Một lá cây nhẹ nhàng, chậm rãi rơi xuống trước mắt Trịnh Hạo Thiên.

Hắn nhẹ nhàng vung tay, chuy tử (cái búa) trong tay nhất thời hoa lên, chiếc lá kia cũng không bị nát vụn mà ngược lại giống như thuốc cao dán (cái này ai bị quai bị thì biết ngay à ^.^- nd) dính chặt lên chuy tử.

Hắn thu tay lại, lúc chuy tử trong tay sắp đến sát người hắn thì lá cây giống như bị một đôi tay giày xéo vô số lần bỗng dưng nát vụn trong nháy mắt biến thành vô số mảnh nhỏ rơi trên mặt đất.

Chân mày khẽ nhăn lại, Trịnh Hạo Thiên khẽ thở dài một tiếng, cúi đầu, tiếp tục gõ lên bộ gia cụ (dụng cụ gia đình) trước mặt.

Từ lúc hắn cô đọng ra một tia chân khí đến nay đã là một năm, trong một năm này, hắn không có lãng phí một chút thời gian nào.

Vô luận là luyện tập quyền thuật hay tu luyện khí hắn đều cố gắng hết sức và đều có tiến bộ thần tốc. Bất quá điều duy nhất làm cho hắn tiếc nuối là sau khi ăn thịt gấu tia nhiệt khí sinh ra cũng không trực tiếp hóa thành chân khí.

Bởi vì chuyện tốt khi ăn thịt gấu sinh ra nhiệt khí rồi toàn bộ chuyển hóa thành chân khí cũng chỉ có khi lần đầu tiên hắn ngưng tụ ra một tia chân khí mới có thể được hưởng thụ, mỗi khi hình thành một tia nhiệt khí cũng chỉ có hai ba phần mười chuyển thành chân khí mà thôi còn lại phần lớn nhiệt khí đều bị cơ thể hấp thu.

Thân thể hắn giống như một cái động khổng lồ không đáy, có thể cắn nuốt không ngừng những tia nhiệt lưu.(ND: cái này là rèn luyện thân thể còn kêu gì nữa ).

Bất quá cho dù là như thế tốc độ ngưng tụ chân khí của hắn cũng hơn xa người bình thường, chỉ trong một năm ngắn ngủi chân khí trong cơ thể hắn đã đến bình cảnh sắp tấn cấp.

Hiện tại hắn đã hoàn toàn đem việc tu luyện chân khí vào trong sinh hoạt thường ngày, mới vừa rồi sử dụng chuy tử hút lá rụng là một loại huấn luyện độc đáo mà hắn nghĩ ra được.

Chỉ có đem chân khí vận dụng đến tùy tâm sở dục hơn nữa có thể phóng thích chân khí ra ngoài đả thương địch thủ mới xem như chân chính luyện tới cảnh giới tầng thứ nhất.

"Thật đáng tiếc ..." Một giọng nói trong trẻo từ phía sau hắn truyền đến :

"Nếu như ngươi có thể làm cho chiếc lá không bị nát vụn thì thật là tốt"

Trịnh Hạo Thiên tức giận quay đầu nói :

"Nếu ta có thể làm được điều đó ta đây cũng đã là săn sư sơ giai rồi"

Từ ngoài cửa có hai người sóng vai đi vào, là hai bạn tốt tri giao của hắn Dư Uy Hoa và Lâm Đình. Hôm nay hai người bọn họ đã có thể một mình vào núi săn thú, trải qua một năm rèn luyện thể trạng của bọn họ đã ngày càng tốt hơn, càng thêm phần khôi ngô, ngay cả khí chất cũng có biến hóa vô cùng lớn.

Mặc dù chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi nhưng bọn chúng giống như hai cây trường đao đã tuốt vỏ, lộ ra vẻ phong duệ làm người khác không dám khinh thường.

