Nương vào sự yểm hộ của đêm trăng. một đạo bóng đen vô thanh vô thức tiềm nhập vào Uyển Gia thôn.

Dưới chân Hùng Lang sơn, Uyển Gia thôn mặc dù không phải là thôn lớn nhất, nhưng tuyệt đối là thôn lớn nhất trong vùng quanh đây.

Trong Đại Lâm thôn chỉ vẻn vẹn có mười hộ gia đình, trong khi Uyển Gia thôn lại có tới mấy trăm hộ.

Cũng chính vì vậy mà Uyển Gia thôn có tới sáu gã liệp sư.

Kiến trúc trong thôn rời rạc, không hề được quy hoạch là bóng đêm kia có thẻ lẻn vào thôn khá dễ dàng, không lâu sau, đạo bóng đen này đã đi chậm lại, thật cẩn thận tiến vào một căn nhà mà không làm kinh động bất cứ kẻ nào.

Chỉ một lát sau, phía sau lưng đạo bóng đen kia liền xuất hiện thêm hai bóng đen khác.

Trịnh Hạo Thiên khẽ kéo áo Dư Uy Hoa, nói: "Lâm Đình rốt cuộc muốn làm cái gì vây?"

Dư Uy Hoa mặt mày nhăn nhó lắc đầu :"Ta cũng không biết, hắn... không phải muốn đi làm tiểu thâu chứ."

Hai người đưa mắt nhìn nhau, trong mơ hồ đều chấp nhận cách giải thích này.

Chỉ cần nhìn động tác thành thạo của Lâm Đình là biết hắn tuyệt đối không phải là lần đầu tiên lẻn vào đây, lại nghĩ tới hiện giờ Đai Lâm thôn đang đối đầu với Uyển Gia thôn, Trịnh Hạo Thiên hai người trong lòng lại ngạc Thiên hơn nhưng chẳng có bao nhiêu ác cảm.

Dưới chân Hùng Lang sơn , Uyển gia thôn đúng là người đông thế mạnh, nhưng bọn hắn làm việc quá mức bá đạo, chèn ép gắt gao địa bàn săn bắn của tất cả các thôn xung quanh.

Đại Lâm thôn cũng nằm trong số những thôn bị chèn ép. Nếu như muốn săn được đủ mồi thì nhất định phải vào thâm sơn. Tuy tới thâm sơn thu hoạch sẽ cao hơn bên ngoài nhưng tính phiêu lưu cũng nhiều hơn rất nhiều. Nếu như được quyền lựa chọn, tính cả những liệp thủ bình thường, cũng chẳng có bao nhiêu người luyện ý đi vào thâm sơn.

Cho nên quan hệ giữa Uyển Gia thôn với các thôn xung quanh đây rất kém, gần như các thôn đều mừng rõ khi bọn hắn gặp chuyện không may.

"Chuyện thế này lần sau không được làm nữa ". Trịnh Hạo Thiên trầm giọng nói :"Lần sau khi trở về, nhất định phải nói rõ với hắn, nếu không sẽ bị Dư thúc đánh chết mất."

Dư Uy Hoa khẽ rùng mình, cảm động gật đầu.

Tính tình của Dư Kiến Thăng, bọn họ đương nhiên hiểu rõ nhất.Nếu phụ thân hắn biết Lâm Đình làm chuyện này, tuy không đến mức thực sự đánh chết hắn, nhưng một chút đau khổ da thịt bất kể thế nào cũng không tránh được.

Hai người nhìn xung quanh một lượt, bộ dáng như đang trông trừng cho đồng bọn vậy. Chỉ là, ước chừng một khắc sau, bên trong vẫn không có nửa điểm động tĩnh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Trong mắt hai người đều lóe lên một tia bất an. Bọn hắn rất rõ thân thủ của Lâm Đình, một khắc đồng hồ đã trôi qua mà không thể đắc thủ, cái này dường như vượt qua dự đoán.

Nhẹ nhàng vung tay một cái, Trịnh Hạo Thiên làm một cái thủ thế rất rõ ràng, Dư Uy Hoa hơn do dự một chút, nhưng rồi cuối cùng cũng gật đầu.

Hai người cẩn thận đi tới dưới bức tường vây, mũi chân bọn hắn khẽ điểm một cái, cả người lập tức nhảy vọt qua tường giống như én lượn, nhảy vào trong sân.

Các thôn ở dưới chân núi, gần như nhà nào cũng đều nuôi chó nhà.

