Đêm đã về khuya, trên bầu trời chợt xuất hiện hằng hà sa số những ngôi sao lấp lánh tuyệt đẹp.

Ba bóng người đột nhiên lao ra khỏi rừng cây, sau đó tiếp tục vội vã chạy đi. Cũng không biết bao lâu sau, bọn họ cuối cùng cũng đột ngột dừng lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Ngay khi người ở giữa dừng lại, hắn lập tức nhảy tới bên cạnh cây đại thụ. Tay hắn vừa buông ra, hai người bên cạnh đã lập tức lấy hai cây cung gấp bên người, hơn nữa còn lấy tên giương cung, hướng phía bóng tối, cảnh giác nhìn lại.

Nơi đó tối đen một mảng, tựa như một con ác ma há miệng khổng lồ từ địa ngục tới, giống như muốn cắn nuốt toàn bộ nhân gian.

Trịnh Hạo Thiên khẽ buông tay xuống nói: "Hắn bỏ cuộc, không có đuổi theo."

Lâm Đình cùng Dư Uy Hoa cùng thở phào một hơi, bọn hắn đối với cái tai của Trịnh Hạo Thiên có lòng tin tưởng rất lớn, thậm chí so với cảm giác của chính mình còn tin tưởng hơn.

Khi bọn họ bình tĩnh trở lại, lúc này mới phát hiện, toàn thân không ngờ mềm nhũn, gần như không còn chút khí lực nào.

Một cơn gió núi thoáng qua, hơi lạnh trong không khí lập tức xua đi cơn mệt mỏi của bọn hăn.

"Hắn như thế nào lại không đuổi theo"? Dư Uy Hoa ngồi phệt xuống đất, thở hổn hển.

Mặc dù trong một canh giờ trước, hắn và Lâm Đình đều dựa vào lực lượng của Trịnh Hạo Thiên bỏ chạy, nhưng cho dù là phối hợp với sức của chính hắn, cũng tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản.Hơn nữa cái người đuổi theo kia phảng phất như một tòa núi lớn đặt trong lòng bọn họ, làm cả cơ thể bình tĩnh trở lại.

Ánh mắt khẽ đảo qua, thấy Lâm Đinh và Dư Uy Hoa đều đang chăm chú nhín mình, hắn khẽ cười khổ: "Ta không phải là Uyển Nhất Phu, các người nhìn ta làm gì?"

Hai người bọn Lâm Đình nhìn nhau, trong ánh mắt tràn đầy vẻ hồ nghi.

Bất quá vô luận bọn họ suy nghĩ thế nào cũng tuyệt đối không đoán được duyên cơ trong đó. Trong khoảng thời gian ngắn , bọn họ đều cảm thấy, người này thâm bất khả trắc, làm cho người ta khó có thể đoán được.

Lâm Đình lắc đầu nói :"Hạo Nhiên, Uy Hoa , cám ơn các ngươi."

Dư Uy Hoa phất tay nói: "Đừng nói cảm ơn làm gì, ngươi nói đi, ngươi đi tới Uyển Gia thôn làm cái gì?"

Trên mặt Lâm Đình chợt hiện lên một tia khác thường, môi khẽ mấp máy, như muốn nói lại thôi.

Trịnh Hạo Thiên ho một tiếng, nói: " Dư Uy Hoa, ngươi không cần hỏi."

"Vì sao ?"

"Mỗi người đều có một số chuyện không muốn nói ra, cho nên ngươi không cần hỏi." Trịnh Hạo Thiên trầm giọng nói.

Đạo lý này trước kia hắn cũng không rõ, như từ sau khi gặp Hề Ngữ Đình trong rừng rậm, hắn đã hiểu ra. Tuy hắn cùng phụ thân, Dư thúc hai người bọn họ có quan hệ vô cùng thân thiết, ngay cả khi bị Uyển Nhất Phu truy đuổi, hắn cũng chưa bao giờ co ý nghĩ bỏ đồng bọn mà chạy.

