Dương Thanh đang định giải thích, Tần Thanh Tâm đã quát lên: “Anh im miệng lại cho tôi!”

“Mẹ ơi, con đói!”

Đúng lúc ấy, giọng nói của Tần Tiêu Tiêu vang lên.


Nghe thấy con gái kêu đói, Tần Thanh Tâm nhìn sang ông Tần: “Bố, ăn cơm thôi!”

Ông Tần tên là Tần Đại Dũng, bởi vì không có năng lực nên địa vị trong gia tộc cực thấp.
Thế nhưng năng lực của Tần Thanh Tâm lại cực kỳ xuất sắc, được chủ gia tộc họ Tần coi trọng.


Có thể nói cả nhà có cuộc sống như hiện giờ đều nhờ vào Tần Thanh Tâm.
Vậy nên địa vị của cô ở trong gia đình rất cao, chỉ mỗi chuyện kết hôn của cô là bị bố mẹ ép buộc.


Bởi vì xe của Tô Thành Vũ, người giàu nhất Giang Hải xuất hiện, đã vậy còn tặng sính lễ nên Vương Kiện không dám kiêu ngạo đắc ý nữa.
Anh ta không ở lại ăn cơm mà lấy cớ rời đi.


Đến năm giờ chiều, họ hàng thân thích đều rời đi, bà Tần - Châu Ngọc Thúy nói với Tần Y: “Con đưa Tiêu Tiêu về phòng trước đi”.


Tần Y biết mẹ mình đang muốn dạy dỗ anh rể, vui sướng nhìn Dương Thanh rồi dẫn Tiêu Tiêu đi: “Tiêu Tiêu đi chơi trốn tìm với dì nào”.


Tuy Tần Tiêu Tiêu rất muốn ở cùng bố nhưng nghe thấy dì rủ mình chơi trốn tìm liền nắm tay dì tung tăng chạy đi mất.


Hiện giờ phòng khách chỉ còn lại Tần Đại Dũng, Châu Ngọc Thúy, Tần Thanh Tâm và Dương Thanh.


“Dương Thanh, nếu cậu đã trở về, chúng ta vẫn nên nói rõ ràng một số chuyện”, Châu Ngọc Thúy chợt lên tiếng, cũng không còn vẻ chanh chua như lúc mới gặp Dương Thanh nữa.


Dương Thanh gật đầu, lễ phép nói: “Mẹ cứ nói đi ạ”.



Bấy giờ Châu Ngọc Thúy mới nói tiếp: “Cậu cũng biết năm năm trước cậu và Thanh Tâm bị người ta hãm hại nên mới trở thành vợ chồng.
Hai đứa không hề có tình cảm với nhau, vừa mới kết hôn cậu đã bỏ đi biệt tăm.
Mấy năm nay, Thanh Tâm phải vừa làm bố vừa làm mẹ của Tiêu Tiêu, thậm chí đến cả tập đoàn Tam Hòa do con bé sáng lập cũng bị gia tộc chiếm đoạt.
Mà tất cả những điều này đều do cậu mà ra”.


Dương Thanh nghe vậy rất đau lòng.
Anh biết những chuyện này không phải do Châu Ngọc Thúy bịa ra mà là sự thật.


Anh rời đi năm năm, ngay trong lúc Tần Thanh Tâm đang mang thai.
Có thể tưởng tượng ra được cô đã phải chịu đựng bao lời châm chọc ác ý.


Tần Thanh Tâm cũng đỏ bừng hai mắt, hàm răng trắng cắn chặt cánh môi đỏ mọng.


“Mẹ, con hiểu những điều mẹ vừa nói.
Nhưng xin mẹ hãy yên tâm, lần này con trở về là để bù đắp cho Thanh Tâm và Tiêu Tiêu.
Từ nay về sau con sẽ không khiến mọi người thất vọng nữa”.


Vẻ mặt của Dương Thanh cực kỳ nghiêm túc, giọng nói chân thành.
Anh không biết mình nên nói gì, chỉ có thể dùng sự chân thành của mình để bày tỏ thái độ.


“Cậu còn dám nói về sau này với chúng tôi sao?”

