Trần Thái Nhật vừa dứt lời, mọi người đều ngạc nhiên.

Trưởng lão liên đoàn võ thuật Ba Ngạn Na cũng ngờ vực, cẩn thận quan sát Hàn Tâm Nhụy, như muốn nhìn ra gì đó từ sắc mặt của cô ta.

Lúc này, nụ cười trên mặt Hàn Tâm Nhụy cũng biến mất.

Khuôn mặt thanh tú đáng yêu như toát lên sự lạnh lùng, nhìn Trần Thái Nhật với vẻ cảnh cáo.

“Anh này, anh nói gì vậy, sao tôi không hiểu gì cả?”

Trần Thái Nhật bất lực lắc đầu, chậm rãi nói.

“Luyện võ phải chú ý đến sự tiến bộ từng bậc, cô mới chỉ hai mươi tuổi đầu nhưng đã dùng đến bí pháp khắc chế tiềm lực của cơ thể, cưỡng ép thăng cấp lên hạng sáu, có thể lừa người khác nhưng không gạt được tôi đâu”.

“Xương và cơ của cô đã không thể chịu được áp lực mạnh từ chân khí hạng sáu trong cơ thể từ lâu, nhất là tim. Chắc chắn trong một năm trở lại đây, vô số lần tim đập nhanh khiến cô cũng sợ hãi nhỉ?”

Hàn Tâm Nhụy im lặng hồi lâu, ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp, trịnh trọng nhìn Trần Thái Nhật.

“Sao anh lại nhìn ra được, dựa vào đâu mà nói tôi không sống được qua một tháng?”

Trần Thái Nhật bình tĩnh, thản nhiên nói.

“Sở dĩ lúc vượt qua cửa thứ ba, cô thể hiện dè chừng, không phải là để bảo toàn thực lực, mà là vì mỗi lần cô bộc phát toàn bộ sức mạnh thì có khả năng khiến tim ngừng đập”.


Sắc mặt Hàn Tâm Nhụy dần lộ ra vẻ sợ hãi, khuôn mặt vốn dĩ xinh xắn lại hiện rõ vẻ sợ hãi khi đối mặt với cái chết.

“Tôi nghe được tiếng dòng chảy của máu trong người cô, trong vòng một tháng đã có năm lần tim ngừng đập, trong ba mươi ngày tới sẽ phát tác ít nhất ba lần nữa, đến lúc đó ngừng rồi sẽ không đập lại được nữa”.

Trần Thái Nhật dừng lại vài giây, dửng dưng nhìn cô gái trước mặt.

“Cho nên, tôi có nói sai không?”

Hàn Tâm Nhụy đứng ở đó, cả người như rơi vào hầm băng, vẻ mặt không còn thư thái và hoạt bát nữa, ánh mắt lóe lên như nhìn thấy kết cục của mình.

Hàn Tâm Nhụy chậm rãi bước lên trước, đến trước mặt Trần Thái Nhật.

Phịch.

Hai đầu gối quỳ xuống, nước mắt tuôn rơi, giọng nói mang theo sự tuyệt vọng.

“Anh Trần, xin hãy cứu tôi! Tôi tình nguyện làm bất cứ chuyện gì!”

Lúc này Hàn Tâm Nhụy không còn là cao thủ hạng sáu thực lực cao cường, làm người khác kinh ngạc trên hội đấu võ thuật nữa, mà đã trở thành một người đáng thương chỉ ước ao được tiếp tục sống.

Trần Thái Nhật không cảm xúc nói: “Tôi vừa nói rồi đấy, chỉ cần cô có thể dùng toàn lực đánh thắng được Hà Cuồng thì tôi sẽ giúp cô”.

Hà Cuồng đứng bên cạnh, chảy đầy mồ hôi.

“Đại ca, anh nói vậy là muốn cô gái này liều mạng đánh với tôi đấy à?”

Ba Ngạn Na ở bên cạnh cũng rất khó hiểu: “Cậu Trần, cậu làm vậy rốt cuộc để làm gì? Chẳng phải Hà Cuồng là đàn em của cậu sao?”

Trần Thái Nhật ngẩng cao đầu lên, ánh mắt hiện lên khí thế từ trên cao nhìn xuống.

“Tôi dẫn Hà Cuồng đến tham gia hội đấu võ thuật là để rèn luyện cho anh ta, để anh ta có thể đại diện cho lớp võ sĩ thế hệ mới của thành phố An Thành tạo dựng uy danh!”

“Nhưng bản thân tôi cũng là giám khảo của hội đấu võ thuật, các ông nói xem nếu là người khác thì sẽ nghĩ thế nào?”

Bỗng đầu của Hà Cuồng lóe sáng, sắc mặt hắn cũng dần trở nên nghiêm túc.

“Họ sẽ nghĩ võ sĩ An Thành chúng tôi được ông quan tâm hơn, nhất định sẽ gian lận để thắng cuộc thi bằng cách đi cửa sau”.

Ánh mắt Trần Thái Nhật lóe sáng: “Đúng vậy!”

“Cho nên tôi muốn nói cho mọi người biết, tôi sẽ để đối thủ của Hà Cuồng chiến đấu với thái độ đặt cược tính mạng, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ sự thiên vị nào”.

Dứt lời, Trần Thái Nhật bày ra vẻ nghiêm túc, hiếm khi trịnh trọng nhìn Hà Cuồng.