Nhưng cho dù là giao tình sinh tử như vậy, hắn cũng không muốn đem chuyện tình mình gặp Hề Ngữ Đình cho người khác biết.

Hắn nguyện khiến chuyện này từ đây sẽ trở thành một cái bí mật nhỏ của riêng mình, cho dù là vĩnh viễn chôn sâu trong đáy lòng, cũng không muốn được người thứ ba biết được.

Lấy mình đo người, vì thế hắn thấy Lâm Đinh dấu diếm nhưng vẫn không hề bất mãn.

Dư Uy Hoa trừng hai mắt, khó hiểu nói: " Ba huynh đệ chúng ta còn có chuyện gì không thể nói sao?"

Trịnh Hạo Thiên cười khổ một tiếng nói " Uy Hoa, Dư thúc đã nói qua, bảo các ngươi không được hỏi thăm chuyện tình lần trước ta tiến vào thâm sơn thí luyện. Ngươi mặc dù biết chuyện này, nhưng ta có nói cho ngươi biết sao ?"

Trịnh Hạo Thiên phất tay , nói: "Nếu ta có chuyện không thể nói ra thì vì cái gì mà Lâm Đình lại không có ."

Dư Uy Hoa lập tức cứng họng, sững sờ cả nửa ngày mới ảo não chịu thua, oán giận nói: " Các ngươi đều có bí mật, mà ta lại không có."

Trịnh Hạo Thiên cười khổ không thôi, nhưng đúng là không biết nên khuyên bảo hắn thế nào.

Lâm Đình thở dài một tiếng nói: "Uy Hoa, ta cũng chẳng có gì để dấu diếm". Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp :"Ngươi còn nhớ lần trước vào núi đi săn, chúng ta lạc nhau trong một khu vực không."

Dư Uy Hoa liên tục gật đầu nói :"Ta đương nhiên nhớ rõ, chính là sau lần mất liên lạc đó, ngươi chợt trở lên thần thần bí bí ."

Lâm Đình khẽ giật mình, nói :"Ngươi nhận ra?"

Dư Uy Hoa hơi vênh mặt lên, vỗ ngực nói: " Ta thông minh như vậy, đương nhiên có thể nhận ra"

Khóe miệng Lâm Đình khẽ giật giật mấy cái, thì ra người thô tục cũng có lúc thông minh.

Hắn lắc đầu nói: "Lần trước khi mất dấu ngươi ,ta bắt gặp một người đi hái thuốc, lúc đó nàng bị một con dã lang tấn công, ta thấy vậy liền bắn một mũi tên, cứu nàng."

Hai tròng mắt Trịnh Hạo Thiên lóe lên ánh sáng, trầm giọng hỏi :"Người của Uyển Gia thôn ?"

Lâm Đình chậm rãi gật đầu, nói: "Lúc ấy ta cũng không biết nàng là người của Uyển Gia thôn, chỉ thấy tình huống nguy hiểm nên bắn lên một mũi tên.

Dư Uy Hoa chép miệng nói: "Người của Uyển Gia thôn mặc dù rất đáng ghét, nhưng nếu là ta , ta cũng nhất định sẽ cứu."

Người cùng kiếm ăn trong núi, nếu gặp nạn thì phải trợ giúp lẫn nhau, còn hạng người giống Vương Bưu, mượn gió bẻ măng, tuy có nhưng không phải là nhiều.

Trịnh Hạo Thiên cũng gật đầu nói :"Đúng vậy, cha ta cùng Dư thúc đều đã nói qua, nếu ở trong núi gặp được người bị nạn , nếu có khả năng phải nhất định cứu họ. "

Lâm Đình cảm kích nhìn bọn họ một cái rồi nói " Cũng bởi vì giúp một lần mà ta càng lúc càng hãm sâu vào trong."

Trịnh Hạo Thiên cùng Dư Uy Hoa hai người đưa mắt nhìn nhau, họ đột nhiên phát hiện, bản thân nghe không hiểu Lâm Đình đang nói gì.

