“Sao có thể? Không phải.

Là Diệp Quân Lâm làm người khác bị thương, người ta mới tới nói cho bọn tôi biết.

Mau đi xin lỗi đi không thì người ta sẽ trách lên đầu chúng tôi.

Việc các người làm, tự bản thân chịu trách nhiệm.”
Trương Tùng hùng hỗ bức ép.

“Ha ha.” Lý Tử Nhiễm cười gằn hai tiếng, sao cô không nhận ra mấy chuyện này là Lý gia làm.

Thế mà ngược lại còn muốn bọn họ xin lỗi?
“Việc các người làm thì tự mình đi mà xử lý.” Lý Tử Nhiễm xoay người đi.

Có điều Trương Tùng và Lý Tùng Khuê chắn trước mặt cô không cho cô đi.

Lúc này một đoàn công nhân đội mũ an toàn bước nhanh chạy tới.


Đi đầu tất nhiên là Lão Cửu.

“Sao vậy Lý tổng?” Lão Cửu hỏi.

“Một thằng công nhân thối tha định làm gì?” Trương Tùng đẩy Lão Cửu một cái.

Sau khi Lão Cửu cởi mũ xuống, Trương Tùng và Lý Tùng Khuê đều trọn tròn mắt.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
“Cửu… Cửu gia… sao lại là ông?”
Gương mặt hai người này vẻ khó tin nỗi.

“Đánh!” Lão Cửu vừa nói một tiếng, rất nhiều người xông lên đánh Trương Tùng và Lý Tùng Khuê một trận tơi tả.

“Lý tổng, cô yên tâm, sau này công trường do tôi trông coi, không ai có thể giở trò gì được.”
Lý gia cuối cùng đã biết được Cửu gia và Diệp Lâm Quân từng cùng ngồi tù, nghĩ tới chuyện có giao tình.

Việc lần này Diệp Quân Lâm nề mặt Lý Tử Nhiễm nên bỏ qua.

Sắp tới mùng bảy rồi, ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Quốc Khánh dài ngày.

Trần Tĩnh Huyên gọi điện tới, nhắc Diệp Quân Lâm tham gia gặp mặt bạn học cũ.

“Anh phải đi tham gia buổi gặp mặt bạn học cấp ba, buổi tối chắc có lẽ về hơi muộn chút.”
Diệp Quân Lâm không học cùng một lớp với Lý Tử Nhiễm hồi cấp ba, hơn nữa cô rất bận vì vậy không tham gia vào buổi gặp mặt bạn cũ.

“Được, anh cứ bận việc của anh đi, anh mặc bộ này à?”
Lý Tử Nhiễm đang bận xem phương án, thấy Diệp Quân Lâm mặc cả cây đồ thể thao, khó tránh phải hỏi.

Diệp Quân Lâm lắc đầu một cái: “Không sao đâu.”
Vừa tới cửa khu nhà, Diệp Quân Lâm đã thấy Trần Tĩnh Huyên đi ra từ tòa nhà trung tâm ở phía không xa.

Diệp Quân Lâm vung tay lên, Trần Tĩnh Huyên lái ngay xe tới gần.


Cô đi một chiếc Porsche Pamela.

Một cô gái hơn hai mươi tuổi độc thân đi loại xe hơn một triệu, chồng tương lai của cô ấy tuyệt đối không phải người bình thường.

Rất có thể là người nhà nước hoặc quản lý cấp cao của công ty nước ngoài.

Cô gái thế này người thường không thể có được.

Trần Tĩnh Huyên chủ động bước xuống khỏi xe, cười hỏi: “Tôi còn tưởng anh sẽ đưa Lý Tử Nhiễm đi?”
“Cô ấy bận mà hơn nữa không phải buổi gặp của bạn cô ấy, cũng không cần đi.” Diệp Quân Lâm giải thích.

“Hay là anh đi xe tôi đi?” Trần Tĩnh Huyên hỏi dò.

“Được.” Sau khi Diệp Quân Lâm ra ngoài vốn muốn gọi Thanh Long tới đón, thấy Trần Tĩnh Huyên thì để cô đưa đi luôn.

Thấy Diệp Quân Lâm không lái xe, Trần Tĩnh Huyên tưởng anh không tiện.

Dù sao người tiện tay tiêu 5 ngàn vạn, dù cho có lái xe sang hơn trăm triệu cô cũng không thấy lạ.

Cho dù anh ngồi taxi cũng thấy siêu ngày, đây là người giàu đi trải nghiệm cuộc sống thôi.

Ai bảo Diệp Quân Lâm là người có tiền chứ?

Người giàu làm gì mà chả đúng.

“Chắc anh ra tù từ lâu rồi?” Trong xe, Trần Tĩnh Huyên tò mò hỏi.

Diệp Quân Lâm ngạc nhiên, đối với chuyện ra tù từ sớm, cô là người duy nhất hỏi tới.

“Ừ, đúng vậy, tôi ra từ từ lâu rồi.” Diệp Quân Lâm nói.

“Mấy năm nay anh làm gì vậy?” Trần Tĩnh Huyên tuy lái xe nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía Diệp Quân Lâm.

“Vận chuyển vũ khí…” Diệp Quân Lâm nói.

Mấy năm nay việc anh động tới nhiều nhát là là súng và pháo.

Nói là làm ăn chắc cũng không quá đáng.

“Suyt! Bảo sao!”.