Lâm Đình cười nhẹ nói :

"Dư thúc đã nói rồi, ngươi nhất định có thể luyện đến tầng thứ nhất, hơn nữa còn tiến vào săn sư sơ giai nhanh bọn ta cho nên ngươi cứ yên tâm đi"

Trịnh Hạo Thiên lắc đầu, đối với mình hắn cũng tương đối có lòng tin, nhưng khi chưa luyện đến chân khí tầng thứ nhất, có thể thu phát tự nhiên, chưa thể phóng thích ra ngoài đả thương địch thủ thì trong tim hắn còn thấp thỏm chưa yên.

Dư Uy Hoa đi đến trước mặt hắn, liếc nhìn gia cụ hắn đang làm, hắc hắc cười nói :

"Hạo Thiên, tay nghề thợ mộc của ngươi càng ngày càng tốt, ta xem ngay cả Trịnh thúc cũng chưa chắc hơn được ngươi"

Trịnh Hạo Thiên cười ngạo nghễ, kể từ sau khi tu luyện ra chân khí, trong nghề thợ mộc hắn cũng biểu hiện ra thiên phú kinh người không gì so sánh nổi.

Chỉ trong vòng một năm tất cả các kĩ xảo của Dư Kiến Thăng hắn đều học xong, hơn nữa còn làm tốt hơn, nâng cao hơn một tầng nữa.

Hôm nay cái mà hắn còn thiếu sót chỉ là kinh nghiệm chế tạo mà thô, còn xét về mặt kĩ xảo quả thật đã vượt qua Trịnh Thành Liêm.

Đúng như Dư Kiến Thăng đã nói, đích truyền nhà hắn là người luyện võ, khi tu luyện ra chân khí sau đó học tập những kĩ xảo thợ mộc Trịnh Hạo Thiên như cá gặp nước, năng lực học tập và sự tiến bộ cực kì lớn, tốc độ tiến bộ đã hơn xa Trịnh Thành Liêm khi còn bằng hắn.

Lỗ mũi hắn chợt động, ánh mắt Trịnh Hạo Thiên nhìn về phía hai người nói :

"Các ngươi mới từ trong núi về, vẫn còn hương vị trong núi?"

Dư Uy Hoa cười to nói :

"Đúng vậy, lỗ mũi của ngươi linh thật, chuyện này đúng là không thể gạt được ngươi"

Trịnh Hạo Thiên hừ một tiếng nói :

"Mùi máu tươi trên người bọn ngươi cách xa mười dặm cũng có thể ngửi thấy được".

Bỗng dưng hắn dừng lại một chút, chớp mắt hiện lên vẻ hâm mộ nói :

"Ta nghe cha ta nói, danh khí của hai người các ngươi rất lớn, những thôn phụ cận cũng gọi các ngươi là săn sư tương lai"

Trên mặt Lâm Đình và Dư Uy Hoa nở nụ cười đắc ý.

Biểu hiện của hai người bọn chúng tương đối đẹp mắt, đặc biệt là ba tháng trước khi cùng nhau vào núi, hai người liên thủ đã giết được một con hôi hùng (gấu xám) trưởng thành.

Hai người mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi đã làm được việc này, ngay cả những thôn lớn cũng là tương đối hiếm thấy.

Cho nên lúc bọn chúng thiên tân vạn khổ vận chuyển con hôi hùng trở về đã làm oanh động mười dặm tám hương phụ cận, tất cả đều biết thôn Đại Lâm đã nhiều hơn hai vị hảo thủ chân chính.

"Hạo Thiên, chúng ta có thể nhất định ngươi cũng có thể".

Dư Uy Hoa đưa tay vỗ vỗ bả vai hắn một cái thật mạnh nói tiếp :

"Chờ ngươi trưởng thành, ba người chúng ta cùng nhau vào núi, mỗi lần đều săn giết một đầu đại hùng (gấu lớn). Không phải ngươi thích ăn thịt gấu sao, vậy thì cứ tự mình săn giết, lúc ấy mới thật cao hứng"

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên trở nên ảm đạm, bất mãn nói :

"Các ngươi đều có thể vào núi, tại sao ta lại không được?"

