Biền Tây thành là thành thị lớn nhất dưới Hùng Lang sơn, cũng là địa phương phồn hoa nhất. Quanh năm suốt tháng, trong thành thị đều là khung cảnh phồn vinh cùng náo nhiệt.

Nó là trung tâm chính trị cùng kinh tế trong phạm vi ngàn dặm. Giống như vậy, võ quán Biền Tây thành cũng là thánh địa võ học cường đại nhất trong phạm vi ngàn dặm.

Trong thành có bốn thế lực lớn, ngoại trừ Cừu gia, Lý gia, cùng phủ thành chủ Trình gia, còn có một thế lực nữa là võ quán Biền Tây thành.

Dưới Hùng Lang sơn, chỉ cần tấn thăng làm liệp sư, mười phần đều gia nhập võ quán. Cho dù đệ tử của ba nhà còn lại cũng không ngoại lệ.

Đội ngũ liệp sư khổng lồ chính là 'tiền vốn' chính thức của võ quán, tuy nói rằng không phải tất cả mọi người đều thật tình cống hiến cho võ quán, nhưng dù chỉ có một phần mười trong số đó hưởng ứng lời hiệu triệu của võ quán, thì cũng là một thể lực khổng lồ không thể nào coi thường rồi.

Chẳng những như thế, ở nơi này các võ quán khắp nơi đề có sự liên lạc mật thiết. Chỉ cần bọn họ muốn, thì có thể triệu tập nhiều liệp sư từ những nơi khác trong thành.

Đương nhiên, làm như vậy cũng phải trả một cái giá rất lớn, trừ khi có chuyện gì có thể làm dao động căn cơ của võ quán, nếu không quán chủ các đời đều không hành động thiếu suy nghĩ.

Ba người Trịnh Hạo Thiên đã sớm từ miệng của Dư Kiến Thăng nghe được rất nhiều chuyện xưa của võ quán, đã có lòng say mê đối với thế lực là một trong bốn quái vật khổng lồ của Biền Tây thành rồi.

Sáng sớm, lúc này cửa thành đã mở rộng. Dư Kiến Thăng mang theo ba người bọn họ cùng tiến vào Biền Tây thành nội.

Nhờ có yêu bài của liệp sư cùng liệp thủ, bọn họ không cần trả bất cứ thứ thuế nào để vào thành. Trong ánh mắt hâm mộ của nhiều người, bốn người bước nhanh hơn, xuyên qua non nửa thành thị, đi vào trong nội thành.

Nơi ở chính của bốn thế lực lớn Biền Tây thành đều ở nội thành, mà sự quản lý ở nội thành so với ngoại thành thì nghiêm khắc hơn rất nhiều, ngay cả những thủ vệ đảm nhiệm canh giữ cửa thành đều có tu vi liệp thủ.

Đi tới cổng nội thành, Dư Kiến Thăng dừng bước, nói khẽ: "Đợi lát nữa lúc vào thành, các ngươi không được lắm lời, nội thành không giống với ngoại thành, ở đó phải nghe ít nói nhiều, hiểu chưa".

Ba người Trịnh Hạo Thiên nhỏ giọng đáp ứng, bọn họ nhìn nhau cười, đối với thủ vệ sâm nghiêm canh giữ cổng thanh không thèm ngó tới.

Có thể bước vào nội thành, ngoại trừ những nô bộc đi theo phục vụ, thì phần lớn đều là những người có thân phận. Chỉ cần có thể ở trong thành nội tìm một công việc, tuyệt đối là điều mà đại đa số mọi người hướng tới.

Nhưng mà, ba người bọn họ thì không có suy nghĩ như thế.

Giống như Dư Kiến Thăng, bọn họ đều không muốn rời khỏi Đại Lâm thôn.

Đã không 'vô dục vô cầu', tất nhiên là trong lòng tĩnh lặng.

Dư Kiến Thăng mang theo bọn họ đi tới lối vào nội thành, xếp hàng để vào thành ở nơi này so với ngoại thành thì ít hơn rất nhiều. Hơn nữa, đại đa số người ra vào đều mặc y phục đặc thù, trên người đeo yêu bài đặc biệt.

Thân phận của bọn hắn tuy không quá cao, nhưng nhìn qua đều có thể nhận ra, họ đều là hạ nhân của các đại gia tộc trong nội thành. Ra vào tất nhiên cũng sẽ không bị ngăn trở.

Nhưng mà bọn người Dư Kiến Thăng xuất hiện trong này hẳn là nổi bật lên rồi.

Một vị thủ vệ trang phục võ giả nhíu mày, cất cao giọng nói: "Bốn người các ngươi, dừng lại".

Bốn người Dư Kiến Thăng dừng bước, bọn họ bình tĩnh nhìn đối phương.