Bất quá hai người Trịnh Hạo Thiên tự nhiên chuẩn bị sẵn biện pháp đối phó với lũ chó. Chỉ cần mang trên người một loại chất lỏng đặc thù được tinh luyện từ thảo dược ra, nó sẽ phát ra một thứ mùi như có như không nhưng làm chó lũ chó làm như không nhìn thấy bọn hắn.

Tuy nói loại thảo dược này không phải chỉ một mình Đại Lâm thôn mới có, gần như tất cả những kẻ nào đi đêm trộm cắp đều mang theo một phần, nhưng loại thảo dược này của Đại Lâm thôn là do Trịnh Thành Liêm, dựa vào bảo điển gia truyền tinh luyện mà ra, hiệu quả không giống bình thường.

Trên người Trịnh Hạo Thiên tự nhiên không thể thiếu những thứ kiểu này, cho nên bọn họ mới có thể dễ dàng lẻn vào Uyển Gia thôn mà không kinh động bất cứ kẻ nào.

Đột nhập vào trong sân, ánh mắt bọn họ vừa chuyển một vòng lập tức quan sát toàn bộ căn nhà này,

Đây là một căn nhà khá lớn, trừ một căn nhỏ ở giữa ra còn mấy gian nhà nữa gần sát nhau. Chỉ nhìn cách bài trí trong sân cũng biết, chủ nhân của nông xá này, địa vị cũng không thấp.

Hai huynh đệ đưa mắt nhìn nhau một lần nữa,trong lòng bọn họ nghi hoặc không thôi, phỏng đoán của mình lúc trước tựa hồ có chút không đúng.

Lâm Đình dù muốn trộm cái gì tuyệt đối không thể nào đến tận bây giờ cũng không có động tĩnh nào.

Đi về phía trước vài bước, Trịnh Hạo Thiên đột nhiên dừng bước. Hắn nghe được trong một căn phòng có hai tiếng hít thở, một tiếng như có như không. một tiếng khác hẳn, dồn dập, lộ ra sự khẩn trương.

Trong lòng hắn thầm rùng mình, biết chắc bị người ta phát hiện.

Bất quá hắn cũng bất động thanh sắc, ngược lại còn xoay người về phía căn phòng kia mà đi tới, đồng thời một bàn tay hướng ra phía sau lưng xua xua.

Dư Uy Hoa thính lực còn xa mới bằng Trịnh Hạo Thiên , hơn nữa chân khí của hắn chưa đạt tới cảnh giới liệp sư, tự nhiên không thể nào nghe được tiếng hít thở ở khoảng cách xa như vậy. Nhưng sau khi thấy Trịnh Hạo Thiên ra hiệu, sắc mặt hắn lại hơi biến đổi, chẳng những không đuổi theo Trịnh Hạo Thiên mà chậm rãi lui về phía sau từng bước một.

Trịnh Hạo Thiên đi tới phía trước căn phòng kia, bất quá hắn cũng không có đẩy cửa bước vào, mà tiếp tục bước đi, tựa hồ muốn đi theo hành lang tới hướng cửa chính.

Nhưng ngay tại khoảnh khắc hắn bước tới trước cửa phòng đó, cánh cửa đóng chặt đột nhiên mở ra.

Tiếp đó một bóng đen chợt lóe lên, song chưởng kiên định hữu lực tấn công vào phần eo của hắn.

Trịnh Hạo Thiên đã sớm có sự chuẩn bị từ trước, ngay khi tiếng xong chưởng phong vang lên, vòng eo lập tức phát lực không ngờ lại có thể mạnh mẽ xoay nửa vòng, song quyền xuất ra như gió đột ngột chặn song chưởng kia lại.

Mặt trăng trên cao vào giờ khắc này đột nhiên thoát khỏi mây đen, đem ánh sáng của mình không chút do dự chiếu xuống đại địa.

Sắc mặt hai người đều đại biến, tuy rằng đều muốn cố gắng thu tay về phía sau nhưng đã không kịp...

"Ba "

Sau một tiếng va nhỏ, Trịnh Hạo Thiên lui mạnh một bước, còn người kia cũng rên thảm một tiếng , bắn ra ngoài.

Tiếp đó là một tiếng hét chói tai, tràn đầy vẻ hoảng sợ của nữ nhân từ trong phòng phát ra.

Dư Uy Hoa đang bước từng bước đi về phía trước, định cùng Trịnh Hạo Thiên vây công người này, chợt lại nghe hắn thấp giọng nói: "Đi mau".

