Trần Thái Nhật vừa nghe thì tim anh chợt đập thình thịch.

Trùng lịch rồi!

“Bảy giờ tối?”

“Sao vậy? Tối mai anh bận à?”

Giọng điệu của Vân Vũ Phi trong điện thoại vô cùng buồn bã.

“Tôi có vài chuyện cần giải quyết, tám giờ tối mai thì sao, muộn hơn một lát”.

Trần Thái Nhật thầm tính toán, Thẩm Mộng Hàm chủ yếu tổ chức buổi tụ họp với bạn cấp ba của con bé, mình tới tặng quà sinh nhật là được.

Có lẽ một tiếng là xong rồi.

Vân Vũ Phi trong điện thoại tựa thở phào nhẹ nhõm.

“Được, vậy tám giờ, không gặp không về, không được tới trễ đâu đó”.

Cúp máy.

Trần Thái Nhật bất đắc dĩ lắc đầu.

Nằm trên giường anh lại nghĩ, ngày mai nên tặng món quà gì cho Thẩm Mộng Hàm.

Thực ra, anh đã quên mất ngày sinh nhật của em gái mình.

...

Tối ngày hôm sau, khoảng bảy giờ, một mình Trần Thái Nhật tới quán bar Dạ Yến toạ lạc tại trung tâm thành phố.

Thẩm Mộng Hàm và bạn học của cô ấy đã chơi đùa trong phòng bao.

Vì phòng ngừa bị người quen có tiếng nào đó nhận ra nên Trần Thái Nhật còn đeo khẩu trang.

Ở thành phố An Thành, Trần Thái Nhật đã trở thành bộ mặt của thành phố.

Nếu tuỳ tiện lộ diện thì những việc như yêu cầu chụp hình chung, mời ăn cơm hay xin chữ ký đều sẽ có.


Thậm chí còn tới để giới thiệu con gái của mình hoặc người thân là nữ mà còn độc thân.

Thật sự rất khó xử.

Những chuyện như này anh cũng không dám nói với người nhà, chỉ có thể khuyên bảo tận tình, phiền chết đi được.

Trang trí trong ngoài của quán bar đều rất rực rỡ mới mẻ, trông rất có phong cách, nâng đẳng cấp lên không ít.

Người ra ra vào vào ăn mặc rất phù hợp, đều là những tinh anh tri thức tới giải toả mệt mỏi sau khi tan làm.

Bước qua cửa, Trần Thái Nhật nhìn thấy đám trai gái ăn mặc thời thượng trong quán bar, không khỏi bùi ngùi cảm khái.

Lúc này, đột nhiên một đôi tay mảnh mai, nhỏ nhắn che mắt Trần Thái Nhật.

“Đoán xem tôi là ai?”

Trần Thái Nhật thầm mỉm cười, vì không cảm thấy bất kỳ cảm giác thù địch nào nên cũng không làm ra động tác phản kích lại hành vi nguy hiểm.

Vốn cho rằng bản thân tới sớm rồi, kết quả lại bị kẹt xe.

“Vũ Phi, cô để lộ hương nước hoa với mùi son của cô rồi kìa”.

“Hừ, lần sau tôi sẽ thay loại khác, xem anh còn có thể nhận ra hay không”.

Cô rút tay về, một gương mặt vô cùng xinh xắn, đẹp đẽ chợt hiện ra trước mặt.

Đôi mắt tựa như vì sao sáng lộng lẫy, làn da trắng mịn, ngũ quan vô cùng xinh đẹp, như có thể hút hồn người khác đi trong phút chốc.

Cô mặc áo len bó màu vàng nhạt, phối hợp với chiếc váy dài màu xanh, tuy trông đơn giản nhưng lại lộ rõ được khí chất của cô.

Vân Vũ Phi hơi đỏ mặt, lộ vẻ căng thẳng, đan chéo tay vào nhau rồi hỏi dò.

“Hôm nay thấy tôi như nào? Đẹp không?”

Trần Thái Nhật thầm nhủ.

Nghiệp vụ kinh doanh của tập đoàn Vân Thị đã nói từ trước đâu? Báo cáo công việc đâu?

Mùi nước hoa thoang thoảng, đồ trang sức tinh xảo, biểu cảm thì cứ cuống cả lên, rõ ràng là cô đến để hẹn hò.

Trần Thái Nhật nghiêm túc gật đầu.

“Cô rất đẹp”.

Cô nở một nụ cười tươi tắn, hiển nhiên là rất vui vẻ.

“Tôi còn lo hôm nay tôi trang điểm đậm quá, đi thôi, chúng ta qua bên kia uống một ly”.

Trần Thái Nhật còn chưa kịp phản ứng đã bị đôi tay nhỏ bé trắng nõn nắm chặt, dẫn anh tới chỗ ngồi bên cạnh sàn nhảy.

Trong sàn nhảy vang lên tiếng nhạc nhẹ dịu êm, lúc đó có một cô vũ công chuyên nghiệp đang dẫn dắt mọi người nhảy cặp một cách đẹp mắt.