“Thiên phú của anh không tệ, hội đấu võ thuật là viên đá mài tốt nhất, chỉ có không ngừng thử thách cực hạn của bản thân thì anh mới có thể bước vào hàng ngũ võ sĩ đỉnh cấp. Có thể chứng minh võ thuật của mình, dù có chết trên sàn đấu cũng chẳng sao!”

Lời này của anh khiến mọi người đều dậy sóng trong lòng!

Rốt cuộc võ sĩ tồn tại vì mục đích gì?


Có người tập võ để mưu sinh, có người để trả thù.

Còn Trần Thái Nhật lại chỉ ra cho mọi người một nguyên tắc.

Võ thuật tồn tại là để vượt qua bản thân!

“Hà Cuồng, dùng hết sức đi, chỉ cần anh có thể sống sót qua trận này của hội đấu võ thuật, anh nhất định có thể trở thành ngôi sao chói lọi mới trên bảng xếp hạng chiến lực của Hoa Hạ”.

Ánh mắt Hà Cuồng dần trở nên rực lửa.

“Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức dù có chết!”

Trần Thái Nhật xoay người đi, tầm mắt nhìn lướt qua mọi người.

“Mọi người đều đến tham gia hội đấu võ thuật, với tư cách là một giám khảo, tôi khuyên mọi người một câu, ở trên sàn đấu thà chết vinh còn hơn sống nhục!”

“Dù người dưới tay của tôi có lên sàn đấu, nhưng hễ có bất kỳ hành vi trái với đạo đức võ thuật, tôi cũng sẽ khiến anh ta phải trả giá bằng máu! Đã rõ chưa?”

Mọi người nghiêm túc đáp.

“Đã rõ!”

Ba Ngạn Na nhìn mọi người xung quanh nhiệt huyết một lòng hướng về võ thuật, rồi nhìn Trần Thái Nhật với ánh mắt khó tin.

“Đây chính là… vương đạo sao?”

Lúc này trong đầu vị tông sư hạng chín, cao thủ tuyệt thế đạo đức uy tín rất cao này không khỏi lóe lên một ý nghĩ đặc biệt.

Nếu liên đoàn võ thuật Hoa Hạ trên dưới một lòng thì sẽ tuyệt vời thế nào.

“A Di Đà Phật, đức hạnh võ thuật cậu Trần là tấm gương của tôi, bần tăng bái phục”.

“Đại sư quá khen rồi”.

Trong lòng rất nhiều võ sĩ lúc này, Trần Thái Nhật và cái danh giám khảo liên đoàn võ thuật thật sự có mối liên kết với nhau.

Ai cũng tin rằng đây là hội đấu võ thuật thế giới đầu tiên vừa công bằng vừa tràn đầy tinh thần chiến đấu.

Hà Cuồng đứng bên cạnh hào hứng, phấn khích muốn thử.

“Đại ca, nếu tôi có thể vượt qua hai cấp đánh thắng hội đấu võ thuật thì trong vòng mười năm có thể ngang tài ngang sức với anh không?”

Trần Thái Nhật khinh thường liếc nhìn hắn.

“Trời còn sáng mà, đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa”.




Trong một khách sạn ở huyện Lâm Phong.

Khi biết được Trần Thái Nhật thuận lợi trở thành giám khảo của hội đấu võ thuật thế giới và được hội trưởng lão công nhận, Dương Vệ Đông vô cùng kinh ngạc.

“Cậu Trần quả nhiên là người tài giỏi. Lần này thì tỉnh Trung Châu nổi danh cả Hoa Hạ rồi. Ngoài Không Huyền phương trượng là trưởng lão, còn xuất hiện thêm một tài năng vô song đảm nhiệm giám khảo, vinh quang biết bao!”

Trần Thái Nhật khẽ cười không nói gì. Anh ngẩng đầu nhìn thấy Genko cách đó không xa nháy mắt ra hiệu có chuyện cần bàn với anh.

Hai người họ đến một nơi vắng vẻ của khách sạn.

“Có chuyện gì, cô nói đi”.

Genko hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn nói thật.

“Đại nhân, có người không nên xuất hiện đã xuất hiện ở hội đấu võ thuật”.

Trần Thái Nhật cau mày nói: “Ý cô là tử sĩ?”

Genko gật đầu.

“Hôm nay tôi và Linh Nguyệt đứng ngoài cổng chùa thì có một nhóm tín hiệu liên lạc tần số cao được phát ra từ một nơi nào đó trong nghìn dặm xung quanh Đại Lâm Tự. Tai người bình thường không nghe được nhưng tử sĩ của chúng tôi đã được đào tạo nên có thể cảm nhận được”.

“Có thể xác định quốc gia và tổ chức không?”

“Tạm thời không thể xác định, nhưng nếu chúng phát ra tín hiệu tương tự, khá gần chỗ tôi thì tôi có thể nhìn ra manh mối”.

Trần Thái Nhật xoa cằm.

“Mấy sự kiện quan trọng của võ sĩ Hoa Hạ này thế mà lại có tên nào không sợ chết đến phá rối. Đi chuyến này không vô ích, không chừng còn có thể có thu hoạch bất ngờ”.

Genko tỏ vẻ khó hiểu.

“Đại nhân, nếu thật sự có tử sĩ thì mục tiêu của chúng là gì?”

Trần Thái Nhật khẽ cười: “Phải xem chúng có đủ can đảm hay không. Dù sao hiếm khi có sự kiện lớn nào mà quy tụ được mấy cao thủ tuyệt thế hạng chín của cả Hoa Hạ”.

- -------------------