Trần Thái Nhật sững sờ.

Ông cụ Hoàng nói vậy là có ý gì?

Đối phương cười ha ha, chậm rãi lên tiếng.

“Nếu cậu Trần thua ván bida này thì tháng sau, sinh nhật hai mươi tuổi của Tiểu Uyển, tôi muốn tổ chức buổi tiệc kén rể cho con bé, hy vọng cậu Trần có thể đến cạnh tranh, cậu thấy thế nào?”

Trần Thái Nhật chớp mắt, nhanh trí suy nghĩ.

Mình thắng thì đối phương sẽ rút khỏi phạm vi thế lực của tỉnh Trung Châu, điều này đương nhiên rất tốt, cũng tránh việc người ngoài can thiệp vào chuyện trong tỉnh.

Còn nếu thua thì bảo mình đến tận nơi xem mắt?

Hành động này quá vô lý.

Chỉ mới tiếp xúc như thế, vậy mà cụ ta lại nhìn trúng mình, muốn để mình làm cháu rể sao?

Anh lại liếc nhìn Hoàng Thanh Uyển đứng sau lưng Hoàng Thừa, lúc này gò má ửng đỏ, tóc dài xõa vai, yêu kiều động lòng người.

Trong đầu Trần Thái Nhật chợt như lướt qua một tia chớp!

Cái bẫy!

Mưu kế!

Mẹ kiếp, con cáo già này đúng là gian xảo, suýt nữa thì ném mình xuống mương rồi!

Đây quả thật chính là chiêu mỹ nhân kế khoác năm mươi lớp áo lót mà!

Một cô gái chưa chồng, vô cùng non nớt, còn là cháu gái được nuông chiều nhất của nhà họ Hoàng đứng đầu tỉnh Lâm Giang.

Sắc vóc gần như hoàn mỹ!

Kiểu khí chất hút hồn, vả lại còn quyến rũ mà không dung tục!

Thân thế bối cảnh, của cải tài sản, đều đứng top đầu của cả nước, nếu lấy được một cô gái xinh đẹp như vậy, há chẳng phải là lên tiên sao, sẽ đỡ phải phấn đấu ít nhất năm mươi năm đấy!

Lúc này, nếu là một người đàn ông bình thường, thậm chí là người đứng đầu của một nhà giàu có tầm trung, sẽ lựa chọn thế nào?


Chắc chắn là lúc đánh bida sẽ cố ý thua rồi!

Hơn nữa còn thua một cách vui vẻ, thua một cách tình nguyện, thua như mở cờ trong bụng, chỉ muốn bỏ luôn quả bi trắng vào lỗ mới hài lòng.

Nhưng nghĩ kỹ, nếu Trần Thái Nhật thua ván bida này thì kết quả sẽ như thế nào?

Nhà họ Hoàng ở tỉnh Lâm Giang, sẽ tiếp tục liên kết với nhà họ Lâu ở tỉnh Đông Bình, dựa trên cơ hội liên kết hiệp hội doanh nghiệp năm tỉnh ép nhà họ Dương tự cắt đứt hai cánh tay, mà nhà họ Nghiêm ở tỉnh Vân Trung, mặc dù không tham gia liên kết ba tỉnh thì cũng khó tránh sẽ đâm thêm một dao.

Nhà họ Dương sẽ loạn.

Tỉnh Trung Châu sẽ loạn.

Thậm chí ngay cả thành phố An Thành cũng sẽ loạn!

Sau đó nhà họ Lâu và nhà họ Hoàng có thể nhân cơ hội phân chia phạm vi thế lực của tỉnh Trung Châu trừ thành phố Minh Dương, biến thành bá chủ khổng lồ thực sự!

Lần này Trần Thái Nhật đến thành phố Minh Dương đứng ra giúp tỉnh Trung Châu và nhà họ Dương, còn ý nghĩa sao?

Còn có thể trở mặt với nhà họ Hoàng sao?