Cười khổng một tiếng, Lâm Đình ngả người nằm xuống bãi cỏ, trên mặt chợt lộ ra một vẻ mệt mỏi.

"Vốn ta định quên nàng đi , nhưng lần trước khi bạch nhãn lang vương tấn công thôn, tại giờ khắc nguy cơ sinh tử, trong lòng không hiểu sao lại cứ xuất hiện hình bóng nàng, vô luận thế nào đi nữa cũng không quên được. Đến khi sát hạch liệp thủ xong, ta cuối cùng cũng không nhịn được, nên mới vụng trộm tới gặp nàng. không nghĩ tới càng ngày càng không thể kiềm chế được mình nữa, cho tới bây giờ muốn quay đầu lại thì không kịp nữa rồi..."

Dư Uy Hoa gãi đầu, nghi hoặc nói :" Lâm Đình, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"

Lâm Đình khẽ giật mình, ánh mắt có chút cổ quái nhìn hai người họ, một lúc lâu sau, cuối cùng mới cười khổ nói :" Các ngươi quá nhỏ, nói các ngươi cũng không rõ."

Dư Uy Hoa giận dư nói :"Nói linh tinh, ta so với các ngươi còn lớn hơn một tuổi đấy.."

Trịnh Hạo Thiên ánh mắt chớp động, hắn mơ hồ đoán ra được.

"Lâm ĐÌnh, người ngươi cứu, là nữ phải không?"

Dư Uy Hoa há hốc miệng, líu lưỡi nhìn Lâm Đình, giống như là đang nhìn một con quái vật chưa biết tên vậy .

Lâm Đình chậm rãi gật đầu, hắn ngập ngừng nói: "Không sai, là ... một cô nương."

"Ngươi, ngươi ..."Dư uy Hoa chỉ vào hắn rồi đột nhiên phát hiện, mình không biết phải nói gì mới phải.

Trịnh Hạo Thiên thở dài một hơi, tuy hắn đối với mấy chuyện tình cảm này vẫn mơ mơ hồ hồ, nhưng có một điểm hắn có thể khẳng định, nếu như có thể, hắn cũng muốn gặp lại Hề Ngữ Đình một lần nữa.

Chỉ là, hắn mơ hồ cũng biết, cái ý niệm này quá xa vời.

"Lâm Đình, ngươi muốn kết hôn với người Uyển Gia thôn sao ?"

Dư Uy Hoa sửng sốt cả nửa ngày, cuối cùng mới nói ra một câu.

Lâm Đình trịnh trọng gật đầu, nói: "Đúng, ta muốn rước nàng quá môn."

Hai người bọn Trịnh Hạo Thiên đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết nói cái gì cho phải. Người sống trên núi bình thường đều lập gia đình tương đối sớm, Lâm Đình năm nay đã mười năm tuổi, nếu hắn nguyện ý, hơn nữa được trưởng bối cho phép, như vậy hoàn toàn có thể lập gia đình.

Trịnh Hạo Thiên cùng Dư Uy Hoa tự nhiên không thể nào phản đối hắn lập gia đình, nhưng đối với chuyện hắn muốn cưới một nữ tử Uyển Gia thôn về lại có chút mẫu thuẫn.

Lâm Đình mỉm cười nói: "Các ngươi yên tâm, ta còn chưa quên lời thề đánh bại Uyển Nhất Phu đâu."

Trịnh Hạo Thiên trầm ngâm một chút rồi nói :"Lâm Đình, ngươi xem, nếu như cô nương ngươi vừa ý lại là người Uyển Gia thôn như vậy chúng ta ngày sau đối địch với Uyển Gia thôn, chẳng phải là ..."

