"Hừ hừ!! Để xem khi về vi huynh giáo huấn ngươi thế nào"

Đang trôi nổi trên không trung Vân Vũ Thanh Cung nhìn xuống hướng của Mạc Hiểu Nam, khuôn mặt hắn lúc này cũng hoà hoãn một ít.

"Đi thôi tiểu huynh đệ, đừng quan tâm đến tên nhóc kia!"

Vân Vũ đưa tay lên một luồng niệm lực phóng ra nâng Mạc Hiểu Nam lên sau đó bay ra khỏi núi, hướng ra khỏi sơn môn bay đi.

Vài ngày sau khi trải qua một lố truyền tống trận.

Bỗng dưng bên tai của Mạc Hiểu Nam một tiếng ngáp dài vang lên.

"Haizz…"

"Lâu rồi mới ngủ một giấc đã như vậy nha!!!"

Tiêu Dao Tử trong hình hài một con rồng nhỏ màu đen, lơ lửng trước mặt Mạc Hiểu Nam.

Vuốt rồng gãi gãi lưng, còn hai mắt màu hổ phách nhìn về phía trước.

"Hừm cái này sao thấy quen quen thế nhỉ."

Lúc này Vân Vũ Thanh Cung cùng Mạc Hiểu Nam đang đứng trước một tấm bia đá cao trăm trượng.

Tấm bia đá còn tản ra hào quang nhu hoà, kèm theo một cảm giác cực kỳ vi diệu, tia hào quang dường như đang thôi thúc lôi kéo mọi ánh mắt.

Bên trên tấm bia đá có rất nhiều ký tự kỳ lạ kèm theo khí tức cổ xưa cùng tang thương.

Bên dưới Vạn Linh bia có rất nhiều đệ tử của các tông môn, có cả tán tu thậm chí yêu tu hay ma tu đang ngồi thiền cảm ngộ.

Bởi vì chỗ này là Thánh Tích Chi Vực

Tiêu Dao Tử vẫn đứng một bên nhìn chằm vào tấm bia đá, vuốt rồng gãi cằm miệng còn lẩm bẩm gì đó.

Còn Mạc Hiểu Nam hai mắt dường như bị tấm bia đá mê hoặc, đôi mắt xanh thẳm lúc này đổi sang màu vàng sau đó lại khôi phục như bình thường.

Nhưng hai mắt hắn vẫn không rời khỏi tấm bia đá miệng cũng như Tiêu Dao Tử lẩm bẩm.

Sau khi dừng lại trước tấm bia đá một khoảng thời gian, Vân Vũ Thanh Cung cũng lẩm bẩm một ít gì đó, thế là hai người một rồng đứng trước tấm bia đá trầm mặc hơn nửa ngày.

Lão long từ trong mê mang tỉnh lại hai mắt cảm thán nói: "Thánh tích này quả nhiên tuyệt diệu nha, tên viết ra thứ này chắc cảm ngộ của hắn với Đại Đạo Chi Khiếu cũng không phải dạng vừa đâu, cảnh giới ít nhất cũng là Thành Đạo nhất phẩm."

"Tuy không hiểu trên đó viết những gì nhưng vãn bối cảm thấy nó rất lợi hại!"

"Đúng vậy rất lợi hại!"

Ngoại trừ lão long thì Vân Vũ cùng Mạc Hiểu Nam cảm thấy cơ thể mình dường như được thanh lọc một lần, cảm giác thoải mái lạ thường, đầu óc không còn mông lung nặng nề như trước nữa, ngộ tính cũng nâng cao hơn không ít.

Nhất là Vân Vũ Thanh Cung hắn đến đây không biết bao nhiêu lần, nhưng mãi cho đến lúc này mới có cảm ngộ sâu sắc với tấm bia đá này đến như vậy.

Hắn liền quay đầu nhìn Mạc Hiểu Nam đang đứng bên cạnh, hai mắt hắn lập tức ngưng trọng bởi vì Mạc Hiểu Nam lúc này đang bị một tầng hào quang màu vàng bao bọc lại.

Hai mắt nhìn chăm chăm vào tấm bia đá, từng luồng hào quang nhỏ như sợi chỉ, từ tấm bia đá bắt đầu được chiết xuất ra dung nhập vào tầng hào quang màu vàng bên ngoài cơ thể của Mạc Hiểu Nam.

Nhưng lúc mọi người không ai để ý đến, văn tự bên trên tấm bia đá bắt đầu chảy xuống, văn tự lúc này lan rộng khắp cả mặt đất.

Mạc Hiểu Nam lúc này đột nhiên lầu bầu nhưng âm thanh lớn hơn lúc nãy một chút.

"Nhất Tự Vĩnh Thiên

Dã Đạo Nhất Nhân

Lạch Trời Cầm Đạo

Một Bước Định Tiên"

"Ầm!!!"

Một âm thanh vang vọng cửu thiên vang lên, văn tự bên dưới bừng sáng hơn khi nãy thánh quang rực rỡ lấn át cả ánh sáng mặt trời.

