"Trịnh chân nhân...."

"Ngữ Đình tỷ!"

Hai người gần như cùng mở miệng, tiếp đó lại cùng dừng lại, cực kỳ ăn ý. Ngay sau đó, một nụ cười đã nở rộ trên khuôn mặt bọn họ.

"Ngữ Đình tỷ, ta rất nhớ ngươi." Khuôn mặt Trịnh Hạo Thiên giãn ra, không thể che giấu tình cảm vui sướng trong lòng mình.

Hắn hiện giờ đã đứng trên đỉnh phong của nhân tộc, cho nên cứ tùy ý, có gì nói đó, không cần phải kiêng kỵ điều gì nữa.

Hề Ngữ Đình nhẹ nhàng gật đầu. Bên trong đôi mắt mỹ lệ của nàng chớp động một vẻ mê man như mây như khói.

"Hạo Thiên, ngươi đã trưởng thành, cũng trở nên mạnh mẽ rồi. So với ta còn mạnh hơn nhiều lắm."

Đây là điều khiến Hề Ngữ Đình cảm khái nhất. Năm xưa khi gặp mặt, nàng đã là một vị tu luyện giả thập giai, chỉ thiếu chút nữa là có thể tấn chức linh giả rồi. Mà khi đó, Trịnh Hạo Thiên thậm chí còn không phải là tu luyện giả nữa.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, địa vị và thực lực song phương đã hoàn toàn đảo lộn rồi.

Trịnh Hạo Thiên chớp chớp mắt, cười nói: "Ngữ Đình tỷ, ngươi hiện giờ cũng tấn chức đại linh giả rồi. Tốc độ như thế cũng không tính là chậm mà."

Khóe miệng Hề Ngữ Đình thoáng nhếch lên, lộ ra một nụ cười chế giễu, nói: "Hạo Thiên, ngươi đang tự khen mình đấy à?"

Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, tiếp đó bật cười.

Hơn mười năm thời gian, từ một tu luyện giả thập giai tiến vào hàng ngũ đại linh giả, đương nhiên cũng là một chuyện rất giỏi rồi. Nhưng nếu đem ra so sánh với hắn thì thật sự vẫn chênh lệch không nhỏ chút nào.

Hai người tuy đã hơn mười năm không gặp mặt, nhưng hôm nay gặp gỡ, lại chẳng hề có chút cảm giác xa lạ và khoảng cách nào.

Phảng phất như trong mười năm này, hai người bọn họ vẫn ở chung một chỗ, quen thuộc đối phương vô cùng vậy.

Mà trên thực tế, tuy bọn họ chưa từng gặp mặt, nhưng Hề Ngữ Đình vẫn luôn cẩn thận quan sát Trịnh Hạo Thiên, hơn nữa còn thông qua đủ loại phương thức để âm thầm trợ giúp. Nguồn truyện: Truyện FULL

Trịnh Hạo Thiên đương nhiên có thể cảm nhận được tấm lòng thành này, cho nên hắn mới kính trọng Vạn Bảo Hiên như thế.

Hề Ngữ Đình ôn nhu, nói: "Hạo Thiên, tỷ tỷ từng nhiều lần muốn tới gặp ngươi, nhưng cuối cùng vẫn không tới, ngươi có trách ta không?"

Trịnh Hạo Thiên lắc lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Ngữ Đình tỷ, ta tin tưởng, ngươi nhất định có nguyên nhân của mình."

Hề Ngữ Đình than nhẹ một tiếng, dùng một ánh mắt oán trách mà nhìn hắn, nói: "Cái này đều phải trách ngươi đó."

Trịnh Hạo Thiên chớp chớp mắt. Trong khoảnh khắc này, hắn phảng phất như đã trở về với thủa thiếu niên ngây thơ trong Hùng Lang sơn năm xưa.

"Tỷ tỷ, cái này thì có liên quan gì với ta chứ?"