Chợt Tần Đại Dũng đứng bật dậy, tức giạn nói: “Cậu coi con gái của tôi là hàng hóa sao? Muốn thì giữ, không muốn thì vứt bỏ phải không?”

Dứt lời, ông ta chỉ tay sang đống trang sức bày kín mặt bàn: “Cậu nhìn người ta đi, vì muốn cưới con gái tôi mà đã gửi tới những gì? Cậu lại chỉ là một thằng vô dụng, thật sự cho rằng chỉ cần đi lính năm năm là có thể khiến con gái tôi hạnh phúc sao? Con gái tôi đã bị cậu làm lỡ dở năm năm trời, sáng mai hai đứa hãy ly hôn đi”.


Châu Ngọc Thúy cũng bị Tần Đại Dũng làm kích động, nước mắt rơi lã chã, vừa khóc vừa nói: “Ông ấy nói đúng, ngày mai hai đứa hãy ly hôn đi.
Đàn ông muốn theo đuổi con gái tôi đủ để xếp hàng quanh Giang Hải, vậy mà lại bị thằng vô dụng như cậu chà đạp, cậu còn muốn tiếp tục dây dưa với con bé nữa sao? Nếu cậu thật sự yêu con bé thì hãy ly hôn với con bé đi”.


Trên mặt Dương Thanh ngập tràn đau đớn.
Cho dù bố mẹ vợ có nói anh thế nào, mắng chửi anh ra sao đều là anh đáng phải chịu.
Chỉ cần nghĩ tới Tần Thanh Tâm đã phải chịu đựng một mình nhiều năm như vậy, trái tim của anh lại quặn đau.



Năm năm trước anh rời đi là vì cảm thấy mình không xứng với Tần Thanh Tâm, chỉ khi nhập ngũ, anh mới có thể gây dựng sự nghiệp, có tư cách sánh vai bên cô.
Thế nhưng anh không thể ngờ rằng, chỉ một lần mà cô đã mang thai.


Tần Thanh Tâm nước mắt rơi lã chã.
Nhiều năm chịu đựng một mình đã khiến cô trở nên kiên cường hơn rất nhiều, cho dù có khóc cũng không chịu để mình phải khóc thành tiếng.


Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Tần Thanh Tâm, Dương Thanh lại càng cảm thấy khó chịu.


Hiện giờ, cho dù Tần Thanh Tâm muốn sao trên trời anh cũng phải nghĩ cách hái xuống cho cô.
Thế nhưng, liệu cô có chịu đón nhận anh không?

Cho tới bây giờ, anh mới hiểu được trước giờ vẫn chỉ có một mình anh yêu đơn phương.
Kỳ thật anh đã thích cô từ rất lâu rồi, sớm hơn cả năm năm trước.
Thế nhưng cô chưa từng nhìn anh, cho dù có bị người khác hãm hại, đăng ký kết hôn với anh vì danh dự gia tộc thì sự thật vẫn giống như Tần Đại Dũng vừa nói, giữa hai người vốn không hề có tình cảm.


Dương Thanh lại tự cho mình là đúng, tưởng rằng chỉ cần xứng đáng với Tần Thanh Tâm là có thể mang lại hạnh phúc cho cô.


Giờ phút này, anh mới nhận ra, anh đã sai!

Sai suốt năm năm trời!

Bịch!

Dương Thanh chợt đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Tần Đại Dũng và Châu Ngọc Thúy.
Một tiếng động lớn vang lên, cả căn phòng như bị rung chuyển.


“Xin bố mẹ hãy nhận của Dương Thanh một lạy!” Dương Thanh nghiêm túc nói.


Bịch!


Anh dập đầu xuống nền đá cẩm thạch cứng rắn.


“Dương Thanh, cậu làm gì vậy?”

Trông thấy trên trán Dương Thanh rỉ đầy máu tươi, Châu Ngọc Thúy sợ hãi hô lên.


“Cậu đừng tưởng dùng khổ nhục kế là có thể được Thanh Tâm tha thứ”.


Tần Đại Dũng cũng kinh ngạc, vội vàng nhìn sang Tần Thanh Tâm đang khóc nức nở: “Thanh Tâm, con đừng để bị cậu ta lừa.
Cả đời cũng đừng tha thứ cho kẻ vô dụng này”.