Nhiều đôi tình nhân đều lên sân khấu nhảy thử, có nhiều người đàn ông cũng biết tận dụng cơ hội mời cô gái đẹp mà mình thích để cùng nhảy một bài.

Trần Thái Nhật và Vân Vũ Phi vừa ngồi xuống thì có người mặt dày tiếp cận.

Hắn ăn mặc chỉnh tề, xem ra là người trẻ tuổi lịch sự, chạy tới bên cạnh Vân Vũ Phi lễ phép hỏi.

“Người đẹp, không biết tôi có hận hạnh được nhảy một bài cùng em không?”

Vân Vũ Phi lắc đầu, chỉ vào Trần Thái Nhật tỏ ý bản thân đã có bạn nam đi cùng rồi.

Thanh niên đó vẫn chưa chịu từ bỏ, liếc nhìn Trần Thái Nhật đang đeo khẩu trang, nở nụ cười coi thường.

“Người anh em này, tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn mời cô gái này nhảy cặp thôi, mục đích cực kỳ trong sáng, chắc anh không để bụng đâu nhỉ”.

Trần Thái Nhật bình tĩnh, thản nhiên thốt ra hai chữ dưới lớp khẩu trang.

“Để bụng”.

Trần Thái Nhật nói vậy khiến Vân Vũ Phi thầm thấy vui vẻ, hai tay ôm ly nước trước mặt, cố gắng khống chế không để bản thân nhếch miệng lên.

Mặt nam thanh niên chợt biến sắc, bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Tôi thấy dáng vẻ anh rất bình thường, chắc cũng là người đang theo đuổi cô gái này, thời buổi hiện giờ cởi mở hơn rồi, tôi cũng có thể cạnh tranh công bằng, Trương Đạt tôi cũng được xem như nhân vật số một ở An Thành!”

Vừa dứt lời, hắn quay đầu làm ra dáng một quý ông với Vân Vũ Phi.

“Không giấu gì em, lần đầu nhìn thấy em là tôi đã thấy bản thân rất có duyên với em rồi, nhà tôi cũng có cổ phần trong quán bar Dạ Yến này, chi bằng tôi mở hai chai Hennessy XO, chúng ta đổi chỗ khác uống rượu nhé?”

Lúc nói những lời này, Trương Đạt còn cố ý nâng cao giọng mình lên.


Hennessy, một chai nhỏ cũng mất hơn mấy nghìn tệ, có thể tuỳ ý mở loại rượu này ở trong quán bar cũng xem như có thực lực.

Quả nhiên có không ít cô gái độc thân tới chơi bời, ánh mắt chợt nhìn chằm chằm vào Trương Đạt, liếc mắt đưa tình với vẻ dò xét và trêu đùa.

Trương Đạt vô cùng đắc ý, nhìn Trần Thái Nhật đầy vẻ khiêu khích.

Dưới ánh đèn của quán bar, Trần Thái Nhật đành phải chậm rãi tháo khẩu trang ra.

Lúc Trần Thái Nhật cởi khẩu trang, Trương Đạt lại lên tiếng châm biếm.

“Tôi nói rồi mà, anh hùng gì mà cứ úp úp mở mở, tôi không tin trong quán bar này anh có thể gọi ra được chai rượu tốt hơn...”

Chưa nói xong, hắn bỗng dưng im bặt.

Đám đông đang hóng chuyện cũng cảm thấy kỳ lạ khi thấy Trương Đạt không nói gì nữa.

Lộp bộp!

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Trương Đạt chưa nói câu thứ hai đã quỳ xuống trước mặt Trần Thái Nhật, dập đầu liên tục ba cái, cơ thể run lẩy bẩy.

Con mắt của mọi người như muốn rớt ra ngoài, chuyện gì vậy trời?

Trần Thái Nhật lại đeo khẩu trang lên, tùy ý xua tay.

“Đừng nói nhảm nữa, đi làm chuyện của mình đi”.

“Vâng, vâng”.

Trương Đạt lau mồ hôi trên trán rồi vội vàng chuồn lẹ, chạy tới chỗ quầy rượu uống rượu cho đỡ sợ.

Trương Đạt cũng không thèm để ý đến việc mọi người đang cười nhạo.

Lúc này, một nam thanh niên có nụ cười gian xảo, tóc chải ngược ra sau, cầm ly rượu chạy tới chỗ Trương Đạt chế giễu.

“Ôi! Đường đường là cậu chủ Trương, mà sao thủ đoạn tán gái lại kém cỏi thế? Đây là lần đầu tiên tao thấy có người đi tán gái mà dập đầu luôn đấy”.

Sắc mặt Trương Đạt trở nên u ám, tức giận nói.

“Người đẹp không thích tao, Ngô Kiệt, đừng tự cho mình là giỏi, mày có bản lĩnh thì thử đi?”

Ngô Kiệt đặt ly rượu xuống bàn.

“Hừ, có cô gái nào mà tao không xử được cơ chứ? Có lẽ cô ấy không thích uống rượu ngoại, vậy nhìn tao này, phục vụ!”

