Cụ Tần lảo đảo rồi ngồi phịch xuống ghế sofa, vẻ mặt dại ra.


“Ông nội, ông đừng lo lắng, chuyện này chắc chắn có vấn đề.
Chúng ta chỉ mới ký hợp đồng hồi sáng, còn chưa kịp triển khai mà, sao có thể vi phạm hợp đồng được chứ?”, Tần Phi vội vàng nói.


Mắt cụ Tần thoắt sáng lên, rồi vội nói: “Cháu nói đúng, chúng ta không thể vi phạm hợp đồng được, bọn họ có nói chúng ta vi phạm điều khoản nào không?”

Tần Phi lắc đầu đáp: “Họ chỉ nói chúng ta vi phạm hợp đồng, nên phải bồi thường theo quy định trong hợp đồng, nếu không họ sẽ truy cứu trách nhiệm hình sự của chúng ta”.


“Cái gì?”

Lúc nãy cụ Tần còn ôm một tia hy vọng, giờ bỗng trở nên nóng nảy: “Cháu mau triệu tập mọi người tới đây, mở họp ngay!”

“Ông nội, ông...”

Tần Phi đang định dò hỏi thì bị cụ Tần quát: “Trong vòng mười phút, ông muốn nhìn thấy tất cả mọi người trong phòng họp”.


Mười phút sau, trong phòng họp ở tầng cao nhất.


“Ông nội, ngoài Tần Thanh Tâm, tất cả mọi người đều đã có mặt đông đủ”, Tần Phi nói.


Cụ Tần nhướng mày, nói ngay: “Vậy thì chúng ta không cần đợi nữa.
Tần Phi, cháu mau thông báo chuyện này trước đi”.


Tần Phi gật đầu, rồi kể lại nội dung cuộc trò chuyện với bên chuyên viên pháp chế của tập đoàn Nhạn Thanh.


Anh ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt khiếp sợ.


“Chủ tịch, chuyện này sao có thể chứ?”

“Đúng vậy, chúng ta mới ký được hợp đồng sáng nay mà, sao buổi chiều bọn họ lại bảo chúng ta vi phạm hợp đồng?”

“Chắc chắn đây là âm mưu của Tần Thanh Tâm và tập đoàn Nhạn Thanh, đúng là ức hiếp người quá đáng!”


Mọi người đều ra vẻ vô cùng căm phẫn.


“Im miệng!”

Cụ Tần đập bàn, tức giận quát, lúc này phòng họp mới yên tĩnh lại.


“Tôi triệu tập mọi người đến đây để họp, chứ không phải bảo mọi người tới để chỉ trích ai.
Hơn nữa mọi người mau nghĩ cách giải quyết chuyện này đi, đó là tập đoàn Nhạn Thanh đấy, nếu họ muốn bóp chết nhà họ Tần thì sẽ dễ như trở bàn tay, mọi người mau động não đi!”, cụ Tần quát.


Câu nói của lão ta như một chậu nước lạnh, lập tức khiến làm mọi người bình tĩnh lại.


“Chủ tịch, rõ ràng chuyện này rất kỳ lạ.
Với địa vị của tập đoàn Nhạn Thanh, đáng lý bọn họ sẽ không làm như vậy với chúng ta.
Liệu có ai trong số chúng ta đã đắc tội với người bên đó không?”, có người nhanh nhạy nói.


Cụ Tần trầm tư một lát, đúng là có khả năng này.
Lão ta nhìn lướt qua những người có mặt tại đây, lạnh lùng nói: “Hôm nay, trong số mấy người có ai đắc tội với người nào không?”

Mọi người đều đồng loạt lắc đầu.
Những người có mặt ở đây vốn là dòng chính nhà họ Tần, tất cả đều là một đám sâu mọt, nên cả ngày không ngồi trong văn phòng xem phim, thì cũng lấy cớ đi ra ngoài chơi thôi.


