Ở trong thạch thất, nếu như chuyên tâm tu luyện thì gần như không có cảm giác được thời gian trôi qua.

Chỉ trong chớp mắt đã hai tháng trôi qua.

Trong thời gian này, ngoại trừ việc gia tăng rèn luyện hàng ngàn hàng vạn biến hóa trong Vạn Kiếm tông ra. Trịnh Hạo Thiên vẫn đầu tư một lượng lớn thời gian để luyện chế tứ đại phù lục.

Đương nhiên trong thời gian này, hắn cũng có giao dịch vài lần với Vạn Bảo Hiên và Cao Thăng, thu hoạch mỗi lần đều làm hắn hết sức hài lòng.

Bất kể là Vân Thải Điệp hay là Cao Thăng, đều tỏ ra vô cùng khách khí với hắn, khi giao dịch cùng dành cho hắn ưu đãi lớn nhất.

Dù sao bọn họ cũng phải là chỉ giao dịch một lần rồi thôi, cái quan trọng bọn họ muốn chính là tạo ra quan hệ tốt đẹp.

Bởi vì sau này Trịnh Hạo Thiên sẽ tiến giai, đến khi đó hắn sẽ có thể luyện chế ra những phù lục cường đại mới, đủ để khiến bất cứ kẻ nào cùng phải động tâm.

Hai thắng sau. Trịnh Hạo Thiên đang ở trong mật thất khống chế kiếm quang, bỗng nhiên từ bên ngoài chợt truyền đến một tiếng chuông thanh thúy dễ nghe. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Hắn lập tức thu lại kiếm quang, bước đi như bay tới mở cửa đá, lập tức nhìn thấy Cừu Hinh Dư đang dịu dàng đứng trong đại sảnh.

Trên người nàng mặc bộ liên y quần (váy liền áo) màu vàng nhạt, làm cho dáng người yểu điệu, tràn đầy sức sống của nàng chiến lộ hoàn mỹ ra ngoài. Trên bả vai nàng là một chiếc áo choàng màu tím nhạt, khiến cho cả người nàng toát ra một khí chất cao quý, thần bí mà thanh lịch.

Suốt ba tháng chưa hề gặp nhau, tuy hiện giờ Cừu Hinh Dư vẫn ý hệt như trong trí nhớ của hắn, nhưng không hiêu sao hắn vẫn có một cảm xúc hoài niệm nông đậm.

Linh quang trong con ngươi lóe lên. Quan Khí thuật đã được kích phát.

Lúc này ở quanh người Cừu Hinh Dư đã ngưng tụ ra hai tầng quầng sáng, nói cách khác, nàng đã tấn thăng thành công đến nhị giai.

Réo lên một tiếng. Trịnh Hạo Thiên lập tức bước tới, hai tay ôm chặt lấy nàng, hưng phấn nhắc bổng nàng lên xoay một vòng.

Cừu Hinh Dư mặt mày rạng rỡ, nở một nụ cười ngọt ngào, khiến cho hai má nàng hiện lên hai cái lúm đồng tiền nhàn nhạt. Hai mắt nàng long lanh đầy nước, toát ra một vẻ hạnh phúc vô cùng.

Một tiếng ho khan khẽ khàng như vô tình hữu ý đột nhiên vang lên phía sau bọ họ.

Cừu Hinh Dư xấu hổ, vội vàng giăy ra khỏi lồng ngực Trịnh Hạo Thiên, sửa sang lại quần áo rồi khẽ chào, nói: "Vương sư tỷ."

Trịnh Hạo Thiên xấu hồ cười, cũng nói: "Thì ra là Vương sư tỷ, không biết sư tỷ tới đây có chuyện gì không?"

Vương Nhất Nguyên nhìn bọn họ, nụ cười mập mờ như có như không, nói: "Xem ra ta tới không đúng lúc, quấy rẩy các ngươi rồi."

Cừu Hinh Dư sắc mặt đỏ ửng, không cam lòng yếu thế, nói: "Vương sư tỷ nói đùa, hôm nay sao không thấy Cao sư huynh đi với ngươi?"

Vương Nhất Nguyên trên mặt đột nhiên hiện lên một chút ửng hồng hiếm thấy, nàng cười khổ nói: "Cừu sư muội, ta với Cao sư huynh không có gì cà."

