Thẩm Hải: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi sắp xếp ngay, tối nay ông ta nhất định sẽ phải chịu đòn nhận tội.”

Trong lúc Diệp Huyền Tần đi lên nhà.

Lý Khả Diệu đang sống chết khóc lóc, mắng chửi Từ Huy Hoàng.

“Từ Huy Hoàng, nếu ông còn là một người đàn ông thì bây giờ mau đi tìm bố rồi đòi lại xưởng thép về đây!”

“Tôi chứng kiến nhiều sự bất công rồi nhưng lại chưa từng nhìn thấy ai bất công được đến mức độ này, ông lão đó vốn không xem chúng ta là người một nhà… Thậm chí còn không xem cả gia đình chúng ta là con người nữa!”

“Xưởng thép là mạng sống của cả nhà chúng ta, tôi không cam tâm giao mạng sống của chúng ta vào tay lão già ấy!”

Từ Huy Hoàng bực bội châm một điếu thuốc, không nói ra câu nào.

Tuy rằng bề ngoài ông rất bình tĩnh, nhưng nội tâm sớm đã mệt mỏi vô cùng.

Ông không thể ngờ tới được, bố của mình lại có thể làm chuyện tuyệt tình đến thế, dồn cả gia đình con trai mình đến bước đường cùng!

Tuy rằng giận dữ, nhưng ông không dám phản kháng, càng đừng nói chi đến việc đi tìm Từ Kiến Quốc phân giải ngọn ngành.

Bởi vì trong lòng ông hiểu rất rõ, cho dù ông có đi, thì cũng không thể giải quyết được chuyện gì, chỉ có thể bị Từ Kiến Quốc đánh mắng thậm tệ thêm thôi.

Thấy ông án binh bất động, Lý Khả Diệu lại càng thêm giận dữ: “Biến đi, ông biến khỏi căn nhà này cho tôi!”

“Đến con gái ruột của mình mà ông còn không bảo vệ được, tôi còn cần ông để làm gì chứ?”

“Nói cho ông biết nếu như ông không lấy lại được xưởng thép về, thì ông cũng đừng trở lại căn nhà này nữa!”

Đến cả tượng gỗ cũng có thể tức giận, liên tục bị Lý Khả Diệu mắng chửi như thế, Từ Huy Hoàng cũng bị chọc cho giận dữ.

“Bà thôi đi, bây giờ tôi đi, được chưa?”

Từ Huy Hoàng bừng bừng lửa giận muốn lao ra khỏi cửa.

Nhưng lại bị Diệp Huyền Tần cản lại: “Bố, không cần đi đâu.”

“Tối nay, bác cả và ông nội sẽ quỳ xuống xin chúng ta tha thứ, dâng trả xưởng thép lại cho chúng ta.”

Người nhà họ Từ sửng sốt, ánh mắt nghi ngờ nhìn Diệp Huyền Tần.

Mặt của Diệp Huyền Tần kiên định và nghiêm nghị nói: “Hãy tin con!”

Từ Huy Hoàng nhìn sang Lý Khả Diệu, trưng cầu ý kiến của bà.

Lý Khả Diệu im lặng một lúc lâu, rồi mới mở miệng than thở: “Thôi đi, ngày mai chúng ta lại nói sau vậy.”

Đôi mắt của Từ Lam Khiết mơ mơ màng màng nhìn Diệp Huyền Tần, tâm trạng phức tạp.

Rốt cuộc thì mình có nên tin tưởng anh ấy không?

Trần Hạ Lan vừa mới biết được Từ Huy Hùng đã lấy được xưởng thép thì nhanh chóng phóng phi như bay đến.

Sau khi xác nhận giấy tờ đất không có gì sai sót thì Trần Hạ Lan cười lạnh hừ hừ.

“Hừ, nụ cười khi kết thúc mới là nụ cười hoàn mỹ nhất.”

Từ Huy Hùng nịnh nọt nói: “Diệp Huyền Tần và Từ Lam Khiết đứng trước mặt của cô Lan thì cũng là ruồi bọ mà thôi, cô cần gì phải để trong lòng đâu chứ.”

“Đúng rồi, cô Lan, chuyện kia… Cô có mang theo hợp đồng đơn đặt hàng 35.000 tỷ kia đến đây không.”

Trần Hạ Lan rút một bản hợp đồng ra, nói: “Đây là bảng mẫu của hợp đồng, đợi sau khi hạng mục được thiết lập xong thì bản hợp đồng này sẽ tự động có hiệu quả.”

Từ Huy Hùng cảm động đến mức rơi cả nước mắt: “Cảm ơn cô Lan đã cho tôi được hoàn thành ước nguyện, cô Lam hãy cứ yên tâm đi, năm phần tiền hoa hồng của cô, chúng tôi sẽ trả không thiếu một đồng đâu.”

Đúng vào lúc này, một chiếc xe hơi màu đen lao thẳng vào trong xưởng thép, dừng lại ngay bên cạnh Từ Huy Hùng,

Cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên mặc âu phục, đi giày da vô cùng chuẩn mực bước xuống.

Nhìn thấy đối phương, đôi mắt của Trần Hạ Lan đã lập tức sáng bừng lên, vội vàng bước lên nghênh đón: “Vị này là tổng giám đốc Cao Khánh Minh, quản lý bộ phận thu mua vật tư của công ty chúng tôi.”

Từ Huy Hùng vội vàng cong lưng, bắt tay với tổng giám đốc Minh kia: “Tổng giám đốc Minh đại giá quang lâm, thật sự là đã khiến cho kẻ hèn này nở mày nở mặt rồi…”

Tổng giám đốc Minh rút tay lại, lạnh giọng nói: “Đừng nói lời khách sáo nhiều làm gì, trong các người, ai là người phụ trách xưởng thép này?”

Từ Huy Hùng gật gật đầu: “Chính là tôi, chính là tôi đây.”

Tổng giám đốc Minh gật gật đầu: “Rất tốt.”

Nói xong, ông ấy vẫy vẫy tay về phía cửa lớn.

Tiếng còi cảnh sát vang lên inh ỏi, hai chiếc xe cảnh sát xông thẳng vào.

Mấy người đang có mặt ở đó đều sững sờ: “Tổng giám đốc Minh, ông đây là…”

Giám đốc Minh cười lạnh: “Chất lượng của vật liệu mà bọn họ cung cấp cho chúng tôi lúc trước không đạt chuẩn, gây nên tổn thất thiệt hại lớn cho tình hình kinh tế của công ty chúng tôi.”

“Ông thân là người phụ trách của xưởng thép này, phải chịu toàn bộ trách nhiệm, đến phòng giam tiếp nhận điều tra đi.”