“Nếu không phải đắc tội với người ta, vậy thì tại sao lại thế này?”

Cụ Tần vắt óc cũng không hiểu nổi, nên lão ta nhìn về phía Tần Phi: “Cháu là chủ tịch, cháu nói thử xem, chuyện này nên giải quyết thế nào?”

Tần Phi ngẫm nghĩ một lát, rồi đáp: “Ông nội, hợp đồng này là do Tần Thanh Tâm lấy được, nhưng bây giờ xảy ra chuyện lại không hề lộ mặt, chuyện này chắc chắn có liên quan đến cô ta, lẽ ra phải để cô ta giải quyết chuyện này mới đúng”.


Cụ Tần bỗng nhíu mày nói: “Cháu cứ nói tiếp đi!”

“Sáng nay cháu còn đang băn khoăn không hiểu, tại sao rõ ràng là tổng giám đốc chi nhánh tập đoàn Nhạn Thanh, lại đích thân cầm hợp đồng tới đây? Bây giờ ngẫm lại, thì thấy mọi chuyện đều đã được sáng tỏ”.


Tần Phi như sực vỡ lẽ ra: “Chắc chắn là do Lạc Bân ưng ý Tần Thanh Tâm nhưng lại không tiện nói rõ ra, nên mới nói ông ta cảm động trước tấm lòng chân thành của Tần Thanh Tâm.
Hợp đồng đã ký rồi nhưng Tần Thanh Tâm lại không tỏ thái độ gì rõ ràng, nên ông ấy tức giận bảo bộ phận pháp chế thông báo chúng ta đã vi phạm hợp đồng.
Thật ra chúng ta không hề vi phạm hợp đồng, mà bọn họ chỉ muốn mượn cái cớ này để cảnh cáo chúng ta”.



Nếu Lạc Bân biết được suy nghĩ của mấy người này, chắc chắn ông ta sẽ sợ đến mức tè ra quần.
Người khác không biết rõ thân phận của Dương Thanh, nhưng ông ta thì khác.
Có cho ông ta một trăm lá gan, ông ta cũng không dám có ý đồ với vợ của sếp.


Tất cả mọi người đều vỡ lẽ, cụ Tần cũng nhìn Tần Phi với vẻ mặt hài lòng: “Lạc Bân đã đích thân tới đây thì chắc chắn sẽ có yêu cầu.
Trong ba thứ tiền tài, quyền lực, sắc đẹp, chúng ta không thể cho ông ta tiền tài và quyền lực được, nhưng chúng ta có Tần Thanh Tâm – người đẹp nhất ở đất Giang Hải này”.


“Ông nội, nói vậy là, chỉ cần Tần Thanh Tâm ra mặt, thì mọi chuyện có thể giải quyết một cách dễ dàng đúng không ạ?”, Tần Phi cười nói.


“Bây giờ cháu hãy thông báo cho con bé, mau đến công ty gặp ông ngay lập tức”, cụ Tần căn dặn Tần Phi.


Trong biệt thự nhà họ Tần.


Sáng nay sau khi rời khỏi công ty, Tần Thanh Tâm liền quay về nhà, sau đó ở luôn trong phòng.


Cho dù Châu Ngọc Thúy có hỏi han thế nào cô cũng không để ý.
Sau khi bà ta nghe ngóng mới biết được sáng nay đã xảy ra chuyện gì.


“Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, bảo con ly hôn với thằng vô dụng đó đi, mà con cứ không chịu nghe.
Bây giờ thì hay rồi, tập đoàn Tam Hòa do con cực khổ gây dựng nên đã trở thành sính lễ cho người khác rồi”.


“Thanh Tâm, lần này con nhất định phải ly hôn với thằng vô tích sự đó.
Chỉ cần con gả cho Vương Kiện, chắc chắn nhà họ Tần sẽ không dám bắt nạt con nữa”.