Ánh mắt của vị thủ vệ kia lượn một vòng trên thân thể bọn họ, rồi nói: "Vùng đất nội thành, không thể tùy tiện xâm nhập, bốn người các ngươi tới đây làm gì?"

Lời nói của hắn tuy sắc bén, nhưng không quá gay gắt.

Thật ra có đảm lượng tiến vào nội thành, đại đa số đều không phải là người tầm thường. Chỉ là bốn người Dư Kiến Thăng trang phục quá tầm thường, cho nên mới bị chất vấn.

Nếu như bọn họ mặc cẩm bào, hơi chăm chút ngoại hình một chút, chưa chắc thủ vệ cửa thành đã có đảm lượng cản trở để dò hỏi.

Dư Kiến Thăng tùy ý cười, cổ tay lật lên đã lấy ra một mặt đồng bài.

Sắc mặt võ giả thủ vệ sắc mặt khẽ biến, liền vội vàng khom người nói: "Thất kính rồi".

Đôi mắt của người này so với thường nhân sáng hơn rất nhiều, rõ ràng đã có tu luyện qua chân khí đặc thù. Nhưng mà hắn hướng về phía Dư Kiến Thăng hành lễ, đã nói lên rằng hắn chưa đạt tới cảnh giới liệp sư.

Dư Kiến Thăng khoát tay chặn lại, nói: "Ba người bọn họ là đệ tử của lão phu, lão phu muốn dẫn bọn họ tới võ quán, xin các hạ châm chước một chút".

Tên võ giả kia, cười nói: "Nếu như liệp sư đại nhân đích thân dẫn đầu, tất nhiên không thành vấn đề, chỉ là theo thông lệ vẫn phải hỏi vài câu".

Ánh mắt của hắn lại rơi lên thân ba người Trịnh Hạo Thiên, nhưng mà lúc này cẩn thận đánh giá thì hắn lại càng thêm kinh hãi. Ba thiếu niên này tuổi tuyệt đối không lớn, nhưng mà ánh mắt của bọn họ sáng kinh người, từng tia tinh mang kín đáo không lộ, nhưng chỉ cần hơi chăm chú một chút là có thể cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình ép tới, khiến cho thân thể hắn không tự chủ mà rùng mình một cái.

Hắn vội vàng cụp mát xuống, dáng vẻ lại càng cung kính: "Liệp sư đại nhân, ngài và mấy vị từ đâu đến, có việc gì cần làm?" Hắn dừng một chút, lập tức bổ sung: "Tại hạ cũng là vì chức trách, cho nên hỏi một câu, xin thứ lỗi".

Dư Kiến Thăng nhịn không được cười lên, hắn tất nhiên sẽ không chấp nhặt với một tên thủ vệ: "Bọn lão phu đến từ Đại Lâm thôn, ba đứa nó phải tới võ quán tiến hành chứng nhận liệp sư".

"Đại Lâm thôn? Liệp sư..." Chân mày của thủ vệ dựng lên, lập tức trên khuôn mặt tươi cười, phất tay cho đi.

Khi bốn người Dư Kiến Thăng biến mất trong tầm mắt mọi người, tên còn lại nói khẽ: "Lão Lưu, ngươi cũng không phải chưa từng thấy qua liệp sư, vì sao hôm nay lại thất thố như vậy?"

Lão Lưu tức giận trừng mắt liếc đồng bạn, nói: "Ba người bọn họ tuổi còn trẻ, ta xem ra cả hai mươi cũng chưa đến, hắc hắc, dưới hai mươi mà đã là liệp sư, đúng là thiên tài".

"Ở Biền Tây thành nội chúng ta, hai dưới hai mươi tuổi là liệp sư còn thiếu sao?"

Lão Lưu lặng lẽ cười nói: "Nếu như là xuất thân từ đại gia tộc, có vô số đan dược bỏ ra đào tạo liệp sư, đương nhiên số lượng liệp sư dưới hai mươi không ít. Nhưng mà họ là liệp sư trẻ tuổi của Đại Lâm thôn, như vậy mới thật là hiếm thấy".

Vài vị đồng bạn bên cạnh hắn lúc này mới chợt hiểu, nhìn về phía phương hướng mấy người Dư Kiến Thăng, trong ánh mắt đều mang theo một tia kính nể.

Bọn họ đều là liệp thủ trong thành, cũng có được thiên phú võ học, đều tu luyện ra chân khí. Nhưng cũng bởi vì thế cho nên bọn họ hiểu được muốn tu luyện tới mức độ có thể phóng chân khí ra ngoài khó khăn tới mức độ nào.

Đặc biệt là những liệp sư trẻ tuổi đến từ những nơi hẻo lánh nghèo khổ kia, không người nào không có thiên phú ngút trời.