Đây là điều hoàn toàn không thể!

Đã đồng ý với người ta là sẽ cạnh tranh làm cháu rể ở buổi tiệc sinh nhật của cháu gái người ta, bây giờ anh không biết xấu hổ trở mặt với ông nội tương lai của mình sao?

Kết quả cuối cùng chính là chỉ đành ngoan ngoãn nhìn nhà họ Dương bị chèn ép dã man, thậm chí nếu nhà họ Hoàng mặt dày, yêu cầu anh trực tiếp ra mặt ức hiếp nhà họ Dương thì chưa chắc anh sẽ dám từ chối.

Đợi đến buổi tiệc sinh nhật của người đẹp, nếu Trần Thái Nhật hí hửng chạy đi xem mắt, kết quả sẽ tốt sao?

Đùa à, người ta đã nói rồi, là cạnh tranh!

Cũng chính là bảo anh qua cho đủ chỗ, sau đó người ta sẽ chọn mà thôi.

Được chọn hay không được chọn, hoàn toàn là do nhà họ Hoàng quyết định!

Đến lúc đó, chỉ cần nói một tiếng, xin lỗi, Hoàng Thanh Uyển và anh không hợp…

Trở về đường cũ, tiền vé xe anh cũng phải tự trả!

Lão già Hoàng Thừa này, lựa chọn thời điểm nói chuyện cũng vô cùng khéo léo.

Tiệc sinh nhật xem mắt là lúc nào?

Một tháng sau!

Cũng tức là một khi thua ván bida thì trong một tháng, Trần Thái Nhật sẽ đứng cùng một phía với nhà họ Hoàng, cho dù không thành trợ thủ, thì ít nhất cũng không thể đối đầu.

Nếu nói sau một tháng thì sao?

Cho dù lúc đó Trần Thái Nhật đưa Ngọc Hoàng Đại Đế, Như Lai Phật Tổ đến cứu nhà họ Dương thì cũng đã muộn rồi.

E là một nửa tỉnh Trung Châu cũng đã thuộc về họ Hoàng!

Vừa nghĩ đến đây, Trần Thái Nhật không khỏi liếc nhìn Hoàng Thừa.

Vẻ mặt cụ ta đầy vẻ hòa nhã, đi đứng không tiện lắm, nhìn thế nào cũng giống ông cụ hàng xóm chỉ thích xem sách đọc báo.

Nhưng tung bừa một chiêu đã ẩn giấu ý định giết người.

Đây mới gọi là gia chủ đứng đầu gia tộc giàu có, đây mới gọi là người ngang ngược có dã tâm!

Nhà họ Hoàng có thể một mạch giết đến vị trí cao nhất của tỉnh Lâm Giang, tuyệt đối không phải dựa vào vận may.

Lão già này đúng là rất biết tính toán!

Đầu óc phân tích một lượt như tia chớp, Trần Thái Nhật đã biết nên làm gì tiếp theo.

Anh xoay người nhìn phía sau, Phùng Linh Nguyệt đang đứng đó, cái miệng nhỏ hơi chu lên, trên gương mặt xinh đẹp mà khí khái hào hùng mang theo chút bất mãn.

Trần Thái Nhật vỗ bàn tay của Phùng Linh Nguyệt rồi nói nhỏ một câu.

“Yên tâm, tôi sẽ không thua đâu”.

Nghe thấy vậy, đôi lông mày thanh tú của Phùng Linh Nguyệt mới giãn ra, nở nụ cười ngọt ngào.

Hoàng Thừa sững sờ, vẫn duy trì nụ cười và phong độ.

“Xem ra cậu Trần đã đồng ý rồi, gia chủ Dương, phiền sắp xếp một ván bida ngay bây giờ, mọi người chơi cho vui!”




Bida trong phạm vi cả nước cũng là một môn thể thao thịnh hành, nó cũng rất phổ biến với con gái, thậm chí còn có cuộc thi bida chuyên nghiệp.