Châu Ngọc Thúy đã nói những lời này không biết bao nhiều lần rồi, nhưng Tần Thanh Tâm vẫn không hề đáp lại.


Đúng lúc này, trong phòng Tần Thanh Tâm bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại dồn dập.


Lúc này giọng nói của Tần Thanh Tâm mới vang lên: “Vâng, tôi biết rồi!”


Chẳng mấy chốc, Tần Thanh Tâm đã ra khỏi phòng với đôi mắt đỏ ửng.


“Con có nghe thấy mẹ nói gì không?”

Châu Ngọc Thúy vất vả lắm mới đợi được Tần Thanh Tâm ra ngoài, bà ta vội vàng nắm lấy cánh tay cô.


“Mẹ, mấy chuyện khác, mẹ đợi con quay về rồi hẵng nói được không? Bây giờ ông nội đang nóng lòng muốn gặp con”.


Nghe Tần Thanh Tâm nói ông nội đang tìm cô, lúc này Châu Ngọc Thúy mới buông tay ra, trước khi Tần Thanh Tâm gả cho nhà họ Vương, bà ta không dám đắc tội với cụ Tần.


Hai mươi phút sau, trong văn phòng chủ tịch.


Cụ Tần đang ngồi trước bàn làm việc, vẻ mặt lão ta rất nghiêm túc.
Vừa rồi, lão ta đã thông báo với Tần Thanh Tâm về chuyện tập đoàn Nhạn Thanh hủy hợp tác rồi.


“Ông nội, ông gọi cháu tới đây chỉ để thông báo chuyện này sao ạ?”

Hai mắt Tần Thanh Tâm đỏ ửng, vẻ mặt đầy thất vọng: “Tần Phi là chủ tịch, nếu công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng phải ông nên tìm anh ta sao?”

“Thanh Tâm, ông biết cháu đang oán trách ông về quyết định lúc sáng, nhưng cháu phải hiểu cho ông nội, bởi vì bê bối của hai đứa đã gây ra phiền phức rất lớn cho nhà họ Tần rồi”.


Cụ Tần nói với vẻ cây ngay không sợ chết đứng: “Ông bảo cháu kết hôn với Vương Kiện, thì cháu không chịu, thậm chí thằng chồng vô dụng của cháu còn đánh người, ngay cả nhà họ Trương cũng dám đắc tội.
Cho dù ông giao vị trí chủ tịch này cho cháu, thì người khác có phục cháu không?”

Tần Thanh Tâm càng cảm thấy thất vọng với cụ Tần, cô đỏ mắt nói: “Ông nội, năm năm trước, cháu cũng là người bị hại mà, cho dù cháu thật sự gây phiền phức cho công ty, thì lúc đó công ty cũng chỉ thuộc về cháu, nên đây vốn là chuyện của cháu”.


“Bây giờ cháu đã có chồng rồi, tại sao ông còn muốn gả cháu cho người khác? Quả thật chồng cháu đã đánh Trương Quảng, nhưng nếu anh ấy không đánh ông ta, thì em gái và con gái cháu sẽ bị ông ta đánh.
Chẳng lẽ chỉ khi nào cháu hy sinh tất cả cho nhà họ Tần, thì mới có thể làm người khác phục sao?”

Sắc mặt cụ Tần rất khó coi, sao lão ta lại không hiểu mấy lý lẽ này chứ? Nhưng trong lòng lão ta, Tần Thanh Tâm chỉ có thể là người hy sinh cho gia tộc thôi.


“Dù nói thế nào thì tập đoàn Tam Hòa cũng do một tay cháu sáng lập, chẳng lẽ cháu thật sự muốn trơ mắt đứng nhìn nó bị phá sản sao?”, cụ Tần kìm nén cơn giận hỏi.


Tần Thanh Tâm hít sâu một hơi, rồi nói với vẻ mặt kiên định: “Ông nội, chỉ cần ông đồng ý với cháu một chuyện, cháu có thể đi tìm sếp Lạc”.


