Vũ Ngọc Chi sợ hãi đến phát điên lên, hoảng loạn hét lên một tiếng, vớ lấy con dao gọt trái cây trên bàn dí vào cổ mình

“Anh… anh đừng có qua đây, nếu không … nếu không tôi sẽ chết cho anh xem.”

Nói xong, cô ấy thực sự đã cứa một đường lên cổ mình, một vệt máu ứa ra.

Phương Ngạn dừng bước.

Với tài năng bây giờ của anh ta vẫn không thể đơ nổi tội danh giết người.

Anh ta nghiến răng, nói: “Hừ, ông đây sẽ để cho cô sống lâu một chút.”

Anh ta lấy điện thoại di động ra, bấm số gọi cho Từ Lam Khiết.

Lúc này, Từ Lam Khiết và Diệp Huyền Tần đang ở trong phòng họp của nhà họ Thẩm, đợi Thẩm Hải đến để gặp mặt.

Từ Lam Khiết đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Phương Ngạn, có chút kỳ lạ, nhưng cuối cùng cô cũng bắt máy.

Phương Ngạn: “Bây giờ cô đang ở đâu?”

Từ Lam Khiết: “Phòng họp của nhà họ Thẩm.”

Phương Ngạn nói: “Rất tốt.”

“Bây giờ tôi sẽ cho cô hai con đường để lựa chọn.”

“Con đường thứ nhất là ký hợp đồng với nhà họ Thẩm, nhưng, Vũ Ngọc Chi sẽ chết.”

“Con đường thứ hai là thừa nhận rằng lời mắng chửi trong dự án đấu thầu là của cô. Tôi có thể thả Vũ Ngọc Chi ra.”

CÁI GÌ!

Từ Lam Khiết kinh ngạc nhảy dựng lên: “Ngọc Chi… Anh đã làm gì Ngọc Chi rồi?”

Phương Ngạn nói: “Yên tâm, bây giờ cô ấy vẫn còn sống rất tốt.”

“Tuy nhiên, việc cô ấy có thể sống qua nổi ngày hôm nay hay không là hoàn toàn tùy thuộc vào cô.”

Bụp!

Điện thoại bị ngắt.

Đôi mắt Từ Lam Khiết tối sầm lại, cả người ngã thẳng xuống đất.

Diệp Huyền Tần sửng sốt, nhanh chóng ôm lấy Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, em sao vậy?”

Lam Khiết nuốt nước bọt xuống, yếu ớt nói: “Nhanh… nhanh đến nhà họ Phương cứu Ngọc Chi…”

“Ngọc Chi… đang ở trong tay Phương Ngạn.”

CÁI GÌ!

Trên mặt Diệp Huyền Tần xuất hiện một nét như thể có ý định giết người!

Thế này là Phương Ngạn đang muốn tìm đến cái chết sao!

Anh ta lập tức trấn an Từ Lam Khiết và nói, “Lam Khiết em đừng lo lắng, ngay bây giờ anh sẽ đi cứu Ngọc Chi!”

“Anh đảm bảo với em rằng, em ấy tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.”

Từ Lam Khiết hít sâu một hơi: “Em.. em đi cùng với anh.”

Diệp Huyền Tần nói: “Không cần, em cứ ở đây đợi đi.”

“Không phải là Phương Ngạn muốn em thừa nhận, nổi nhục của nhà họ Thẩm ở trong hồ sơ đấu thầu là do em viết sao? Vậy thì tạm thời em cứ thừa nhận trước đi, vờn với Phương Ngạn một vòng.”

“Cho anh nửa tiếng đồng hồ, anh hứa sẽ đưa Ngọc Chi hoàn toàn nguyên vẹn đến trước mặt em.”

Từ Lam Khiết hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy bình tĩnh lại.

Bây giờ, chỉ có thẻ làm như vậy mới ổn thỏa nhất.

Cô gật đầu: “Diệp Huyền Tần, lần này, tính mạng của Ngọc Chi… đều trông vậy vào anh.”

Diệp Huyền Tần gật đầu và sải bước rời khỏi nhà Thẩm.

Sau khi lên xe, anh lập tức gọi ngay cho Thành Trung.

“Thành Trung, mang hai nhóm đến, đến Tân Hải, nhà họ Phương.”

“Hôm nay, chơi một vố lớn!”

Thành Trung: “Đã hiểu!”

Diệp Huyền Tần lái xe đi, một thân một mình đến công ty xây dựng Phương thị.

Đến cửa, có hai nhân viên bảo vệ ngăn anh lại: “Đứng lại, người không có chức vụ đợi ở đây không được vào trong.”

Binh binh!

Diệp Huyền Tần dùng hai quả đấm trả lời lại.

Nắm đấm nhanh đến mức hai tên bảo vệ mất cảnh giác bay thẳng ra ngoài, phun ra một ngụm máu.

“Ngăn tôi lại, chết đi!”

Diệp Huyền Tần bước vào trong.

Nhân viên bảo vệ gắng chịu đựng cơn đau, nắm lấy máy bộ đàm, nói: “Cậu Ngạn, Diệp Huyền Tần đến rồi.”

Phương Ngạn hỏi: “Anh ta mang theo bao nhiêu người?”

Bảo vệ trả lời: “Anh ta đến một mình.”

Phương Ngạn nói: “Tốt lắm, để anh ta vào.”

“Hận mới và hận cũ, hôm nay tôi và anh sẽ tính cho rõ ràng.”

“Tất cả các nhân viên bảo vệ, toàn bộ tập trung hết ở văn phòng tôi.”

Diệp Huyền Tần rất nhanh đã đến tầng mười của tòa nhà.

Không có bất kỳ trở ngại nào gặp phải trong quá trình này.

Diệp Huyền Tần biết rõ, thế này là Phương Ngạn đang mời anh vào hang cọp.

Thế nhưng cho dù máu có đổ thành sông, đương nhiên anh cũng dám xông vào.

Anh thực sự không quan tâm đến trận chiến này!

Binh!

Anh đạp văng cửa phòng làm việc của Phương Ngạn, mạnh mẽ xông vào.

Khung cảnh trong phòng làm việc khiến tâm trạng Diệp Huyền Tần dao động.

Vũ Ngọc Chi đang cầm một con dao gọt hoa quả trên tay rồi tự dí nó vào cổ cô.

Máu từ vết thương trên cổ nhuộm đỏ cả quần áo.

Sắc mặt cô ấy trắng bệch, dường như vì mất quá nhiều máu mà có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Ở bên cạnh, Phương Ngạn dẫn thêm mười bốn tên côn đồ đứng đầy khung dữ, nhìn chằm chằm vào anh như hổ đói.

Khi Vũ Ngọc Chi nhìn thấy Diệp Huyền Tần đến một mình, cô nhất thời cảm thấy tuyệt vọng.

Anh ấy chỉ đến có một mình, làm sao có thể đánh bại mấy chục tên lính tinh nhuệ này của Phương Ngạn chứ.

“Anh rể, đi, anh mau chạy đi.” Vũ Ngọc Chi nước mắt giàn dụa.

Diệp Huyền Tần cố chấp không nghe lời Vũ Ngọc Chi khuyên ngăn, đi thẳng một đường về phía cô.

“Ngọc Chi, đừng lo lắng, hôm nay máu của em sẽ không đổ vô ích đâu.””