Một cơn gió lớn thổi qua mang theo âm thanh xào xạc.

Phảng phất như trúng phép định thân, tất cả mọi người trong lòng đều có một cảm giác cực kỳ quái dị. khó có thể hình dung được.

Mấy người Trịnh Hạo Thiên rốt cuộc đã đưa ra lựa chọn cuối cùng, hơn nữa quyết định còn rất dứt khoát. Sáu tên đệ tử cực phẩm không ngờ lại cùng đồng thanh, lớn tiếng nói muốn cùng gia nhập một phong. Nhưng cái phong này không phải là Khô Vinh phong mà mọi người dự đoán, thậm chí còn chẳng phải là hạ phong nào mà là một tòa phong vô danh, không có chút danh tiếng....

Vạn Kiếm tông núi cả vạn ngọn, nhưng trong mấy ngàn năm lịch sử tông phái, chỉ cần một lần có thể tiến thán vào hàng ngũ hạ phong thì tên của phong đó sẽ được khắc lên mặt huyền nhai quang vinh, để tất cả môn hạ đệ tử Vạn Kiếm tông có thể chiêm ngưỡng.

Cho dù chỉ là lưu tên lên đó một lần cùng là vinh quang cực kỳ lớn lao rồi.

Nhưng Bạch Thảo phong từ khi được thành lập tới nay. chưa bao giờ được lưu danh trên đó lần nào, cho dù chỉ là một lần cùng không có.

Bạch Thảo phong, thành thật mà nói quả thực là vô danh trong vô danh.

Vậy mà Trịnh Hạo Thiên, một cực phẩm linh khí sư lại dẫn theo năm vị cực phẩm luyện yêu võ giả bái nhập làm môn hạ ngọn núi vô danh này.

Trong lúc nhất thời, ý niệm duy nhất trong đầu mọi người chính là hoang đường.

Giống như đang xem một vở kịch, nửa đoạn trước có thể nói là kinh điển, nhưng kết cục cuối cùng lại vượt quá sức tưởng tượng của mọi người, hơn nữa cái kết cục này còn thuộc loại vớ vẩn nhất.

Trầm mặc một hồi lâu. giọng nói kia lại một lần nữa vang lên.

"Trịnh Hạo Thiên. các ngươi đã quyết định, muốn gia nhập Bạch Thảo phong?"

"Đúng, đệ tử đã quyết định, bái nhập làm môn hạ Bạch Thảo phong." Trịnh Hạo Thiên nói như chém đinh chặt sắt, không chút do dự.

Giọng nói của hắn vang đội hữu lực, xông thẳng lên trời, truyền vào trong tai mọi người. Bắt cứ kẻ nào cũng có thể đễ dàng nhận ra quyết tám trong lòng hắn. đây là một quyết định không thể thay đổi.

"Được...." Thanh âm chưởng giáo chân nhân hơi dừng lại một chút, nói: "Bạch Thảo phong chủ. ngươi còn không nhận lấy giai đồ sao?"

Thân thể già nua của Truyện Cảnh Thụy khê run lên. Trong giờ phút mấy người Trịnh Hạo Thiên quỳ xuống, đồng thanh hô lớn. hắn còn có một thứ cảm giác như phát mộng. Cho đến tận giờ phút này. không chưởng giáo chân nhân chính miệng thừa nhận, hắn mới đám tin. đó không phải là giấc mộng, mà là sự thật.

Hắn xoay người về phía Phi Thiên phong, khom người một cái thật sâu. nói: "Đa tạ chưởng giáo chân nhân."

Trong Vạn Kiếm tông, núi non vô số? một ngọn núi vô danh như Bạch Thảo phong, chưởng giáo chân nhân thậm chí còn không nhớ nổi tên hắn là gì nữa, chỉ có thể gọi là Bạch Thảo phong chủ mà thôi.

Bất quá cho dù như vậy thì cũng chẳng có ai dám sinh lòng bất mãn.