Hề Ngữ Đình có chút cảm khái, nói: "Năm xưa khi ngươi bước chân vào Đại Linh giới, tốc độ tu luyện tiến triển cực nhanh. Tỷ tỷ thầm nghĩ, thế nào cũng không thể bị tên tiểu tử như nhà ngươi bỏ lại phía sau được." Nàng dừng lại một chút, nói: "Chỉ là, khi ta thành công tấn chức cường giả linh thể, ngươi không ngờ cũng thành công. Khi ta quyết định lựa chọn học tập đan dược chi đạo, đồng thời có chút thành tựu thì ngươi đã trở thành linh giả chín sao, chấn động thiên hạ. Khi ta nhìn thấy một một tia cảm ngộ trong cảnh giới đại linh giả, thì ngươi đã trở thành đại linh giả tu luyện sát lục chi đạo." Nàng thở ra một hơi thật dài, nói: "Càng khó tin hơn, khi ta chuẩn bị bế quan trùng kích cảnh giới đại linh giả, ngươi đã đứng trên đỉnh phong nhân loại, trở thành một vị tông sư rồi."

Trịnh Hạo Thiên sờ sờ mũi, trong lòng xuất hiện một cảm giác quái dị cực độ.

Thì ra vì nguyên nhân này mà Hề Ngữ Đình thủy chung vẫn lần khân không chịu gặp hắn.

Tuy hắn đã sớm biết, vị tỷ tỷ này trời sinh đã là người có cá tính mạnh mẽ, nhưng mạnh mẽ tới mức độ này thì đúng là khiến hắn cảm thấy kinh ngạc không thôi.

Hề Ngữ Đình khẽ lắc lắc đầu, nói: "Khi ngươi tấn chức đại linh giả, ta đã đã từng muốn vứt bỏ lòng háo thắng mà tới gặp ngươi một lần. Nhưng lúc đó ngươi lại không ở trong Vạn Kiếm tông. Mà sau khi ngươi tấn chúc tông sư, tỷ tỷ đã lập thệ, kiếp này không tấn chức đại linh giả thì tuyệt đối không gặp ngươi." Nàng khẽ cười, nói: "Cũng may mà lần này bế quan thành công. Nếu không thì thật không biết đến ngày nào mới có thể tái kiến nữa."

Tuy nàng nói rất bình thản, nhưng Trịnh Hạo Thiên nghe mà hết cả hồn.

Hắn khẽ cười, nói: "Tỷ tỷ, may mà ngươi không quá cố chấp. Nếu ngươi cứ kiên trì tấn chức tông sư mới tới gặp ta thì tiểu đệ e rằng sẽ phải sầu chết mất."

Hề Ngữ Đình tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: "Hạo Thiên, ngươi cho rằng ai cũng là quái... nhân như ngươi à. Tuy tỷ tỷ tự tin nhưng cũng không tự kỷ tới mức đó đâu."

Với thực lực và tài lực của Vạn Bảo Hiên, trợ giúp nàng trùng kích cảnh giới linh giả còn có khả năng, nhưng nói tới cảnh giới tông sư sao???

Tuy Hề Ngữ Đình thiên phú cực cao, nhưng cũng không ai dám khẳng định nàng nhất định có thể trở thành tông sư.

Hai người cùng nhau ngồi xuống, tán gẫu những chuyện gặp được sau lần chia tay.

Hề Ngữ Đình cũng không trải qua nhiều chuyện lắm. Bởi vì con đường nàng lựa chọn không phải là sát lục chi đạo, mà là đan dược chi đạo. Sau khi tấn chức cường giả linh thể, nàng liền lợi dụng thực lực cường đại của Vạn Bảo Hiên để tiến hành nghiên cứu và mò mẫm đan dược chi đạo.

Tuy quãng đường này có chút gian khổ, đồng thời cũng khiến nàng phải trả một cái giá và nỗ lực khổng lồ, nhưng rốt cuộc nàng cũng nhận được hồi báo, trở thành đại linh giả đan đạo.