Lâm Đình lắc đầu nói :

"Không phải Dư thúc đã nói chỉ cần ngươi mạnh khỏe, tu luyện tốt, như vậy năm sau nhất định sẽ dẫn ngươi vào núi sao ? "

Trịnh Hạo Thiên dựng một ngón tay lên (ND: k biết là ngón nào a ^.^, theo tại hạ thì là ngón giữa đúng tiêu chuẩn =)) ) nói :

"Nhưng như vậy thì cần một năm nữa, thật sự là quá lâu"

Lâm Đình bất đắc dĩ nói :

"Hạo Thiên, dựa theo quy củ trong núi, mười bốn tuổi mới có tư cách vào núi săn thú, Dư thúc đáp ứng năm sau cho người vào núi là đã phá lệ khai ân rồi"

"Lâm Đình ngươi không được lừa ta".

Khóe miệng Trịnh Hạo Thiên méo xệch khó khăn mở miệng :

"Hai người các ngươi đều vào núi săn thú từ lúc mới mười ba tuổi"

Dư Uy Hoa và Lâm Đình đều liếc mắt nhìn nhau, hai người bọn họ cũng không giống hài đồng bình thường, đã tu luyện võ nghệ từ nhỏ, lúc mười ba tuổi thân thể đã mạnh mẽ cường tráng, vô luận quyền pháp hay binh khí đều có thành tựu nhất định. Ngay cả một thợ săn bình thường cũng chưa chắc thắng được bọn họ.

"Hạo Thiên chúng ta không giống người bình thường".

Dư Uy Hoa vểnh mặt nói :

"Lúc chúng ta vào núi đã luyện mười năm võ công rồi"

Trịnh Hạo Thiên hung hăng nói :

"Ta cũng vậy, ta đã luyện võ công được hai năm rồi, hơn nữa so sánh với các ngươi cũng không thua kém"

Hai người bọn họ nhất thời im lặng nhìn nhau.

Trong hai năm này Trịnh Hạo Thiên có biểu hiện kinh người, đặc biệt là sau khi luyện tập chân khí, tiến bộ lại càng kinh khủng.

Dư Kiến Thăng từng nói qua, nếu như hết thảy đều thuận lợi, sang năm Trịnh Hạo Thiên sẽ dễ dàng đem chân khí tiến vào tầng thứ nhất là có được tư cách của săn sư sơ giai, tốc độ tiến bộ này so với bọn chúng thì nhanh hơn rất nhiều.

Hai mắt Trịnh Hạo Thiên đột nhiên sáng lên nói :

"Uy Hoa, Lâm Đình, hai người các ngươi đem theo ta vào núi được không?"

"Không được"

Cơ hồ cả hai đều mở miệng cùng lúc, đều cao gióng phản đối.

Tựa hồ Trịnh Hạo Thiên đã sơm đoán được phản ứng của bọn chúng, hắn quay lại chạy vào gian phòng. Lúc hắn quay trở ra trong tay đã cầm thêm mấy món đồ (ND: hóa ra chú Thiên còn bé mà đã biết hối lộ :)) ) Text được lấy tại http://truyenfull.vn

"Đây là hai cái cung ta mới chế tạo cho các ngươi, xem một chút có vừa tay không?"

Trịnh Hạo Thiên cười híp mắt nói. (ND: cái này để cười gian thì hợp hơn đó)

Dư Uy Hoa và Lâm Đình đều sáng mắt lên nhận lấy cung tên kiểu mới từ tay Trịnh Hạo Thiên.

Vật này so với cung bình thường của thợ săn khác nhau rất lớn, đây là kiểu cung gấp. Hai người liếc mắt nhìn nhau, cơ hồ cùng mở cung một lúc.