Trần Thái Nhật đứng trước bàn bida, Phùng Linh Nguyệt ở phía sau giúp cầm cây cơ.

Hoàng Thanh Uyển mặc váy ôm bó sát, để thuận tiện hơn khi đánh bida cô ta đã buộc tóc lên, lộ ra vầng trán trắng như ngọc.

Người đẹp bida cầm cây cơ bên cạnh, mài cây gỗ bằng cục lơ, sau đó chơi thử, cúi rạp người xuống bàn, chân dài mông vểnh, bày ra tư thế đánh bi chuyên nghiệp.

Làn da cô ta trắng ngần như thiên nga, dáng người lả lướt cuốn hút.

“Anh Trần, chúng ta chơi một ván tám bi kiểu Trung phổ biến nhất đi, anh thấy thế nào?”

Hoàng Thanh Uyển khom lưng, nghiêng đầu, lộ ra nụ cười khiến người khác say mê.

Trần Thái Nhật thì thế nào cũng được.

“Tùy cô, quyền phá bi cũng nhường cho cô, ưu tiên con gái”.

Hoàng Thanh Uyển nghe vậy, trên gương mặt lộ ra vẻ hơi kinh ngạc, quay sang nói đầy ẩn ý.

“Anh Trần, tôi là tuyển thủ chuyên nghiệp chín bi kiểu Hoa nữ, còn từng đạt giải trong cuộc thi toàn quốc, anh phải cẩn thận không được sơ suất đấy”.

Khóe miệng Trần Thái Nhật nhếch lên: “Vậy cũng mong cô đừng nương tay”.

Đã xác định xong quy tắc, Trần Thái Nhật từ bỏ quyền phá bi, nên Hoàng Thanh Uyển đánh trước.

Cốc!

Cốc!

Bi màu trắng đánh ra, trúng trận bi hình tam giác một cách chính xác.

Trận bi lập tức lăn ra khắp nơi, ngẫu nhiên đụng vào các bề mặt của chiếc bàn màu xanh.

Một trận đấu hoa cả mắt.

Bi số bảy màu xanh, rơi vào lỗ góc một cách chuẩn xác.

Đã xác định màu bi của hai bên, bi màu trơn của Hoàng Thanh Uyển, bi vằn của Trần Thái Nhật.

Khóe miệng Hoàng Thanh Uyển nở nụ cười, cầm thẳng cây cơ lên, lượn quanh bàn một vòng, tiếng giày cao gót lộc cộc trong trẻo vui tai, vì mặc váy bút chì, tư thế thướt tha nhiều kiểu, đúng là cảnh đẹp mê người.

Cắt dưa, chọc gậy!

Bụp!

Bi vàng số 1 rơi vào lỗ.

Cốc!

Bi đỏ số 3, rơi vào lỗ.

Cốc!

Bi tím số 4, rơi vào lỗ!



Cuối cùng Trần Thái Nhật đã nhìn ra.

Hoàng Thanh Uyển đang chuẩn bị một lượt cơ giải quyết anh luôn!

Cô ta nói mình có năng lực chuyên nghiệp, có thể là còn khiêm tốn.

Với trình độ này, sát biên, hình chữ T hoàn toàn không có sơ suất, thậm chí bi trắng còn đánh ra hình uốn khúc xoay tròn, cọ sát nhẹ nhàng, cắt dưa với độ khó cực cao rồi rơi vào lỗ.

Một tiếng trầm thấp vang lên, bi xanh lá số 6 cuối cùng trên bàn rơi thẳng vào lỗ, bây giờ Hoàng Thanh Uyển chỉ cần đánh một cơ vào bi đen số tám.

Thời gian mới vừa qua chưa đến mười phút!

Lâu Địch đứng bên cạnh vây xem, liếc nhìn Hoàng Thừa, lộ ra nụ cười thắng lợi.

Trên gương mặt của Nghiêm Xung tỉnh Vân Trung là vẻ xem kịch hay, lắc đầu tỏ ý tiếc nuối.