Mà trải nghiệm của Trịnh Hạo Thiên lại có vẻ phong phú hơn nhiều.

Đây không chỉ là vì hắn lựa chọn sát lục chi đạo mà còn bởi vì sau lưng hắn không có quái vật khổng lồ như Vạn Bảo Hiên ủng hộ.

Nếu như sau lưng hắn cũng có một Vạn Bảo Hiên thì có lẽ hiện giờ, Trịnh Hạo Thiên cũng không phải là tông sư sát lục chi đạo nữa, mà là một vị phù đạo tông sư rồi.

Sau một canh giờ, Trịnh Hạo Thiên mơ hồ phát hiện, tuy Hề Ngữ Đình cười nói nhẹ nhàng, nhưng trên trán nàng thủy chung vẫn có một vẻ lo lắng không thể che giấu được.

"Ngữ Đình tỷ, ngươi có tâm sự gì sao?" Hắn lên tiếng hỏi, không hề tị hiềm chút nào.

Hề Ngữ Đình khẽ ngây người, cười khổ nói: "Tông sư đúng là tông sư, mắt thần như điện a."

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: "Ngữ Đình tỷ, nếu ngươi có chuyện thì cứ nói ra. Tuy tiểu đệ bất tài, nhưng hẳn là có thể giúp một chút."

Với thân phận và địa vị của hắn hiện giờ, lập tức hứa hẹn không chút do dự tuyệt đối đã là chuyện không bình thường rồi.

Hề Ngữ Đình cảm kích gật đầu một cái, nói: "Hạo Thiên, lão tổ tông trong gia môn tỷ tỷ muốn cùng Túy chân nhân của quý phái liên danh, mời sáu vị tông sư của Phiêu Miểu đại lục chúng ta tụ hội, thương nghị đại sự."

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên hơi đổi, nói: "Khai Nguyên chân nhân?"

"Không sai, đúng là lão nhân gia." Vẻ mặt Hề Ngữ Đình ngưng trọng, nghiêm nghị, nói.

Trịnh Hạo Thiên trong lòng rùng mình, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng.

Hiện giờ hắn đã được tiếp xúc tới cơ mật trọng yếu của môn phái, đối với các thế lực cường đại trên đại lục tuy không dám nói biết rõ như lòng bàn tay, nhưng ít nhất cũng biết được kha khá.

Ở trên Phiêu Miểu đại lục, số lượng tông sư nhân tộc kỳ thật cũng không nhiều lắm.

Tuy trong bát đại siêu cấp môn phái đều có tông sư tọa trấn, nhưng trên thực tế, chỉ có Thất Nguyên môn, Thiên Tinh môn cùng Vạn Kiếm tông là có tông sư chân nhân nhân loại. Mà ngũ đại môn phái còn lại đều là pháp khí chân nhân truyền thừa.

Có pháp khí chân nhân tọa trấn, tuy có thể giữ được cơ nghiệp môn phái, vạn năm không lo, nhưng cũng không thể trông cậy vào pháp khí chân nhân rời khỏi tông môn, giải quyết rắc rối cho hậu bối bọn hắn.

Mà trừ ba siêu cấp đại môn phái này ra, trên Phiêu Miểu đại lục còn có hai nơi có tông sư chân nhân nhân loại. Một là lão tổ tông của Vạn Bảo Hiên - Khai Nguyên chân nhân, hai là Thiên Hoang chân nhân ẩn mình trong thế giới hoang man kia.

Phóng mắt nhìn khắp Phiêu Miểu đại lục, nhân khẩu khổng lồ lên tới hàng mấy trăm ức, nhưng kể cả Trịnh Hạo Thiên vào nữa cũng chỉ có sáu vị tông sư mà thôi.

Hơn nữa, đây không chỉ là tình huống của Phiêu Miểu đại lục cũng không phải chỉ là tình huống của nhân tộc, mà còn là tình huống của tất cả mọi chủng tộc.