Hai cây cung khi gấp lại thì dài chừng một thước nhưng khi mở ra lại dài hơn gấp đôi, hai người cùng thử một chút, không khỏi cảm thấy vui mừng.

Lúc Trịnh Hạo Thiên chế tạo hai cây cung này rõn ràng đã lấy tiêu chuẩn lực lượng thân thể bọn chúng để chế tạo, cho nên khi hai người sử dụng cảm thấy rất vừa tay, thậm chí làm bọn chúng cao hứng hơn nữa là đây giống như một cánh tay kéo dài, cảm giác này thật là thần kỳ.

Nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của bọn họ, Trịnh Hạo Thiên cười cười nói :

"Hai cây cung này chẳng qua chỉ là ta bước đầu luyện chế mà thôi, sau này tay nghề của ta còn tiến bộ nữa, các ngươi cũng sẽ tiếp tục có vũ khí tốt hơn".

Trên mặt hắn nở nụ cười sáng lạn như cảnh xuân rực rỡ :

"Chỉ cần các ngươi có thể đem ta vào núi săn thú, ta đáp ứng với hai ngươi, hàng năm đều làm cho mỗi người một cây cung so với hai cái này còn tốt hơn"

Trống ngực Dư Uy Hoa và Lâm Đình cùng đập thình thịch, đối với bọn chúng điều kiện này quả thực không có cách nào chống đỡ.

Trịnh Hạo Thiên cầm trong tay một vật phẩm khác đặt vào tay Dư Uy Hoa nói :

"Uy Hoa, đây là ta vì Tiểu Vũ của ngươi mà chế tạo phòng ốc, thích không?"

Tiểu Vũ chính là con chuột mà lần đầu tiên Dư Uy Hoa vào núi săn bắn nhặt được, tiểu thử (con chuột nhỏ) không ngoa như có nhân tính vậy, Dư Uy Hoa rất yêu thích nó, kể cả lúc vào núi, khi nào cũng mang theo bên người.

Trịnh Hạo Thiên cũng rất thích tiểu thử Tiểu Vũ này, cho nên mới chế tạo cho nó một căn nhà gỗ, lúc này mới đem ra hối lộ Dư Uy Hoa.

Dư Uy Hoa cười khổ một tiếng nói :

"Hạo Thiên, nếu cha ta biết bọn ta dẫn ngươi vào núi chỉ sợ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chúng ta"

Trịnh Hạo Thiên nhướng mày đột nhiên quát khẽ: "Cẩn thận"

Hắn tiến lên một bước, trong thân thể nhỏ bé đột nhiên tuôn ra một cỗ khí thế cường đại.

Hai nắm đấm thu về trước ngực rồi oanh kích ra.

Sắc mặt Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình đồng thời khẽ biến, bọn họ vừa nghe thấy quyền phong cũng biết uy lực một quyền này cũng không nhỏ.

Không chút nghĩ ngợi, cả hai người đều đồng thời thả các vật đang cầm trên tay, đề tụ khí lực, đánh ra một quyền đón đỡ.

"Ba..."

Ba người bốn nắm đấm nặng nề oanh kích một chỗ, ở dưới quyền của bọn chúng chân khí lưu chuyển, mặc dù cỗ chân khí này không cách nào thoát ra ngoài oanh kích đối thủ nhưng cũng đủ bảo vệ bản thân để không đến nỗi bị thương tổn.

Thân thể Trịnh Hạo Thiên khẽ lay động một chút, mà Dư Uy Hoa và Lâm Đình đều không tự chủ được cùng thối lui về sau một bước.

Hai người bọn họ hoảng sợ nhìn nhau, mặc dù hai quyền của Trịnh Hạo Thiên có chút xuất kỳ bất ý nhưng có thể dùng một quyền đồng thời chấn lui cả hai người bọn họ thì uy lực cũng quá lớn đi.