Giọng nói này hắn quen thuộc đến không thể quen hơn, sau khi nghe thấy giọng nói này hắn không khỏi trợn tròn hai mắt, líu lười nhìn một bóng người từ trên không trung xuống.

Lúc này hắn mới biết, thì ra kẻ vừa lao ra khỏi căn phòng kia chính là Lâm Đình.

"Gâu ... gâu ... gâu."

"Người nào..."

Tiếng người huyên náo cùng với tiếng chó sủa ngay lập tức vang lên. Chỉ trong thời gian một hơi thở , toàn bộ Uyển Gia thôn nhanh chóng trở lên huyên náo.

Thân hình Trịnh Hạo Thiên nhanh như điện, hắn chạy như bay, hai tay vươn một cái đã chụp lấy cánh tay hai tên đồng bọn, tiếp đó hai chân khẽ phát lực, phóng qua bờ tường, hướng về phía bên ngoài thôn mà bỏ chạy.

Ba người phóng đi như bay, chỉ trong một thời gian ngắn đã ra khỏi thôn, hướng về phía ngoài thôn mà bỏ chạy.

Phía sau chợt truyền đến một tiếng thét dài: "Nếu đã đến đây thì hãy lưu lại cho lão phu."

Tiếng thét dài này sắc bén chói tai, nhưng lại ẩn chưa một cỗ uy nghiêm khổng lồ, ngay khi âm thanh đó vang lên, không ngờ lại có thể đem tiếng ồn ào trong thôn ép xuống.

Bất kể là tiếng người hay tiếng chó sủa , vào giờ khắc này đều có vẻ nhỏ bé không đáng kể.

Một bóng đen dùng tốc độ còn nhanh hơn một bậc lao ra khỏi thôn, theo sát ba người bọnTrịnh Hạo Thiên ,tiến vào rừng.

Sắc mặt ba người huynh đệ lập tức đại biến, mặc dù không quay đầu nhìn lại nhưng bọn họ cũng nhận ra chủ nhân của đạo âm thanh kia.

Đệ nhất cao thủ của Uyển Gia thôn, trung giai liệp sư - Uyển Nhất Phu.

Bọn họ thế nào cũng không ngờ tới, với thân phận của người này cũng đích thân tham gia truy kích.

"Thả ta ra, các ngươi chạy trước đi." Lâm Đình lớn tiếng quát.

Thanh âm của hắn tuy mạnh mẽ nhưng được ép xuống rất thấp, trong lúc bỏ chạy tốc độ cao như thế, căn bản không sợ kẻ truy đuổi nghe được.

"Không được." Dư Uy Hoa không chút do dự cư tuyệt nói. "Hạo Thiên chạy mau"

Trịnh Hạo Thiên gật đầu một cái, hắn cũng không tiếp tục giữ sức nữa, toàn bộ chân khí trong cơ thể đều lưu chuyển, tốc độ bỏ chạy lập tức nhanh hơn vài phần.

Lâm Đình cùng Dư Uy Hoa cảm thấy một cỗ lực lượng mạnh mẽ toát ra từ hai tay Trịnh Hạo Thiên . Bọn họ không ngờ lại có cảm giác bản thân như một con chim én, hai chân Trịnh Hạo Thiên vừa điểm nhẹ trên mặt đất một cái lập tức liền phóng đi thật xa, tốc độ cực nhanh, không ngờ lại không hề thua kém Uyển Nhất Phu đuổi sau lưng. Chỉ trong giây lát , bốn người trước sau đều lao vào trong rừng rậm, chân mày Uyển Nhất Phu hiện lên một tia âm lãnh cùng vẻ trào phúng.

Tuy rằng chưa đối mặt, nhưng hắn đã cảm ứng được, ba người phía trước, có một người là liệt sư sơ giai, hai người còn lại là người thường.

Lúc này tên liệp sư sơ giai kia đang không tiếc chân khí mang theo hai tên đồng bọn bỏ chạy, tuy làm như vậy có thể làm tốc độ bọn họ tăng vọt, thậm chí không thua kém mình nhưng như vậy thì chân khí của người này cũng tiêu hao với tốc độ đáng sợ, tuyệt đối không thể duy trì một thời gian dài.

Uyển Nhất Phu trong lòng cười lạnh không thôi, ngược lại còn hơi giảm tốc độ một chút. Sức người thủy chung vẫn có hạn, chỉ cần chân khí vị liệp sư sơ giai này tiêu hao hết, như vậy ba kẻ này chẳng khác nào ba ba trọng rọ, chờ mình đến bắt, muốn trốn cũng không trốn được.