Có thể được chưởng giáo chân nhân nhớ tên. ít nhất phải là phong chủ hạ phong mới có tu cách, về phần ngọn núi vô danh sao. ai hơi đâu mà đi nhớ tên từng phong chủ một trong hơn vạn ngọn núi chứ. Hơn nữa cũng vì nguyên nhân sinh lão bệnh tử nên danh sách phong chủ luôn biến đổi liên tục, có muốn nhớ cũng không được.

Thân phận chưởng giáo chân nhân tôn quý đến chừng nào chứ, làm sao có thể đi cái loại chuyện ăn no rửng mở như vậy được. Truyện Cảnh Thụy vẫy tay một cái, phụ tử hai người lập tức vận chuyền chân khí. chân đạp phi kiếm bay xuống phía dưới, đáp xuống đinh Phi Thiên phong. Mấy người Trịnh Hạo Thiên vừa nhìn thấy dung mạo đối phương liền lập tức nhận ra lai lịch bọn họ.

Cừu Đường cổ không chỉ là một vị luyện yêu vô giả cường đại mà còn tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa. tạo nghệ trên phương điện vẽ tranh tuyệt đối không tầm thường.

Trước khi tiến vào đại Linh giới, hắn đã sớm đưa bức họa phụ tử Truyện Cảnh Thụy cho mấy người Trịnh Hạo Thiên xem rồi.

Tùy trải qua bao nhiêu năm tháng, dung mạo bọn họ có chút thay đổi. giống như tóc Truyện Cảnh Thụy đã hoàn toàn bạc phơ. trên trán dày đặc nếp nhăn, nhưng cũng không thể ảnh hưởng mấy người Trịnh Hạo Thiên liếc mắt một cái đã có thể nhận ra thân phận bọn họ.

"Đệ tử Trịnh Hạo Thiên bái kiến sư tổ, sư thúc." Trịnh Hạo Thiên trầm giọng nói.

Mấy người Dư Uy Hoa đều tiến tới chào hỏi. bất quá cách xưng hô cùng tùy theo người mà thay đổi.

Ba người trường bối Dư Kiến Thăng thi phải bái Truyện Cảnh Thụy làm sư phụ, còn Dư Uy Hoa, Lâm Đinh vốn là đồ đệ của Tôn Kiều Cảnh, còn Trịnh Hạo Thiên sao. mở miệng nhận Cừu Đường Cổ làm sư phụ lại càng là chuyện bình thường.

Truyện Cảnh Thụy liên tục gật đầu. hưng phấn nói: "Tốt. tốt. tốt..."

Hắn nói liền một lần ba chữ tốt. bởi vậy có thể thấy được nổi kích động trong lòng hắn lớn đến nhường nào.

Biểu hiện của Truyện Phàn Cao ngược lại là trầm ổn hơn nhiều, nói: "Các vị có quen biết Cừu sư huynh?"

Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu, nói: "Đúng vậy."

Hai phụ tử Truyện Cảnh Thụy đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thầm cảm khái không thôi, không ngờ Cừu Đường cố sau khi rời khỏi đại Linh giới, lại vẫn có thể phát hiện ra nhiều thiên tài như vậy. Nếu nói như vậy, Bạch Thảo phong năm đó mất hắn ngược lại là chuyện may mắn.

Mạch Kinh Lộ đứng giữa không trung, ánh mắt nhìn xuống mang theo đầy vẻ phức tạp. Nếu nói trong lòng hắn không đố kỵ chút nào thì tuyệt đối là lừa người. Bất quá hắn vẫn không đến nỗi đánh mất lý trí. Ngay sau khi mấy người Trịnh Hạo Thiên lên tiếng, hắn đã biết, việc Bạch Thảo phong quật khởi là không gì cản nổi. mà Trường Thọ phong bọn họ lại là bằng hữu tốt nhất của Bạch Thảo phong, chắc chấn cũng sẽ được hướng không ít lợi ích....

Trong lòng hắn chợt động, ánh mắt lướt về bốn phía, chỉ trong chốc lát đã tìm được người kia.