Trên gương mặt Lâu Địch gia chủ tỉnh Đông Bình mang theo sự chế giễu, bật cười ha ha.

“Nếu sớm biết có thể giải quyết chuyến đi Trung Châu đơn giản như vậy thì không cần để mất cái tên nhát gan như Phó Vân Đào kia rồi! Ông cụ Hoàng, vẫn là chủ ý của ông hay!”


Hai tay Hoàng Thừa chống gậy, mặt nở nụ cười cao thâm khó lường.

“Cậu Trần, chuyện này với cậu mà nói là một chuyện rất tốt đấy, nhất định phải nhớ tham gia tiệc sinh nhật của Tiểu Uyển đúng giờ nhé, tôi rất xem trọng cậu!”

Trong lòng Trần Thái Nhật thầm khinh bỉ.

Xem trọng? Có quỷ mới tin.

Trái lại Hoàng Thanh Uyển nghe câu nói vừa nãy của ông nội, khuôn mặt đột nhiên ửng hồng, mím môi, đôi mắt như nước mùa thu liếc nhìn Trần Thái Nhật đầy sâu xa.

Trên bàn đã không còn bi màu trơn nữa, Hoành Thanh Uyển chỉ cần đánh bi đen số tám vào lỗ thì có thể chiến thắng.

Dương Vệ Đông ở bên cạnh, tim cũng đập thình thịch vì căng thẳng.

Nhà họ Dương ở Trung Châu rất lớn mạnh, nhưng không lớn đến mức có thể cùng lúc chống đỡ được thực lực của người đứng đầu ba tỉnh liên kết lại.

Trước khi tổ chức hội nghị hiệp hội doanh nghiệp lần này, suốt một tháng trời Dương Vệ Đông đều không ngủ ngon giấc.

Cụ ta đã bảy mươi lăm tuổi, lực bất tòng tâm, gánh vác trách nhiệm của gia tộc ngày càng nặng, trong khi nguy cơ cần xử lý ngày càng lớn.

Trong lòng mệt mỏi.

Nhưng sự xuất hiện của Trần Thái Nhật khiến cụ ta nhìn thấy một thứ khác biệt.

Mạnh mẽ, cá tính, có năng lực, không chút kiêng dè.

Đây chính là điều mà đám con cháu nhà họ Dương không hề có.

Trong vô thức, Dương Vệ Đông đã đặt hy vọng lên người Trần Thái Nhật.

Nhưng mọi thứ đều sắp sụp đổ dưới sự đa mưu túc trí của Hoàng Thừa.

Không quan tâm người bên ngoài đang nghĩ gì.

Hoàng Thanh Uyển khom lưng cúi người lần nữa, đôi mắt to sáng rực chứa đầy sức hấp dẫn của sự tự tin, nhắm ngay mục tiêu cuối cùng.

Ánh mắt Trần Thái Nhật nhìn chằm chằm mặt bàn bida.

Cốc! Gậy chạm vào bi trắng.

Khụ khụ.

Trần Thái Nhật ho khan mấy tiếng một cách tùy ý, di chuyển ánh mắt.

Bi trắng trên bàn bất thình lình hơi lệch khỏi quỹ đạo đã định trước.

Góc độ chỉ chệch một chút, đụng trúng bi đen số tám.

Lăn vòng, tiếp giáp, bật lại.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bi đen số tám dừng sát biên gần lỗ, cách túi không đến một centimet.

Quyền đánh đã thay đổi.

Hoàng Thanh Uyển, Hoàng Thừa, Lâu Địch, Nghiêm Xung lần lượt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Thắng lợi, dường như đã bị ấn nút tạm ngừng!

Sắc mặt Trần Thái Nhật bình tĩnh, nhận lấy cây cơ mà Phùng Linh Nguyệt đưa qua, hơi nghiêng cổ.

“Hình như đến lượt tôi rồi”.

- -------------------