt đẹp.

Đây là một vòng tuần hoàn cực kỳ có lợi.

Hễ một mắt xích trong đó bị cắt đứt thì bất luận là số lượng lớn võ sĩ bị giết hay sức mạnh sông núi của Hoa Hạ bị hư hại.

Thì hậu quả cuối cùng là đất và nước sụp đổ, quốc gia suy vong, nhân dân khó sống, võ sĩ khó tồn tại.

Đây là hậu quả không được phép xảy ra.

Ma quỷ quả nhiên là ma quỷ.

Thế mà lại có mưu đồ lớn đến vậy.

Trần Thái Nhật tu luyện nhiều năm, cõi lòng đã không còn bận tâm nhiều nữa.

Nhưng lúc này cơn giận đã lâu bỗng dần dần dấy lên trong lòng.

Anh giơ một tay lên siết chặt nắm đấm chỉ vào đối phương.

“Tên ác quỷ, hôm nay tao phải giết chết mày!”  
Viêm Tạp nhếch môi cười khẩy.

“Ha ha ha! Vậy tao cũng muốn xem thử thực lực của mày đến đâu”.

Nói thì chậm nhưng xảy ra lại rất nhanh, bóng dáng quái nhân Viêm Tạp bỗng biến mất không thấy tung tích.

Trần Thái Nhật ngạc nhiên nhận ra đối phương vậy mà lại biến mất khỏi năm giác quan của mình.

Ngay sau đó, Trần Thái Nhật bỗng cảm nhận được đằng sau lưng mình có nguy hiểm, dựng cả tóc gáy.

Không còn cách nào khác, Trần Thái Nhật rơi xuống từ trên không tránh được một đòn chí mạng từ phía sau.

Phù!  
Tóc Trần Thái Nhật một cháy xém vài sợi.

Một cái nĩa có nhiệt độ cao đến hơn sáu nghìn độ đủ để thiêu cháy kim loại Vonfram lướt qua đỉnh đầu mình.

Nguy hiểm quá.

Lần đầu tiên Trần Thái Nhật có cảm giác nguy hiểm trong khi đánh nhau.

Kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm đã khiến Trần Thái Nhật lựa chọn cách lách mình trong chớp nhoáng.

Ngay cả ba lần nhảy lên xuống và một cú lộn nhào, chân khí lưu chuyển dập tắt ngọn lửa trên đỉnh đầu anh.

Trần Thái Nhật liếc nhìn chỗ vừa bị đánh lén lúc nãy.

Không có gì cả?  
Xấu xa quá rồi đó.


Trước đây khi chiến đấu, ngoài thực lực mạnh mẽ ra, thứ có ưu thế lớn nhất của Trần Thái Nhật là dựa vào năm giác quan siêu phàm của mình để xác định vị trí của đối phương.

Biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Nếu bất kỳ hành động nào của đối phương đều không thể thoát khỏi sự truy tìm của mình thì mình có quyền chủ động tuyệt đối.

Nhưng bây giờ tên quái nhân ma quỷ Viêm Tạp lại có thể thoát khỏi sự ràng buộc này, hơn nữa kỹ năng còn cao hơn một bậc, có thể ẩn mình trong tầm nhìn của Trần Thái Nhật.

Đầu của Trần Thái Nhật hoạt động rất nhanh, liên tục suy nghĩ ra cách có thể ép đối phương hiện hình.

Đồng thời toàn thân anh đều căng cứng đề phòng trường hợp đối phương bỗng tập kích lần nữa.

Còn chưa nghĩ ra cách thì Trần Thái Nhật bỗng có cảm giác một cơn gió lạnh thổi qua đáy quần mình.

Cái tên chó này nham hiểm thế, còn ra tay ở những chỗ hiểm như vậy nữa.

Trần Thái Nhật thầm mắng mấy lời khó nghe, trong không khí bỗng có sự dịch chuyển chớp nhoáng.