Khóe miệng Cừu Hinh Dư khe nhếch lên, nở một nụ cười trêu chọc, nói: "Ta và Trịnh sư đệ cũng không có gì đâu."

Trịnh Hạo Thiên kinh ngạc nhìn Vương Nhất Nguyên. Không ngờ Cao Thăng và Vương Nhất Nguyên lại là tình lữ.

Cùng chỉ có tâm tư nữ tử tinh tế như Cừu Hinh Dư mới có thể từ mấy chi tiết nhỏ nhặt mà nhìn ra manh mối, mà đại số bọn họ lại bỏ qua.

Vương Nhất Nguyên khẽ lắc đầu, nàng biết vị Cừu sư muội này tâm tư linh hoạt, mồm miệng lanh lợi, ăn nói khéo léo. Nếu cứ tiếp tục kéo dài, chỉ sợ người phải che mặt xấu hổ rời đi chính là mình.

"Chúc mừng sư muội, ngu tỷ lần này đến đây là để chúc mừng ngươi thuận lợi tiến giai." Nàng vội chuyển chủ đề, ánh mắt nghiêm túc lướt qua người Cừu Hinh Dư hai lượt, đột nhiên cười nói,

"Vốn còn định hỏi, ngươi có bảo trì được cực phẩm khí xoáy như trước hay không, nhưng hiện giờ xem ra không cần hỏi nửa rồi."

Nếu như sau khi tiến giai mà số lượng khí xoáy của Cừu Hinh Dư giảm xuống, trở thành thượng phẩm linh khí sư thì vẻ mặt nàng chắc chắn không thể tràn đầy sức sống như bây giờ.

Chỉ nên chỉ cần nhìn vẻ mặt của nàng lúc này, Vương Nhất Nguyên đã đoán ra đáp án rồi.

Cừu Hinh Dư nghiêm mặt nói: "Tiểu muội có thể thuận lớn tiến giai, đồng thời bảo trì cực phẩm khí xoáy, cũng là vì đã phục dụng Cố Khí đan."

"Cố Khí đan tuy rằng rất quan trọng, nhưng mấu chốt chân chính vẫn là bản thân Cừu sư muội ngươi mà." Vương Nhất Nguyên mỉm cười, nói: "Lịch đại Vạn Kiếm tông chúng ta từ trước tới nay, linh khí sư tiến giai nhiều không đếm xuể, bất cứ một thượng phẩm linh khí sư nào trước khi tấn chức đều được ban cho một viên Cố Khí đan, nhưng chờ đến khi bọn họ đạt tới thập giai, vẫn có trên dưới một nửa đã hạ phẩm cấp xuống thành trung phẩm, thậm chí là hạ phẩm. Bởi vậy có thể thấy được. Cố Khí đan tuy rằng quan trọng, nhưng ý chí và thiên phú của bản thân tu luyện giả lại càng quan trọng hơn."

Sắc mặt Cừu Hinh Dư hơi biến đổi, khi tấn giai tới thập giai, không ngờ lại có tỉ lệ đào thải xắp xỉ một nửa. Đây không phải là tin tức tốt a.

Nàng quay đầu, cùng Trịnh Hạo Thiên liếc mắt nhìn nhau. Hai người đều nhìn ra trong lòng đối phương đang có một chút lo lắng.

Bọn họ hiện tại chủ là nhị giai linh khí sư, trên con đường tới thập giai còn có tám cửa ải nửa.

Mỗi một cửa ải này đều là một sợi tơ sinh tử quyết định vận mệnh của bọn họ, nếu như chẳng may....

Đối với những người đã tu luyện và biết được tác dụng của khí xoáy khi tu luyện Vạn Kiếm quyết như Trịnh Hạo Thiên và Cừu Hinh Dư, điều này tuyệt đối không thể tiếp nhận nổi.

Nhẹ thở ra một hơi, hai người im lặng không nói gì. .

Vào giờ khắc này, trong lòng bọn hắn đều có một ý niệm trong đầu.

Nếu như trong quang minh và hắc ám phù lục cũng có một loại giống như Tịnh Tẩy phù dành cho linh khí sư thì tốt biết mấy..

Nhưng dáng tiếc chính là, linh khí sư khác với luyện yêu võ giả, cho tới bây giờ còn chưa từng nghe thấy linh khí sư nào có thể sau khi tiến giai rồi còn có cơ hội tiến giai lại cả.

Ánh mắt Vương Nhất Nguyên khẽ lướt qua trên mặt bọn họ, nói: "Các ngươi cũng không nên lo lắng như vậy. Khí xoáy càng nhiều thì khi tiến giai lại càng vững chắc, xác xuất cực phẩm linh khí sư bị hạ phẩm cấp so với thượng phẩm linh khí sư thì thấp hơn nhiều."

Trịnh Hạo Thiên cười khổ, nói: "Đa tạ sư tỷ chỉ điểm."

Tuy miệng hắn nói như vậy, nhưng trong lòng thầm nghĩ, chỉ cần không phải trăm phần trăm thành công, ai mà chẳng lo lắng.

Vương Nhất Nguyên nhẹ nhàng gàt đầu, đối với chuyện này, nàng cùng bó tay chịu thua, nếu như ngay cả cửa ải này cũng không vượt qua được, thì còn tu luyện làm gì cho mệt.

"Nếu sư muội đã tiến giai, đồng thời bảo tri cực phẩm khí xoáy, ngu tỷ phải đi bẩm báo các trưởng bối đây." Vương Nhất Nguyên đột nhiên nở một nụ cười đầy thâm ý, nói: "Các ngươi cứ từ từ tâm sự đi."

Nói xong nàng liền xoayngười, mang theo một cơn gió thơm ngát, nhanh chóng biến mất khỏi thạch thất.

Cừu Hinh Dư sắc mặt đỏ ửng, gắt giọng: "Đều tại ngươi, bị người ta cười rồi."

Trịnh Hạo Thiên cười trừ, hắn biết, tranh khí với nữ nhân đang tức giậc, tuyệt đối là kẻ ngu hơn lừa.

Ý niệm vừa lóe lên. Trịnh Hạo Thiên nói: "Hinh Dư tỷ, tu luyện mấy ngày nay, ta phát hiện ra một số chuyện rất thú vị." Hắn phi thường tự nhiên cầm lấy bàn tay như ngọc của Cừu Hinh Dư, kéo nàng vào trong thạch thất của mình.

Cừu Hinh Dư hơi giãy ra, nhưng tay Trịnh Hạo Thiên nắm quá chặt, cuối cùng đành để mặc hắn nắm lấy. Tuy trong lòng hơi giận, nhưng rất nhanh đã bị câu chuyện của Trịnh Hạo Thiên hấp dẫn.

Ở trước mặt Cừu Hinh Dư. Trịnh Hạo Thiên không hề dấu diếm một chút nào, mà kể hết lại mọi chuyện, từ đầu đến cuối một lượt.

Bao gồm cả chuyện hắn tu luyện Đại Hắc Ám Tà Linh pháp quyết, có được phương pháp luyện chế hai loại phù lục mới, chênh lệch khi thi triển Vạn Kiếm quyết trên bảo khí và linh khí, vân vân, kể ra tất tần tật.

Quan hệ giữa hắn và Cừu Hinh Dư đã rất thân mật rồi, hơn nửa cùng trải qua một lần hoạn nạn trong sơn động, hai người lại càng như thành một người.

Tia sáng kỳ dị trong con ngươi Cừu Hinh Dư liên tục lóe lên, không tưởng được trong vòng có mấy tháng, trên người Trịnh Hạo Thiên lại có nhiều biến hóa thần kỳ như vậy.

Thực lực bản thân của hắn tăng lên không nói, nhưng luyện chế ra phù lục mới lại đem đến cho hắn rất nhiều lợi ích thực tế.

Cừu Hinh Dư có thể khẳng định, hiện giờ cho dù bọn họ không gia nhập Phượng Sồ phong thì mấy người Văn Nhân Băng Oánh và Cao Thăng vẫn cố gắng bảo trì quan hệ tốt đẹp với bọn họ, thậm chí còn không ngần ngại giúp đỡ ở một phương diện nào đó.

Trong Vạn Kiếm tông, có một tòa trung phong là chỗ dựa, chuyện này tuyệt đối có thể khiến tất cả các phong phải kiêng dè.