Tông sư đản sinh tuyệt đối là đại sự kinh thiên động địa. Cho nên sau khi Trịnh Hạo Thiên tấn chức tông sư, toàn bộ Phiêu Miểu đại lục mới chấn động như thế. Mà danh vọng của Vạn Kiếm tông nhất thời cũng tăng cao, ẩn ước trở thành môn phái mạnh mẽ nhất Phiêu Miểu đại lục.

Những vị tông sư này ngày thường vẫn luôn tọa trấn trong môn phái của mình, không dễ dàng rời núi.

Bởi vì mỗi một cử chỉ tiếng nói của bọn họ đều đại biểu cho toàn bộ môn phái. Một người thôi cũng có thể dễ dàng phủ quyết toàn bộ quyết định của trưởng lão đường bổn môn.

Mà chính bởi vì bọn họ có địa vị cao thượng, cho nên mới phân tán đi các nơi, trên cơ bản không có cơ hội gặp mặt.

Nhưng lúc này, Khai Nguyên chân nhân của Vạn Bảo Hiên lại đưa ra đề nghị,như thế, đương nhiên là khiến Trịnh Hạo Thiên thất kinh rồi.

Do dự một chút, Trịnh Hạo Thiên nói: "Ngữ Đình tỷ, Khai Nguyên chân nhân muốn tất cả tông sư tụ hội, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì liên quan tới an nguy của toàn bộ đại lục sao?"

Bọn họ chính là kẻ đứng trên đỉnh phong chân chính của toàn bộ Phiêu Miểu đại lục. Nếu bọn họ đã thống nhất quyết định thì chẳng khác nào toàn bộ nhân loại trên đại lục đồng nhất ý chí cả.

Đây là chuyện kinh người đến thế nào chứ. Cho nên mới nói, trừ khi là đại sự liên quan tới an nguy của toàn bộ đại lục, nếu không thì không bao giờ tụ hội với nhau.

Hề Ngữ Đình cười khổ một tiếng, nói: "Ta cũng không biết, nhưng tằng tổ phụ lão nhân gia bảo ta nhắn lại một câu, rằng chuyện này có liên quan tới Âm Mị ma thần."

Khóe mắt Trịnh Hạo Thiên chợt nhảy lên.

Âm Mị ma thần, hắn chẳng hề xa lạ gì cái tên này.

Bởi vì bản thể của Trang Mạt Mạt là một thanh thần kiếm, mà tên của thanh thần kiếm lại là Đại Âm Mị thần kiếm. Hơn nữa, Trịnh Hạo Thiên còn loáng thoáng biết được, ở Thiên ma giới đang xuất hiện một đại sự kinh thiên động địa. Mà đại sự đó lại có liên quan mật thiết tới Âm Mị ma thần.

Hắn ẩn ước có một cảm giác, Túy chân nhân nhất định sẽ đồng ý chuyện này.

"Được, tỷ tỷ, ta sẽ đi gặp Túy sư huynh." Trịnh Hạo Thiên nghiêm nghị, nói: "Kỳ thật, tiểu đệ cũng muốn bái kiến các vị tông sư tiến bối khác trên Phiêu Miểu đại lục. Nếu Khai Nguyên chân nhân đã cho cơ hội này, thì tiểu đệ cũng phải cố gắng hết sức."

Hề Ngữ Đình mỉm cười cảm kích, nàng đương nhiên hiểu được, đây là Trịnh Hạo Thiên nể mặt mũi nàng cho nên mới nói như thế.

Gật đầu với Hề Ngữ Đình một cái, Trịnh Hạo Thiên rời khỏi Vạn Bảo Hiên.

Nhìn bóng lưng cường tráng của hắn dần dần biến mât, thần thái như nước trong mắt nàng dần dần trở nên ảm đạm.

Nhân vật như vậy, sau này còn thuộc về nàng sao?