Xoẹt.

Ngay lập tức dịch sang bên cạnh khoảng ba mươi mét.

Vù!  
Lại là một luồng nhiệt như núi lửa xông thẳng về phía tai anh.

“Nhanh quá!”  
Lần này Trần Thái Nhật không tránh nữa mà nhanh chóng xoay người.

Hai tay anh như móng vuốt đại bàng bỗng bắt lấy.

Cạch!  
Một âm thanh kim loại bị cọ xát chói tai vang lên.

Trần Thái Nhật bắt được vũ khí rất khó đối phó của đối phương.

Cái nĩa màu vàng nhạt đó xuất hiện trong không trung.

Nhưng Trần Thái Nhật vẫn không nhìn thấy Viêm Tạp.

“Gãy!”  
Trần Thái Nhật hét lên một tiếng cực lớn.

Hai tay anh dùng sức.

Cạch.

Cái nĩa lửa được tạo ra từ kim loại không biết tên này bị Trần Thái Nhật bẻ cong dần biến đổi hình dạng.

Một âm thanh khàn khàn hoảng sợ vang lên.

“Không thể nào! Cái này chắc hơn kim loại địa tâm một trăm lần, sao mày có thể bẻ gãy được chứ?”  
Không đợi đối phương phản ứng lại, Trần Thái Nhật không nói một lời, sức mạnh của anh bỗng tăng lên đến cực hạn.

Rắc rắc!  
Rắc!  
Cái nĩa lửa – vũ khí trong truyền thuyết này bị Trần Thái Nhật bẻ gãy.

“Tự mình nếm thử đi!”  
Trần Thái Nhật bẻ gãy binh khí của đối phương, sau đó trở tay cầm cái cột kim loại của cái nĩa nhắm thẳng về phía đối phương đang ẩn mình.

Xèo!  

Một tiếng bỏng rát vang lên, sau đó là tiếng kêu đau đớn.

“A!”  
Viêm Tạp lại xuất hiện trong không trung.

Trần Thái Nhật thầm vui mừng, vứt vũ khí bị gãy đó xuống, sau đó lao nhanh đến.

Năm ngón tay lập tức chọc vào cổ đối thủ.

Sau khi tên này biến hình xong thì hơi thấp hơn lúc nãy một chút, nhưng cũng cao hơn bốn mét.

Vóc dáng của Trần Thái Nhật chỉ bằng một nửa đối phương.

Động tác bóp cổ trông giống như Trần Thái Nhật ôm lấy một cây to.

Nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc anh phát huy sức mạnh.

Hai tay Trần Thái Nhật dùng sức siết chặt vào trong.

Rắc!  
Cổ của Viêm Tạp lập tức bị sức lực cực lớn siết chặt rồi lõm vào trong.

Ánh mắt Trần Thái Nhật bỗng lóe sáng.

Được rồi.

Thấy ánh mắt của quái nhân dần có dấu hiện trắng bệch.

Cuối cùng Trần Thái Nhật cũng thở phào.

Phù, cuối cùng cũng giết chết tên khốn này bằng thực lực của mình.

Trò chơi này cũng khá nguy hiểm đấy!  
Tay anh dần buông cổ đối phương ra.

Ngay lúc này tình thế bỗng thay đổi.

Đôi mắt của quái nhân Viêm Tạp đỏ ngầu, môi hơi nhếch lên.

“Ha ha ha! Cái tên ngu xuẩn!”  
Lúc này Trần Thái Nhật đứng quá gần đối phương nên không kịp phản ứng.

Viêm Tạp nhanh chóng cầm một con dao mang theo một trăm triệu chân khí cường độ mạnh đâm vào vai Trần Thái Nhật.

Phụt!  
Trần Thái Nhật bỗng thu lại đòn tấn công mạnh đó.

Cả người khẽ run, mắt trợn trừng, khóe miệng xuất hiện một vệt máu.

.