Từ Huy Hùng có chút bối rối: “Nghe nói cô bị nhà họ Phương đuổi đi rồi, cô có thể làm giao dịch gì với tôi!”

Trần Hạ Lan: “Nhà họ Phương? Ha ha, tôi thực sự không quan tâm đến nó.”

“Nói cho ông biết, hiện tại tôi đã ứng tuyển thành công chức vụ thu mua vật tư của nhà họ Thẩm.”

“Tiếp theo, nhà họ Thẩm sẽ khởi động một dự án lớn hàng nghìn tỷ đồng và tình cờ tôi là người chịu trách nhiệm trong dự án lớn này.”

“Chỉ cần ông tìm ra cách chiếm lấy nhà máy thép của Lam Khiết, tôi sẽ giao cho ông một đơn hàng thép hơn 350.000 tỷ, lợi nhuận sẽ được chia theo tỷ lệ 50-50.”

“Cái gì, hơn 350.000 tỷ!” Từ Huy Hùng run lên!

Tất nhiên ông ta sẵn sàng đồng ý: “Không thành vấn đề, thống nhất như vậy.”

“Nói thật với cô, gần đây tôi đang tìm cách lấy nhà máy thép của Lam Khiết, bây giờ mọi thứ đã sẵn sàng, tôi chỉ cần thời cơ.”

“Không có gì bất ngờ xảy ra, thì đêm nay nhà máy thép sẽ là của tôi.”

Trần Hạ Lan: “Chờ tin tốt của ông, hợp tác vui vẻ.”

Từ Huy Hùng cúp điện thoại và uống hai cốc nước trước để kìm nén sự phấn khích của mình.

Sau đó, ông ta vội đi tìm bố mình là Từ Hiên Lâm.

“Bố, con muốn thảo luận với bố vài chuyện.” Từ Huy Hùng nói.

Từ Hiên Lâm: “Nói.”

Từ Huy Hùng nói, “Bố, khi con ly thân, bố đã cho con 10 mẫu đất ở phía đông và cho chú ba Từ Huy Hoàng 5 mẫu đất ở phía tây.”

“Nhưng mà con không kinh doanh, có nhiều đất như vậy cũng vô dụng. Ngược lại, việc làm ăn của Lam Khiết ngày càng lớn, rất cần đất.”

“Con muốn sử dụng 10 mẫu đất của mình ở đường vành đai phía Đông đổi 5 mẫu đất của Từ Lam Khiết.”

Từ Hiên Lâm nhìn chằm chằm Từ Huy Hùng: “Hừ, tôi nghĩ là anh muốn lấy nhà máy thép của Lam Khiết thì có.”

“Năm mẫu đất của Lam Khiết, con bé đã dùng để xây nhà máy thép. Nếu anh lấy mảnh đất đó, nhà máy thép không phải là của anh sao.”

“Huy Hùng, thành thật mà nói, anh không phải là người giỏi kinh doanh. Hãy để Lam Khiết chịu trách nhiệm về nhà máy thép đi.”

Từ Huy Hùng cũng hơi xấu hổ khi lời nói dối của mình bị vạch trần.

Nhưng ông ta vẫn cố gắng nói lí lẽ: “Bố, con làm việc này hoàn toàn vì lợi ích của gia đình chúng ta mà thôi.”

“Bố cũng biết đấy, hiện tại Từ Lam Khiết bị Diệp Huyền Tần mê hoặc. Diệp Huyền Tần đã nói, Từ Lam Khiết nhất định sẽ cho anh ta nhà máy thép.”

“Bố thà để người ngoài được lời cũng không muốn người nhà chúng ta được lợi?”

Vẻ mặt của Từ Hiên Lâm trở nên nghiêm túc.

Một lúc sau, ông thở dài: “Chà, nói vậy cũng đúng.”

“Được rồi, nghe theo lời anh đi, nhà máy thép không thể để rơi vào tay người ngoài.”

Nói xong, Từ Hiên Lâm lật cái hộp và trao chứng nhận quyền sở hữu mảnh đất rộng 5 mẫu của Từ Lam Khiết cho Từ Huy Hùng.

Mặc dù đất đai đã đem chia nhưng Từ Hiên Lâm vẫn nắm giữ giấy tờ sở hữu đất đai.

Giấy chứng nhận sở hữu đất rất nhẹ nhưng Từ Huy Hùng lại cảm thấy nặng tay.

Đối với ông ta, đây không phải là một tờ giấy chứng nhận bình thường, mà là một đơn hàng lớn trị giá hàng chục tỷ đồng!

Với tờ giấy chứng nhận này, ông ta nóng lòng muốn đến nhà máy thép.

Nhân tiện, ông ta gọi con gái là Từ Liên.

Trước đây khi Từ Liên còn làm quản lý tài chính, cô ta biết nhà Từ Lam Khiết có hơn 300 tỷ.

Kể từ đó, cô ta đã cố gắng để lấy nhà máy thép của Từ Lam Khiết.

Một tay Từ Liên đã lên kế hoạch phương pháp giành được chứng nhận quyền sở hữu đất của nhà máy thép.

Nhà máy sản xuất thép.

Diệp Huyền Tần nhìn Lam Khiết, cô đang rất tức giận.

Cô ấy giận dữ, nhưng lại có sức quyến rũ rất đặc biệt.

Lam Khiết tức giận muốn nổ tung: “Anh…anh còn cười ra tiếng đấy à!”

“Nếu hôm nay anh không giải thích rõ ràng chuyện video giám sát cho em, anh sẽ không bao giờ được tới tìm em đâu.”

Diệp Huyền Tần: “Không đến tìm em? Anh sợ rằng bố mẹ sẽ không đồng ý.”

Lam Khiết thực sự giận đến sắp khóc.

Người đàn ông này sao lại thế này, lợn chết không sợ nước sôi!

“Đáng ghét, đừng mang bố mẹ ra dọa em! Em chịu trách nhiệm cho hôn nhân của em! Bố mẹ nói không tính.”

Diệp Huyền Tần hỏi ngược lại: “Lam Khiết, em cho rằng anh là loại người ăn vụng bên ngoài sao?”

Lam Khiết: “Trên đời này không có con mèo nào không thích ăn cá!”

“Hơn nữa, có video giám sát ở đây, bằng chứng đầy đủ, anh còn muốn bao biện gì nữa.””