Lúc này Lý Khả Diệu còn đang chìm trong sương mù mới đột nhiên hồi hồn trở lại, vội vàng ôm lấy chiếc rương: “Được, được, bây giờ mẹ đi đếm ngay đây.”

Bà ôm chiếc rương mật khẩu kia đi vào trong văn phòng, tiện tay khóa luôn cửa lại, sợ có người sẽ đến cướp mất.

Diệp Huyền Tần giơ ngón tay cái về phía Từ Lam Khiết: “Vợ anh giỏi quá, một đêm không làm gì cũng có thể kiếm được ba tỷ rưỡi rồi, bội phục bội phục.”

“Anh đi ra chỗ khác đi.” Từ Lam Khiết đưa ánh mắt sâu xa nhìn Diệp Huyền Tần.

Kịch bản này máu chó quá đi mất thôi, nếu như nói ba tỷ rưỡi này không có liên quan gì đến Diệp Huyền Tần thì cô chắc chắn không tin.

Bác cả tức giận gào lên: “Diệp Huyền Tần, mày im miệng lại.”

“Ba tỷ rưỡi đó là do Từ Lam Khiết kiếm ra sao? Đó là công sức một đêm tao phải ngồi tù để đổi lấy.”

“Ba tỷ rưỡi này phải là của tao.”

Từ Liên cũng vội vàng gật đầu: “Đúng, đúng, đó là tiền bồi thường nhà họ Thẩm cho bố tôi, các người không thể cướp lấy được.”

Từ Lam Khiết phản bác nói: “Lúc nãy người ta cũng đã nói rõ rồi, số tiền này là trả cho người phụ trách của xưởng thép.”

“Mà người phụ trách xưởng thép, là tôi.”

Từ Huy Hùng nói: “Con khỉ, mày nói cái xưởng này là của mày thì nó là của mày sao? Cũng phải hỏi chủ đất có đồng ý hay không chứ!”

Từ Lam Khiết: “Giấy tờ đất đai đang nằm trong tay tôi.”

Từ Huy Hùng: “Ha ha, mày đừng quên, người đứng tên trên tờ giấy này là ông nội của mày, bố, bố nói một câu đi, rốt cuộc thì mảnh đất này thuộc về ai.”

Từ Hiền Lâm mặt đỏ tai hồng, không nói một lời.

Từ Lam Khiết nhìn Diệp Huyền Tần một cái đầy thâm ý: “Cho nên, lúc nãy anh mới kia quyết muốn làm thủ tục chuyển nhượng là vì đã lo tính trước hết được tất cả mọi chuyện rồi sao?”

Diệp Huyền Tần: “Không có, chỉ đơn giản là cá chết gặp nước, may mắn mà thôi.”

Từ Lam Khiết: “Ha ha, em sẽ tin chắc?”

Nghe đoạn đối thoại này của hai người, sắc mặt của Từ Huy Hùng trắng bệch cả ra: “Chuyển nhượng? Chuyển nhượng cái gì?”

Từ Liên lí nhí trong miệng: “Bố, lúc nãy… Lúc nãy bọn họ cứ khăng khăng đòi sang tên giấy tờ, cho nên…”

Đầu óc Từ Huy Hùng nhất thời hỗn loạn, chân đứng không vững, suýt chút nữa là ngã ra đất hôn mê bất tỉnh.

Giấy tờ đất… đã được chuyển nhượng rồi!

Ông ta không còn chút xíu hy vọng nào nữa rồi!

“Mày… Con nhóc nhà mày!” Từ Huy Hùng hung hăng chỉ tay vào mặt Từ Liên: “Ai cho mày dám tay nhanh hơn não như thế hả!”

Từ Liên chỉ còn có thể hướng mắt qua Từ Hiền Lâm cầu cứu: “Ông nội, ông nói câu gì đi.”

Từ Hiền Lâm hít vào một hơi thật sâu, điều chỉnh cho tâm trạng của mình tốt hơn một tí: “Lam Khiết, đưa ba tỷ rưỡi kia cho bác cả của cháu đi!”

Từ Lam Khiết ngang ngược trả lời: “Dựa vào cái gì chứ?”

Từ Hiền Lâm: “Dựa vào cái gì, dựa vào việc bác ấy là bác cả của cháu!”

“Hơn nữa, xưởng thép này của cháu có thể kiếm được nhiều tiền như thế, chắc cũng sẽ không để tâm đến ba tỷ rưỡi kia đâu! Điều kiện kinh tế của bác cả không bằng được cháu, cháu tặng cho bác ấy cũng chẳng mất mắt cái gì!”

Phốc!

Diệp Huyền Tần đột nhiên cười lên: “Từ trước đến giờ chỉ mới nghe nói đến chuyện trưởng bối tặng tiền mừng cho vãn bối, vẫn chưa bao giờ nghe đến chuyện trưởng bối đòi tiền mừng tuổi của vãn bối bao giờ đâu.”

Từ Huy Hùng cũng bùng lên lửa giận: “Khốn khiếp, mày im mồm lại cho tao, ở chỗ này không có cửa cho mày mở miệng đâu.”

Diệp Huyền Tần hừ lạnh một cái trả lời: “Muốn có được ba tỷ rưỡi kia, cũng không phải là không thể, nhưng mà ông phải đồng ý với tôi một điều kiện.”

Từ Huy Hùng: “Nói!”

Diệp Huyền Tần: “Sang tên mười mẫu đất ở khu Đông Hoàn cho Từ Lam Khiết. Ba tỷ rưỡi này sẽ vào tay ông.”

Từ Lam Khiết sốt ruột, vội vàng nói: “Không được không được, em không đồng ý.”

“Mười mẫu đất ở Đông Hoàn căn bản là không đáng tiền, một mẫu đất chết ở đó cũng chỉ đáng giá 70 đến 105 triệu là cùng, mười mẫu cũng chỉ đáng giá 700 đến 1 tỷ thôi.”

“Lấy ba tỷ rưỡi ra muốn một miếng đất bảy tám trăm triệu, thật sự rất lỗ.”

Nhưng mà Từ Huy Hùng lại đồng ý một cách thoải mái: “Nếu Diệp Huyền Tần đã nói như thế rồi thì không thể rút lời lại được đâu.”

“Đưa ba tỷ cho tao, giấy tờ mười mẫu đất ở Đông Hoán sẽ được sang tên cho mày.”

Mười mẫu đất kia nằm trong tay Từ Huy Hùng thì cũng chỉ là đất hoang mà thôi, hoàn toàn không có nửa điểm giá trị nào hết.

Ông ta cho không đi cũng chẳng đau lòng, càng đừng nói gì đến việc bây giờ có được ba tỷ rưỡi.

Diệp Huyền Tần: “Thành giao!””