Đại Lâm thôn, cái tên này bọn họ chưa từng nghe qua , lại có thể xuất hiện ba vị liệp sư trẻ tuổi, đây tuyệt đối là sự tình khiến cho người ta ước ao.

Đồng dạng, nhân tài như vậy sẽ hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều ánh mắt, chỉ cần bọn họ gia nhập vào một đại gia tộc, có được nhiều đan dược cùng thiên tài địa bảo, như vậy tiền đồ sau này không thể tưởng tượng được.

.................

Dư Kiến Thăng rất quen thuộc đối với nội thành, thậm chí còn đưa mấy tiểu bối dạo chơi quanh nội thành cả nửa ngày, sau đó mới dừng lại trước một cái sân có quy mô rất lớn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Cái sân này chiếm diện tích rất rộng, hai bên tường vây cộng lại phải dài hơn trăm trượng.

Mặc dù là mới chỉ ở trước sân nhưng mọi người đều nghe thấy ở bên trong truyền tới những tiếng thét tràn ngập khí tức dương cương.

Đó cũng không phải là tiếng của một người, mà là âm thanh của hơn trăm ngàn người cùng thét lên vọng tới.

Trên mặt Dư Kiến Thăng lóe lên một tia hồi tưởng, hắn thở dài mọt hơi, cất giọng từ tốn: "Vào đi thôi".

Đại môn của võ quán cũng không có người canh gác, bọn họ cứ thế mà tiến thẳng vào bên trong.

Trong cửa là một vùng đất rộng rãi.

Lúc này, ở trên khu đất này có mấy trăm người đứng chỉnh tề, thân dưới của họ chỉ mặc một chiếc khố bó sát người, chân đi giày vải, trên tấm lưng trần chảy xuống những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu nành.

Bỗng nhiên , bọn họ đồng thời phát ra một tiếng rống to, vung quyền đánh thẳng.

Động tác của mấy trăm người rất đều nhịp, tựa như là một người vậy.

Một cỗ khí tức mãnh liệt tràn ngập không gian, cho dù là người ở một bên quan sát cũng có thể cảm nhận rõ ràng khí tức đang sôi trào này.

Trong đôi mắt của ba người Trịnh Hạo Thiên đều toát ra vẻ kinh hãi.

Tuy nói những người ở đây đều không phải liệp sư, thậm chỉ có người ngay cả liệp thủ cũng chưa đạt đến. Nhưng quy mô của sân luyện công như vậy đối với người lần đầu tiên trông thấy thì quả thật là quá gây rung động.

Dư Kiến Thăng thấp giọng nói: "Bọn họ đều là những người có thiên phú nhất định dưới chân núi Hùng Lang sơn, sau khi giao nạp một khoản tiền là có thể vào trong này tập võ. Tuy không nhất định có thể trở thành liệp sư, nhưng tám chín phần mười có thể tấn chức liệp thủ". Hắn nhẹ nhàng than thở: "Đây là con đường luyện võ duy nhất của đại đa số những người nghèo khổ như chúng ta".

Dư Uy Hoa hứng thú hỏi: "Cha, người cùng Lâm thúc đều học võ ở đây ư?"

Dư Kiến Thăng chậm rãi gật đầu, vô cùng cảm khái: "Không sai, hai người chúng ta khi còn bé đã ở nơi này tập võ, cuối cùng có thể tấn chức liệp sư, coi như là không phụ sự kỳ vọng của gia gia ngươi rồi".

Dư Uy Hoa nhỏ giọng thầm nói: "Nghe nói bọn họ thu phí rất nhiều".

Dư Kiến Thăng tức giận liếc mắt nhìn hắn, nói: "Ngươi biết cái gì, người tập võ có người nào không ăn nhiều. Không được bổ sung thẻ lực sung túc thì đâu thể luyện võ công chính thức. Đừng nói là võ quán chỉ thu chút tiền công này, cho dù là chúng ta tiêu hao toàn bộ cũng đáng. Hừ, các ngươi nhớ kỹ, chỉ có võ quán mới là chỗ dựa của những liệp sư nghèo như chúng ta. Sau này nếu các ngươi thật sự có tiền đồ rồi thì ngàn vạn lần không được quên nơi này".

Ba người Trịnh Hạo Thiên vội vàng gật đầu đồng ý.

Dư Kiến Thăng dẫn đầu mà đi, xuyên qua một sân luyện công rộng lớn, mang theo bọn họ tiến nhập một đại sảnh rộng rãi.

Trịnh Hạo Thiên ngẩng đầu nhìn lên, ngoài cửa có một tấm bảng kim quang lóng lánh viết ba chữ: "Thí Công Đường".