“Cháu nói đi!”, cụ Tần nhíu mày nói.



“Nếu cháu có thể làm cho sếp Lạc tiếp tục hợp tác với nhà họ Tần, ông phải trả lại tập đoàn Tam Hòa cho cháu”, vẻ mặt Tần Thanh Tâm vô cùng nghiêm túc.


Cụ Tần nghe vậy thì không đồng ý ngay, lão ta tức giận quát: “Tần Thanh Tâm, cháu đừng có mà được voi đòi tiên”.


“Tập đoàn Tam Hòa vốn do một tay cháu sáng lập, bây giờ cháu chỉ muốn lấy lại thứ thuộc về mình thôi, sao có thể là được voi đòi tiên chứ?”, Tần Thanh Tâm tức giận nói.


Tần Phi nhất thời nghẹn họng, anh ta nhìn cụ Tần với vẻ mặt gấp gáp: “Ông nội, rõ ràng con đàn bà này đang ép chúng ta, thật sự chẳng coi ông nội ra gì.
Nếu ông thỏa hiệp với cô ta, sau này cô ta sẽ càng hống hách hơn”.


“Tôi chỉ muốn lấy lại tập đoàn Tam Hòa!”, Tần Thanh Tâm lạnh lùng đáp lại.


Cụ Tần không nói gì càng làm Tần Phi cảm thấy lo lắng hơn, không dễ gì anh ta mới ngồi lên được chiếc ghế chủ tịch này, bây giờ còn chưa kịp ngồi nóng ghế, sao có thể dễ dàng trả lại được chứ?

Tần Phi đảo mắt, đột nhiên ra vẻ bừng tỉnh: “Cô đã sớm lăm le vị trí chủ tịch này rồi đúng không? Có phải sau khi ngồi lên ghế chủ tịch này, cô sẽ dùng cách như này để ép ông nội nhường vị trị chủ gia tộc cho cô luôn không?”

Sắc mặt cụ Tần dần trở nên u ám.


“Tôi không có!”, Tần Thanh Tâm vội vàng phản bác, cô hiểu rất rõ, Tần Phi đang cố ý khiêu khích mình.


Tần Phi nói với vẻ mặt mỉa mai: “Ông nội, cô ta đang có tật giật mình.
Cháu nghi ngờ, cô ta thông đồng với sếp Lạc, rồi dùng cách này để giành vị trí chủ tịch tập đoàn.
Dù sao thì tập đoàn Nhạn Thanh cũng lớn như vậy, vô số gia tộc quyền thế cũng không ký được hợp đồng với họ, thì sao một người phụ nữ như cô ta có thể làm cho sếp Lạc đích thân cầm hợp đồng tới đây chứ?”

“Tần Phi, anh đừng có mà ăn nói hàm hồ!”, Tần Thanh Tâm tức giận cực độ.


“Tôi có ăn nói hàm hồ không, trong lòng cô rõ nhất”.


Tần Phi cười khẩy: “Nếu không thì tại sao chúng ta vừa mới ký hợp đồng lúc sáng, thế mà bây giờ bọn họ đã nói chúng ta vi phạm hợp đồng? Thậm chí bọn họ còn chưa đợi tới một ngày nữa, cô còn nói cô không thông đồng với bọn họ?”

“Làm sao tôi biết được?”, Tần Thanh Tâm tức sắp phát khóc rồi.


“Hai đứa im lặng hết đi!”

Cuối cùng cụ Tần cũng nổi giận, quát một tiếng, sau đó lão ta nhìn Tần Thanh Tâm với vẻ mặt tức giận: “Trong vòng ba ngày, nếu tập đoàn Nhạn Thanh vẫn không chịu nối lại việc hợp tác với nhà họ Tần, ông sẽ hạ lệnh của chủ gia tộc đuổi cả nhà cháu ra khỏi nhà họ Tần!”

- ---------------------------


.