Bịch!

Dường như Dương Thanh không nghe thấy gì cả, cứ liên tục dập đầu xuống nền nhà.


“Một lạy này là để cảm ơn bố mẹ đã chăm sóc Thanh Tâm và Tiêu Tiêu suốt những năm qua”.


Dứt lời, anh lại dập đầu xuống!

“Năm năm nay, Dương Thanh không thể làm tròn trách nhiệm của một người chồng, người cha, khiến Thanh Tâm phải chịu người ta sỉ nhục, khiến Tiêu Tiêu từ nhỏ đã không có bố, con có lỗi với bố mẹ, cũng có lỗi với Thanh Tâm và Tiêu Tiêu”.


Bịch! Bịch! Bịch!

Mỗi lần dập đầu anh đều dập rất mạnh, tựa như chỉ làm như vậy mới có thể giảm bớt đau đớn trong lòng.


Dương Thanh dập đầu cả chục lần liên tiếp, máu không ngừng chảy trên trán.


Tần Thanh Tâm đứng bên cạnh cũng nước mắt giàn giụa.


Cuối cùng Dương Thanh đứng dậy.
Giờ đây, anh đã thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Anh đi tới trước mặt Tần Thanh Tâm đang khóc nức nở, chợt mở miệng nói: “Thanh Tâm, chúng ta ly hôn đi!”

Nghe Dương Thanh nói vậy, toàn thân cô đều run lên.
Tần Đại Dũng và Châu Ngọc Thúy cũng vô cùng kinh ngạc.



Tần Thanh Tâm run rẩy đứng thẳng người, mím chặt môi.
Mặc dù lớp trang điểm trên mặt đã không còn nhưng cô vẫn rất xinh đẹp.


Bốp!

“Ly hôn?”

Cô thẳng tay tát vào mặt Dương Thanh, tức giận hét lên: “Anh coi tôi là loại người gì?”

“Tôi thừa nhận, chuyện của năm năm trước anh cũng là người bị hại.
Nếu không muốn kết hôn với tôi thì có thể từ chối, tại sao đã kết hôn rồi còn muốn rời đi?”

“Sau khi anh đi, tôi đã phải chịu rất nhiều lời phỉ báng, chửi rủa, anh có biết không? Con gái đi nhà trẻ bị bạn bè bắt nạt, mắng con bé là con hoang không có bố, anh có biết không hả?”

“Mỗi lần con bé cầm bức ảnh kết hôn duy nhất của chúng ta hỏi tôi bao giờ bố nó mới về, anh có biết tôi đau lòng như thế nào không?”

“Khó khăn lắm tôi mới đợi được chồng mình trở về, khó khăn lắm con gái mới đợi được bố, vậy mà anh lại nói muốn ly hôn sao?”

“Anh nói xem, anh có xứng đáng với sự chờ đợi của tôi, của con gái hay không?”

Cuối cùng Tần Thanh Tâm nổi điên, cô khóc rống lên như muốn xả ra toàn bộ uất ức trong suốt năm năm qua.


Mỗi một câu chất vấn của Tần Thanh Tâm đều khiến trái tim Dương Thanh nhói đau.
Giây phút cô hét lên, người anh hùng từng lăn lộn nơi chiến trường khốc liệt, cho dù trên người chịu nghìn vết thương cũng chưa từng kêu đau lại vì cô mà rơi nước mắt.


Dương Thanh bước lên một bước, mạnh mẽ ôm chặt Tần Thanh Tâm vào lòng.


“Buông tôi ra! Cút đi! Cút ra khỏi cuộc sống của tôi ngay lập tức! Không phải anh muốn ly hôn với tôi sao? Ngày mai chúng ta đi làm thủ tục ly hôn”, Tần Thanh Tâm vừa vùng vẫy vừa khóc.
Cô dùng sức đập thật mạnh vào ngực Dương Thanh.


Cánh tay của Dương Thanh cứng rắn như gọng kìm, để mặc cô đánh, anh nhẹ giọng thì thầm bên tai cô: “Xin lỗi em.
Cả đời này anh sẽ không rời xa hai mẹ con em nữa!”

- ---------------------------


.