Từ Lam Khiết dường như đã mềm lòng, định đồng ý, nhưng Diệp Huyền Tần liền cười lạnh nói:

“Lúc trước bắt tôi phải quỳ xuống, các người có từng nghĩ qua chúng ta là người một nhà hay không!”

“Lam Khiết, chúng ta đi thôi, còn có khách quý đang đợi.”

Nói xong, Diệp Huyền Tần lôi cả Lam Khiết và Lý Khả Diệu đi.

Từ Liên từ ngân hàng đi ra, như người mất hồn.

“Đồ khốn, ngươi dựa vào cái gì mà ép ta!”

“Ta không cam lòng. Số tiền một trăm triệu này đều là của nhà họ Từ ta, ngươi không thể độc chiếm thành của một mình ngươi được!”

Khoé miệng cô ta nhếch lên cười nhạt, trong lòng hình như đã tính toán kế hoạch gì đó.

Trong phòng khách, ánh mắt của Lý Khả Diệu với Lam Khiết gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền Tần, tựa như muốn nhìn thấu hắn.

Diệp Huyền Tần bị nhìn , cả người đều không thoải mái, chỉ đành chủ động nói: “Lam Khiết, em muốn hỏi tôi chuyện gì?”

Từ Lam Khiết gật đầu, cô thực sự có rất nhiều thứ muốn hỏi hắn.

Cô còn chưa kịp mở miệng, Lý Khả Diệu đã nói trước:“Tiểu Diệp, tới đây uống trà đã, cho ấm cổ đã.”

“Bác ….Mẹ hỏi con, số tiền 1000 tỉ này rốt cuộc từ đâu có?”

Diệp Huyền Tần trả lời:“ Là nhà họ Thẩm đưa cho con.”

Mặc dù trong thẻ vàng của Tử Kinh Hoa đã có hơn một trăm triệu, nhưng mà Thẩm Phùng Xuân vẫn đưa cho hắn tiền một trăm triệu này.

Đối với Diệp Huyền Tần, số tiền 1000 tỉ này chẳng đáng bao nhiêu.

Từ Lam Khiết vỗ trán một cái, liền bừng tỉnh :“ Thì ra nhà họ Thẩm sớm đã đưa khoản tiền đơn hàng sang cho chúng ta.”

Diệp Huyền Tần : “…”

Chắc số tiền 1000 tỉ này cùng với khoản tiền đơn hàng kia không liên quan gì với nhau cả, dù gì đây cũng chỉ là số tiền nhỏ.

Hắn đang định lên tiếng giải thích thì thấy Lý Khả Diệu cười khổ nói: “Mẹ vừa nãy còn nghĩ con là người giàu có, không thích thể hiện ra bên ngoài cơ. Mẹ thật là hồ đồ.”

Diệp Huyền Tần:“….”

Bà không hề sai, sự nghi ngờ của bà là hoàn toàn chính xác.

Ánh mắt của Từ Lam Khiết nhìn Diệp Huyền Tần đầy nghi ngờ:“ Đây thực sự là khoản tiền hàng mà nhà họ Thẩm đưa cho tôi?”

“Chúng ta và nhà họ Thẩm vốn dĩ không hề qua lại với nhau, vì sao nhà họ Thẩm lại chịu giúp đỡ chúng ta?”

Lý Khả Diệu đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, vội nói: “Lam Khiết , mẹ nhớ ra rồi, có tin đồn, nhà họ Thẩm cũng thuộc tài sản của Diệp soái.”

“ Diệp soái nhất định vẫn thích con, nên mới đặc biệt để nhà họ Thẩm giúp con.”

“Khoản tiền hàng nhà họ Thẩm sớm gửi tới cũng coi như là hợp tình hợp lý.”

Từ Lam Khiết cũng gật đầu một cái, nửa tin nửa không.

Không lâu sau, một trăm triệu tiền mặt liền được đưa tới.

Gần như được xếp đầy trong ba xe quân dụng.

Mặc dù Lý Khả Diệu sớm đã chuẩn bị tâm lý tốt, nhưng nhìn thấy nhiều tiền như vậy, vẫn không tránh được run rẩy.

Toàn bộ số tiền này, nhiều người cả đời cũng không kiếm được , nay đều của nhà họ Từ.

Bởi vì số tiền quá lớn, ngân hàng đã phải để nhân viên tự mình đích thân đưa tới.

Trên đường trở về xưởng, Lý Khả Diệu khóc thút thít không ngừng.

“Rốt cuộc cũng có thể ngẩng đầu lên rồi, nhẫn nhịn cả nửa đời người, cuối cùng cũng có thể ngẩng đầu lên.”

Diệp Huyền Tần không nói gì.

Một chút tiền tiêu vặt của hắn đã có thể khiến bà ta kích động như vậy.

Nếu cho bà ta biết số tài sản thực sự của hắn, không biết có bị sốc đến chết không.

Xem ra, ban đầu không tiết lộ thân phận thực sự là quyết định đúng đắn.

Trong nhà xưởng, bọn người cung cấp vật liệu do Sở Trương cầm đầu sớm đã đợi ở đây, sắp mất hết kiên nhẫn.

Khi nhìn thấy Từ Lam Khiết tiến vào liền xồ tới bao vậy xung quanh.

“Bà chủ Từ, tôi thấy vẫn nên là đừng uổng phí tâm trí nữa, khoản nợ mấy tỉ kia làm sao có thể nói có liền có luôn được.”

“ Cô nhanh chóng đi nhận lỗi với Phương thiếu đi, đỡ làm tốn thời gian của bọn tôi.”

Từ Lam Khiết còn chưa kịp nói gì, Diệp Huyền Tần liền đứng trước mặt cô.

“Tôi cho các người cơ hội cuối cùng. Nếu vẫn không biết chừng mực như này, lát nữa mà cầu xin thì tôi tuyệt đối sẽ không nhân nhượng.”

“ Ha ha.” Tên cầm đầu kia phì cười: “ Đầu của mày to hơn người khác hay là cổ to hơn người khác?”

“Cầu xin bọn ngươi? Cầu xin cái đầu nhà ngươi ấy!””