Hắn khẽ cười, lặng lẽ không tiếng động sử dụng bảo kiếm bay đi.

Động tác Mạch Kinh Lộ không lớn. tốc độ phi hành cũng không nhanh, hơn nữa hắn vốn ở trong vòng ngoài cùng, là thành viên trong hơn vàn ngọn núi vô danh, tất nhiên chẳng mấy người để ý đến hắn.

Đạp kiếm phi hành trong chốc lát. hắn đã bay tới bên cạnh một vị trung niên nam tử sắc mặt âm lãnh, thập giọng nói: "Lại Binh phong chủ lâu lắm mới gặp " Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Sắc mặt Lại Binh tái mét, dùng ánh mắt oán hận nhìn Mạch Kinh Lộ, nói: "Ngươi tới đây làm gì...?"

Bọn họ vừa mới gặp nhau chưa được nửa canh giờ? Mạch Kinh Lộ đã mò tới.. lại còn nói cái gì mà đã lâu không gặp. nếu là chuyện tốt mới là có quỷ.

Mạch Kinh Lộ tủm tỉm cười, nói: "Tiểu đệ nghe nói Thái Tử phong chí cao khí lớn. quyết phải giành được ngôi vị hạ phong. Lại nghe nói Lại phong chủ chẳng thèm đề sư thúc Bạch Thảo phong vào mát. cho rằng bọn hắn vĩnh viễn không thể tiến vào hàng ngũ hạ phong.... Không biết Lại phong chủ hiện giờ có cảm giác thế nào..."

Hắn lặng lẽ chạy thẳng một mạch tới đáy, nhưng vẫn có người chú ý đến hán. Lúc này nghe thấy hắn nói vậy không khói thầm bật cười.

Bất quá nhìn lại mấy người Trịnh Hạo Thiên đang cười nói vui vẻ với phụ tử Truyện Cảnh Thụy phía dưới, lại nhìn Lại Binh sắc mặt xám ngắt, trong lòng mọi người lại thầm than thở.

Tên Lại Binh này chẳng hiểu sao đã kết thù với Bạch Thảo phong từ bao giờ. hơn nữa nhìn bộ dạng như vậy. tựa hồ còn không dễ dàng hóa giải. Hiện giờ Bạch Thảo phong có được mấy tên đệ tử tiền đồ vô lượng này gia nhập, nổi danh chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.

Sau này chỉ sợ Thái Tử phong khó mà sống từ tế được rồi.

Lại Binh há mồm định nói nói? nhưng đột nhiên lại phát giác, vô luận thế nào mình cùng không thể phản bác gì được.

Đối điện với mấy nhân vật thiên tài đến cả Phi Thiên phong cùng phải động tâm, vô luận hắn có nói thế nào cùng yếu ớt vô lực.

"Ông..."

Một tiếng chuông nhẹ nhàng trầm trọng vang lên, vang vọng khắp không trung không ngừng.

"Hơn bốn ngàn luyện yêu võ giả do Phượng sồ phong tiếp dẫn đã tới Vạn Kiếm tông, các phong các ngươi có thể phái người tới lựa chọn..." Giọng nói chưởng giáo chân nhân từ trên trời vọng xuống: "Nữa năm sau. Tất cả các môn hạ kiệt xuất sẽ tiến vào Kiếm các lựa chọn thần binh. Còn bây giờ hãy giải tán đi...''

"Tuân mệnh pháp chi "

Một tiếng nổ ầm ầm lập tức truyền khắp cả hư không, vô số người hoặc là bay trên không trung, hoặc là đứng dưới đất đều khom người thật sâu, hướng về phía Phi Thiên phong trên cao mà hành lễ.

Trên bầu trời, mây mù trong nháy mắt đã cuồn cuộn tràn ra. phảng phất như một con quái thú khổng lồ bắt đầu tỉnh giấc.