"Hạo Thiên, ngươi làm tốt lắm." Thật lâu sau. Cừu Hinh Dư mới thở dài một tiếng, cảm khái nói.

Khi hai người gặp nhau lần đầu tiên. Trịnh Hạo Thiên vẫn còn là một thiếu niên vô tri.

Mấy năm trôi qua, cách đổi nhân xử thế của hắn đã có tiến bộ nhảy vọt, thậm chí còn biết xây dựng một loại cục diện đúng như ý mình, lời kéo những người có chung lợi ích với mình.

Bỏ nhỏ lấy lớn, bỏ qua những mối lợi nhỏ để lấy lòng những thế lực và nhân vật cường đại, đồng thời còn thành lập một mạng lưới quan hệ hợp tác thân thiết giữa song phương.

Cách làm như vậy, ngay cả nàng hay là đích thân Cừu Đường Cổ đến, chỉ sợ cũng không thể làm tốt hơn.

Trịnh Hạo Thiên đắc ý cười nói: "Đây đều là do nhạc phụ đại nhân chỉ dạy đúng cách."

Cừu Hinh Dư khẽ ngây người rồi trừng mắt giận dỗi nhìn hắn một cái, nói: "Chờ ngươi gia nhập Bạch Thảo phong, đón cha mẹ trở lại Vạn Kiếm tông rồi nói sau."

Cừu Đường Cổ và Miêu Bồi Hương năm xưa bất đắc dĩ mới phải rời khỏi Vạn Kiếm tông, lưu lạc đến tiểu Linh giới.

Nhưng trong lòng bọn họ làm sao cam tâm như vậy vậy, hi vọng có thể phong quang trở về đều đã ký thác lên người Trịnh Hạo Thiên và con gái bảo bối Cừu Hinh Dư rồi.

Trịnh Hạo Thiên gật đầu thật mạnh, nói: "Ngươi yên tâm, nhiều nhất là năm năm, ta nhất định sẽ đón nhạc phụ, nhạc mẫu, phụ thân và tẩu tử tới đại Linh giới. Ta muốn khiến Miêu... ngoại công kia phải tự mình đón nhạc phụ nhạc mẫu trở về."

Hắn vốn muốn gọi thẳng tên Khô Vinh phong chủ Miêu Kiếm Cương, nhưng nghĩ lại thấy Cừu Hinh Dư dù sao vẫn là cháu ngoại người ta, ba chữ này vô luận thế nào cũng không nên nói ra.

Cừu Hinh Dư lặng lẽ thở dài một tiếng, nếu nói trong lòng nàng không hề có chút oán hận vị ngoại công chưa từng gặp mặt này, thì đó hoàn toàn là lừa người. Nhưng cha mẹ đã muốn phong quang trở về ra mắt lão nhân bướng bỉnh này, hơn nửa lúc trước tuy ngoại công có phản đối, nhưng không hề thực sự ra tay can thiệp, nếu không hai người Cừu Đường Cổ dừng mơ có thể rời khỏi đại Linh giới.

Cho nên vấn đề phải đối xử với ngoại công thế nào, khiến cho Cừu Hinh Dư mâu thuẫn trong lòng không thôi.

Trịnh Hạo Thiên con ngươi vừa đảo, vội vàng chuyển đề tài: "Hinh Dư tỷ, ngươi muốn biết cách vận dùng Vạn Kiếm quyết chân chính không?

Tâm tư Cừu Hinh Dư lập tức bị hấp dẫn, trong đôi mắt đẹp lộ ra một vẻ hưng phấn.

Trịnh Hạo Thiên cũng không dám chậm trễ, vươn tay vồ lên hông, lập tức có chín chín tám mươi mốt đạo kiếm quang bay ra.

Những đạo kiếm quang này không ngừng bay lượn, đan xen lẫn nhau trong thạch thất, lập tức tạo thành một tấm màng ánh sáng thật lớn.

Cừu Hinh Dư quan sát hết sức chăm chú, giống như Trịnh Hạo Thiên lúc trước, điên cuồng hấp thu tri thức như một khối bọt biển điên cuồng hút nước, đồng thời chuyển hóa thành năng lực của mình.

Cứ như vậy mười ngày trôi qua, trong căn thạch thất của Trịnh Hạo Thiên lại vang lên một tiếng chuông thanh thúy dễ nghe...