Ngô Kiệt hét lên gọi phục vụ, chỉ một lúc sau, hắn cầm một bó hoa hồng lớn to cỡ nửa người có rắc kim tuyến vàng kim.

Ngô Kiệt chỉnh cà vạt rồi đi tới trước mặt Vân Vũ Phi với nụ cười tự tin.

“Chào em, gặp nhau là duyên, tôi chợt thấy bó hoa hồng này rất hợp với em”.

Người đẹp như hoa, nhiều cô gái ở bên cạnh đều ngưỡng mộ liếc nhìn Vân Vũ Phi.

Mọi người đều nghĩ có lẽ lần này Vân Vũ Phi sẽ đồng ý hẹn hò.

Trần Thái Nhật nhướng mày, vẫn theo quy tắc cũ.

Anh từ từ tháo khẩu trang xuống.

Ngô Kiệt sững sờ.

Mọi người cũng không phản ứng.

Lộp bộp!

Bộp bộp bộp, lại là ba tiếng này.

“Vãi chưởng! Vậy là sao? Người đó là Phật sống à? Sao từng người từng người vừa đến tán tỉnh cô gái bên cạnh thì trong vòng ba giây lại biến thành bộ dạng đi thắp hương cúng bái rồi!”

“Hai người này đều là cậu ấm ở An Thành đó, độ khó của cô em này cao vậy sao?”

Hai chân Ngô Kiệt chợt mềm nhũn, vội vàng rút về chỗ quầy rượu.

“Mẹ nó, Trương Đạt mày gài bẫy tao!”

“Tao chợt thấy lòng mình cân bằng hơn rồi”, Trương Đạt nhỏ giọng bật cười, chỉ lo Trần Thái Nhật ở bên kia sẽ nghe thấy.

Ngô Kiệt cực kỳ không cam lòng liếc nhìn xung quanh.

“Ê? Cậu chủ Chu!”


“Ngô Kiệt? Mày gọi tao làm gì?”

“Tao giới thiệu cho mày một em gái cực kỳ đáng gờm, điểm tuyệt đối luôn, mà khí chất hay tính cách đều hoàn mỹ”.

Cậu chủ Chu ngạc nhiên, tự tin cười nói: “Thật không?” Đọc nhanh tại Tamlinh247.com

Sau vài phút...

Cậu chủ Chu cầm sợi dây chuyền ngọc trai cỡ lớn tới chỗ Vân Vũ Phi.

Vân Vũ Phi cũng cạn lời.

Cậu chủ Chu làm bộ uyên thâm, đặt sợi dây chuyền lên bàn.

“Chào em, tôi...”

Trần Thái Nhật lại tháo khẩu trang xuống!

Lộp bộp!

Bốp bốp bốp, lại là ba tiếng liên tục như cũ!

Đám đông hóng chuyện xa xa chỗ quầy rượu đều như phát điên!

“Tôi đặt cược một nghìn tệ, mẹ kiếp, chắc chắn là có Phật sống tới, mấy người xem đi, từng người trong mấy cậu ấm này cầm đồ tới để cúng bái đó! Hoa tươi, dây chuyền, v.v...!”

“Rốt cuộc là sao? Ba lần thất bại liên tục, cô em này khó chiều ghê vậy sao?”

Cậu chủ Chu cũng quay về quầy rượu, nhìn hai thằng ngố đang che miệng cười, nổi giận đùng đùng.

“Hừ... cậu chủ Phùng! Lâu lắm không gặp!”

Một cậu ấm trẻ tuổi vô cùng anh tuấn đang quay đầu chào hỏi.

Không bao lâu.

Cậu chủ Phùng hừng hực khí thế cầm tượng ngọc nhỏ bằng phỉ thuý tới, nở một nụ cười tươi đi tới chỗ ngồi đang là tiêu điểm của sự chú ý.

“Em gái, tôi là người theo Phật, tượng Phật này tôi tặng em, Phật tổ bảo chúng ta rất có duyên, không biết...”

Người đàn ông đối diện tháo khẩu trang xuống.

Lộp bộp!

Cậu chủ Phùng cũng theo khuôn mẫu quỳ xuống, liên tục dập đầu sáu cái!

Mỗi lần như vậy, mọi người xung quanh đều kinh hãi!

Dập đầu xong, cậu chủ Phùng không dám đứng dậy, quỳ bò ra sau khoảng vài mét mới chạy về chỗ quầy rượu một cách thảm hại.

Bốp bốp!

Mấy cậu ấm ở chỗ quầy bar đã bắt đầu đánh nhau với cậu chủ Phùng.

Mọi người nhìn chỗ quầy rượu rồi lại quay đầu nhìn chỗ ngồi như đang mang pháp thuật và lời nguyền.

Mỗi người đều rất thắc mắc.

Rốt cuộc cô gái này có pháp thuật gì.

Bốn cậu ấm có tiếng ở An Thành đều liên tục quỳ gối.

Không phải chứ, chẳng lẽ Phật tới thật rồi?