Dần dần, sương mù càng lúc càng nhiều, càng lúc càng dày đặc, cuối cùng che khuất lại một góc Phi Thiên phong hiện ra trên không trung lúc trước. Lúc này, mọi người ngẩng đầu nhìn lên trời chỉ còn thấy một tầng mày mù dày đặc,tựa như vĩnh viễn không bao giờ tiêu tán, không còn nhìn thấy chút bóng đáng Phi Thiên phong nào nữa.

Một tiếng hú dài vang lên, Bá Vương phong Hàn Lũy Nguyên vừa cất bước, chỉ trong chóp mắt đã biến mất.

Tiếp đó vô số cường giả bay trên trời cũng thi triển thần thông, lần lượt rời đi.

Sau khi nhìn cảnh tượng mấy người Trịnh Hạo Thiên bái sư bọn họ cùng thầm động tâm trong lòng, muốn từ đám người tiểu Linh giới chọn một số nhân tài đề bồi dưỡng.

Đặc biệt là liệp vương chưa từng dùng yêu đan, nếu như vận khí tốt có lẽ còn có thể sinh ra một cực phẩm luyện yêu võ giả ấy chứ.

Tuy tất cả mọi người đều biết điều này quá xa vời. nhưng sau khi bị mấy người Trịnh Hạo Thiên kích thích, bọn họ vẫn vội vàng trở về, giống như chỉ sợ chậm một bước lại bị người ta đoạt mất đệ tử thiên tài vậy.

Trên bầu trời, Miêu Bồi Đức kéo tay Cừu Hinh Dư nói: "Hinh Dư. ngươi theo ta trở về gặp phụ thán. Nếu hắn biết ngưoi đã đến. nhất định sẽ vô cùng cao hứng..."

Khóe miệng Cừu Hinh Dư hơi nhếch lên. không mặn không nhạt nói: "Lão nhân gia ông ta có lẽ là cao hứng vì vớ được cực phẩm linh khí sư, chứ chưa chắc đã cao hứng vì ngoại tôn nữ tới đại Linh giới đâu..."

Miêu Bồi Đức sắc mặt trầm xuống nói: "Hinh Dư, ngươi không thể nói như vậy được. Lão nhân gia ông ta dù sao cùng là ông ngoại ngươi. Hơn nữa..." Hắn hơi trầm ngầm một chút, cuối cùng nói: "Năm đó ông ấy cũng vì muốn tốt cho mẫu thán ngươi, cho nên mới phản đối chuyện của bọn họ...."

Cừu Hinh Dư khẽ ngây người, nói: "Tiểu cừu..."

Miêu Bồi Đức than nhẹ một tiếng, nói: "Đại Linh giới tuy giàu có mạnh mẽ gấp trăm lần tiểu Linh giới, nhưng cạnh tranh trong nó cũng kịch liệt gấp trăm lần. Với tư chất thượng phẩm linh khí sư của tỷ tỷ ta. cho dù lấy một cực phẩm luyện yêu võ giả cũng có khả năng. Nhưng tỷ phu ta năm đó chỉ là một thượng phẩm luyện yêu võ giả của một núi vô danh, cho nên phụ Thân mới phản đối như vậy..."

Cừu Hinh Dư khẽ nói: "Thiên kiến bè phái..."

Miêu Bồi Đức cười khổ không thôi, nói: "Ngươi bày giờ còn nhỏ. cho nên không hiểu. Bất quá nếu ngươi ở đại Linh giới thêm mấy chục năm nữa. sau này...." Hắn liếc mắt nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên, nói: "Ngày sau có hài từ nhất định sẽ hiểu ra thôi...."

Sắc mặt Cừu Hinh Dư lập tức đỏ bừng, nàng vội cúi đầu xuống, thẳm nghĩ trong lòng, chẳng trác mẫu Thân luôn nói tiểu cừu tính tinh hoạt bát, không đủ ổn trọng....

Vừa mới gặp mặt cháu gái không ngờ đã nói như vậy..

Nhưng mà Nếu không phải tính tình hắn như vậy chỉ sợ năm đó cũng không trợ giúp cha mẹ

Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào