Vũ Ngọc Chi kinh ngạc tới mức phun cả ngụm rượu vừa uống ra: “Gần 200 triệu, sao có thể chứ?”

Nhân viên phục vụ điềm tĩnh trả lời: “Đúng vậy, chai rượu vang ngài vừa thưởng thức này có trị giá gần hai trăm triệu, chính xác là 175 triệu.”

Nghe vậy, cả người Vũ Ngọc Chi không nhịn được mà run lẩy bẩy.

Một chai vang rượu vang trị giá 175 triệu, vậy… một ngụm trị giá 3 triệu rưỡi!

Cô vừa phun ra một ngụm!

Nghĩ đến thôi cũng khiến cô chết vì xót tiền mất!

175 triệu, ha ha, tất cả tiền trên người cô cộng lại còn không nổi 17 triệu nữa là.

Thứ có giá trị nhất của cô cũng chỉ có chiếc xe, mặc dù nó không phải xe tự cô mua lấy nhưng nó là thứ cha cô tặng.

Cô mạnh mẽ trừng mắt nhìn Diệp Huyền Tần một cái.

Tất cả đều do tên này mà ra, lẽ ra vừa nãy không nên để bình rượu vang kia làm gì.

Mấy vị khách ngồi gần đó cũng không hề cười nhạo họ, nhưng chỉ là vẻ ngoài thôi, nhìn cái cách bọn họ liếc về phía này bằng ánh mắt nửa cười nửa không cũng đủ hiểu.

Quả nhiên, hai người này không thể mang tiền ra trả nổi.

Dưới ánh mắt chăm chú của nhiều người như vậy, Vũ Ngọc Chi bị bối rối vô cùng, đầu sắp chôn chặt xuống bàn đến nơi rồi.

“Vậy… lát nữa chúng tôi sẽ tính tiền, giờ tôi muốn gọi một cú điện thoại.”

Dù cô nói vậy, nhưng phục vụ viên vẫn đứng yên mà không rời đi.

Hẳn nhân viên phục vụ cũng nhận ra rằng hai người họ không thể thanh toán nổi nên không dám rời mắt, sợ họ quỵt tiền chạy trốn.

Ngay lúc này, Đỗ Dũng lại dẫn một đám người đi tới.

“Ngọc Chi, chuyện gì xảy ra vậy?”

Giọng nói của anh ta rất lớn nên lập tức gây sự chú ý của những khách xung quanh khiến họ đổ dồn ánh mắt nhìn sang.

Vũ Ngọc Chi nhìn Đỗ Nghĩa với ánh mắt khinh bỉ, không thèm trả lời anh ta.

Đỗ Nghĩa thấy vậy cảng thêm dương dương tự đắc: “Ơ kìa, đây chẳng phải rượu vang Merlot trị giá gần 200 triệu một chai sao?”

“Cô bốc đồng quá đấy, chai rượu vang này đến tôi cũng không dám uống.”

Nghe lời này của Đỗ Dũng, Vũ Ngọc Chi chợt nhận ra một điều, cô nhìn anh ta với ánh mắt phẫn hận: “Thằng khốn nạn, việc này chính là do anh cố ý sắp xếp đúng không?”

Đỗ Dũng đáp: “Do tôi sắp xếp thì sao, mà không phải do tôi sắp xếp thì lại thế nào?”

“Dù sao rượu cũng là do các người uông nên các người hiển nhiên phải nghĩ cách trả đủ tiền đi.”

Vũ Ngọc Chi càng nghe càng thấy tức nhưng lại bất lực vô cùng, bởi anh ta nói đúng, rượu này do cô uống nên phải nghĩ cách trả cho cửa hàng.

Sau cùng cô chỉ đành cắn răng hỏi nhân viên phục vụ một tiếng: “Tôi sẽ thế chấp xe của mình, sau đó sẽ chuẩn bị tiền thanh toàn toàn bộ, có được không?”

Nhân viên phục vụ lắc đầu: “Rất xin lỗi thưa cô, nhà hàng của chúng tôi không có quy định nào như vậy.”

Nghe vậy Đỗ Dũng cười càng lớn hơn: “Đây là nhà hàng cao cấp đó, không ngờ cô còn nghĩ ra cả chuyện thế chấp xe để trả tiền, ha ha, thật thông minh mà.”

“Nếu không trả được thì thế này đi, Ngọc Chi lại đây uống với anh một chén đi tôi sẽ thay cô trả tiền, được chứ?”

Vũ Ngọc Chi cắn chặt hàm răng: “Anh nằm mơ!”

Đỗ Dũng: “Ha ha, chết đến nơi rồi mà vẫn còn cứng miệng.”

“Hôm nay nếu cô nghĩ tới việc muốn ăn cơm chùa, quỵt tiền thì chuẩn bị tinh thần vào trong tù ngồi đi.”

Mà lúc này, Diệp Huyền Tần vẫn luôn im lặng bỗng lại lên tiếng: “Ngọc Chi, đưa chìa khóa xe cho tôi.”

Vũ Ngọc Chi tức giận trừng mắt nhìn anh một cái.

Đầu cô vẫn đang mòng mòng tình toán xem trả tiền thế nào, nghe được Diệp Huyền Tần hỏi đến xe lập tức cho rằng anh muốn lấy xe cắm trả tiền cơm.

“Vừa rồi anh không nghe người ta nói à? Ở đây người ta không cho dùng vật thế chấp thay tiền ăn!”

Diệp Huyền Tần vẫn kiên quyết: “Cô cứ đưa cho tôi đi.”

“Đấy, đưa cho anh, cho anh tất.” Vũ Ngọc Chi đang thấy rất phiền nên cũng không đôi co thêm mà bất lực ném chìa khóa cho Diệp Huyền Tần.

Diệp Huyền Tần nhận lấy khóa xe thì lập tức lại vứt sang cho nhân viên phục vụ và nói: “Đi ra ngoài lấy cái bao tải ở trên xe vào đây.”

Bao tải?

Mọi người nghe vậy khó hiểu nhìn nhau.

Lúc này anh ta bảo lấy bao tải tới đây làm gì?

Để gói đồ ăn thừa mang về à? Vậy cũng đâu cần tới bao tải chứ…

Vũ Ngọc Chi ngẩng phắt đầu dây, ánh mắt sáng bừng, nóng bỏng nhìn lên như thấy vị cứu tinh.

Trước đó, Diệp Huyền Tần nói là trong bao tải đó đều là tiền.

Chẳng có nhẽ…

Khụ khụ, sao có thể có chuyện đó chứ, đã có ai đựng tiền trong bao tải bao giờ.

Hơn nữa, sao anh ta có thể có nhiều tiền như vậy chứ?

Mà nếu trong bao tải kia toàn tiền thì nó ít nhất cũng phải nặng tới mấy trăm cân.

Nếu là vậy thì tại sao lúc nãy Diệp Huyền Trần có thể dùng một tay nhấc nó lên một cách dễ dàng được, anh ta mạnh thế sao?

Không lâu sau, nhân viên phục vụ gọi thêm hai, ba tên bảo vệ tới cùng nhau “khiêng” bao tải kia vào.

Nhìn cảnh này, Vũ Ngọc Chi càng thêm nghi ngờ, cô nhíu chặt mày lại.

Bao tải kia nặng đến mức đó sao?”