Lâm Đình khoát tay nói" Vị cô nương được ta cứu tên là Uyển Ngọc, nàng mồ côi cả cha lẫn mẹ từ nhỏ, ngay cả đất đai, nhà của của cha mẹ cũng bi đứa con thứ hai của Uyển Nhất Phu lấy cớ bảo quản rồi đoạt đi, chỉ để lại cho nàng một gian sương phòng an thân thôi. Từ lúc nàng mười tuổi, mỗi ngày đều phải lên núi hái thuốc, đối lấy ba bữa cơm." Nói đến đây, hắn khẽ dừng một chút rồi nói: "Uyển Ngọc đã từng nói với ta, nàng đối với Uyển Gia thôn không hề có bất cứ một chút tình cảm nào.

Trong con ngươi Dư Uy Hoa lập tức hiện lên một tia giận dữ: "Đâu ra cái lý đó, chúng ta quay lại, đoạt nàng trở về."

Lâm ĐÌnh nhớn mày nói: " Không cần"

"Vì sao"

"Ta sẽ cố gắng." Lâm Đình nhàn nhạt nói: "Cuối cùng sẽ có một ngày, ta quanh minh chinh đại đi tới Uyển Gia thôn , vì nàng mà đòi lại công đạo."

Dư Uy Hoa lập tức trở lên trầm mặc.

Trịnh Hạo Thiên chợt bừng tỉnh nói:" Chả trách Uyển Nhất Phu tự mình đuổi theo chúng ta, thì ra căn nhà đó là của con trai hắn."

Lâm Đình trong khóe mắt lóe lên tinh quang , nói :"Không phải nhà của hắn, mà là nhà hắn cướp được."

Dư Uy Hoa gật đầu, đột nhiên nói" Các ngươi thấy , Uyển Nhất Phu có khả năng nhận ra chúng ta không."

"Không có khả năng". Lâm Đình quả quyết nói :"Tuy lúc Dư thúc cùng Uyển Nhất Phu luận võ, chúng ta đều đã gặp qua hắn, hơn nữa còn nhớ kĩ hắn trong đầu, nhưng hắn tuyệt đối không thể nhớ ba người chúng ta."

Trịnh Hạo Thiên cùng Dư Uy Hoa lúc này mới yên tâm trở lại.

Ba năm trước đây, khi Dư Kiến Thăng bại trước Uyển Nhất Phu trong cuộc luận võ tranh địa bàn săn bắn, ba người chưa bộc lộ tài năng, tất nhiên không có khả năng bị người ta chú ý .

Dư Uy Hoa vỗ vai Lâm Đình nói: "Nữ nhân người thích lá gan cũng thật nhỏ đi, nếu không phải là nàng ta thét lên thì chúng ta cũng không bị phát hiện."

Trên mặt Lâm Đình hiện lên một tia xấu hổ:" Ta không biết đó là các ngươi, còn tưởng có đạo tặc đột nhập , vì lo cho sự an toàn của nàng nên mới dặn nàng thét lên."

Hai người Trịnh Hạo Thiên đưa mắt nhìn nhau không biết nói gì, đúng là nước lũ vọt tới miếu Long vương, người trong nhà cũng chẳng nhận ra người trong nhà. Một lúc lâu sau, Trịnh Hạo Thiên mới mở miệng: "Lâm ĐÌnh , vừa rồi chúng ta đã kinh động tới Uyển Nhất Phu, chỉ sợ sẽ liên lụy tới Uyển Ngọc cô nương, ngươi khẳng định không muốn dẫn nàng về Đại Lâm thôn?"

Trên mặt Lâm Đình lộ ra một nụ cười khổ sáp,, nói :"Ta đã sớm nói qua với nàng, nhưng nàng thủy chung không chịu rời khỏi căn phòng mà nàng đã lớn lên."

Dư uy Hoa nhướng mày, nói: Bây giờ ngươi tính thế nào?"

Lâm Đình lãnh nhiên nói :" Nếu như nàng không muốn rời đi thì ta sẽ đem tòan bộ những gì thuộc vê nàng giành lại cho nàng, rồi giao cho nàng."

Trịnh Hạo Thiên cùng Dư Uy Hoa quay sang nhìn nhau, trong lòng không hẹn mà cùng xuất hiện một ý nghĩ, muốn thành nguyện vọng này chỉ sợ cũng không dễ dàng...