Còn tấm bia đá hoá thành luồng sáng phóng thẳng lên trên trời cao, phá vỡ sự yên tĩnh vốn có của nơi này.

Tia sáng khi đạt đến độ cao nhất định lập tức tản ra hoá thành một vòng xoáy, phía sau vòng xoáy là một mảnh không gian vô định tản ra khí tức cổ xưa.

Bên cạnh Mạc Hiểu Nam, Tiêu Dao Tử trong hình hài của một con rồng nhỏ lấy vuốt vỗ vỗ vai hắn nói.

"Đi thôi tiểu tử, cơ duyên này nhất định không được bỏ lỡ!!"

Nhưng Mạc Hiểu Nam không có đáp trả mà hai mắt vẫn còn mông lung nhìn về phía trước.

Lúc này bên trong vòng xoáy một lực hút cực kỳ kinh khủng tản ra hút hết tất cả mọi người có mặt bên dưới Thánh tích khỏi mặt đất.

Nhiều người chìm sâu trong cảm ngộ cũng bị cưỡng ép tỉnh lại, oán khí dâng lên ngút ngàn, nhưng khi nhìn thấy vòng xoáy bên trên bầu trời nhất là nhìn vào không gian vô định bên trong vòng xoáy.

Oán khí trong người lập tức bị đè nén thanh tẩy.

Sau đó mười hơi thở tất cả mọi người bên trong thánh tích đều bị hút vào bên trong vòng xoáy, Vân Vũ cũng không ngoại lệ bị hút vào bên trong.

Riêng chỉ có Mạc Hiểu Nam vẫn còn đứng trên mặt đất mà không bị lực hút kia tác động.

Một canh giờ sau đó Mạc Hiểu Nam mới từ trong mông lung tỉnh lại, tầng hào quang bên ngoài cơ thể cũng ẩn vào bên trong cơ thể, trong lòng bàn tay xuất hiện một ấn ký màu lam nhạt.

"Đi thôi! đi thôi!!" Tiêu Dao Tử đúng một bên nôn nóng.

Bởi vì hắn ngửi thấy bên trong thánh tích này có thứ có thể bồi bổ nguyên thân của hắn.

Mạc Hiểu Nam nghiêng đầu nhìn sang Tiêu Dao Tử.

"Vãn bối không biết bay =))"

"Khặc."

"Vậy để ta mang ngươi bay."

Hắn đưa vuốt rồng nắm lấy cổ áo của Mạc Hiểu Nam vung tay ném một cái, hắn lập tức hoá thành một vết đen lao thẳng vào luồng xoáy Tiêu Dao Tử cũng hoá thành hắc khí dung nhập vào cơ thể của Mạc Hiểu Nam.

"Aaaaa~~~~~~"

Sau khi Mạc Hiểu Nam lọt vào bên trong, vòng xoáy lập tức biến mất.

Cùng lúc này, ở bốn Thánh Tích khác cũng đã hoàn thành việc mở ra, mỗi Thánh Tích đều có một người mang ấn ký giống Mạc Hiểu Nam lao vào bên trong rồi biến mất cùng với vòng xoáy.

Thánh Tích Chi cảnh bắt đầu.

--------------------

Trong không gian vô định, nhưng nói thật ra là một thông đạo thông đến Thánh Tích chi cảnh.

Mạc Hiểu Nam lao thẳng với một tốc độ không thể tưởng tượng, khiến tóc của hắn đều bị duỗi thẳng ra phía sau, mắt không mở ra nổi do không khí va vào gạo ra ma sát, làm hắn đau đớn vô cùng, nước mắt chảy ra cũng lập tức khô lại.

Hắn cắn răng quay đầu ra một bên hai mắt đẫm lệ mới từ từ khôi phục, nhưng khi hắn nhìn chung quanh thì thấy thông đạo này rộng kinh khủng khiếp cũng dài không thể tả được.

Tại thời khắc này, Tiêu Dao Tử lại một lần nữa từ trong cơ thể hắn phóng ra, cầm lấy cổ áo hắn bắt đầu hãm phanh vận tốc cùng gia tốc bắt đầu được cân bằng cho đến khi dừng lại hoàn toàn.

"Tiền bối ngươi đừng làm như vậy, vãn bối mắc chứng sợ tốc độ cùng sợ độ cao!" Mạc Hiểu Nam vừa nói vừa ói.

"Tên tiểu bối như ngươi thật lắm lời!"

"Nhưng nhớ Tiêu gia ta một câu thôi 'Làm đại sự không nhìn tiểu tiết chỉ cần nhìn kết quả là được'"

Tiêu dao tử trong vẫy vẫy đuôi rồng hai mắt nhìn về phía xa xa trong thông đạo mở miệng nói: "Thánh Tích chi cảnh này không tầm thường, nếu như đạt được chút đồ trong này thì nói là một bước thành tiên cũng không quá đáng!"

"Nhưng gia hoả tạo nên cái Thánh Tích này tu vi so với lúc Tiêu gia ta còn sống chẳng kém bao nhiêu."

"Nên phải hết sức cẩn trọng!"

"Tiêu tiền bối, ngươi nói bên trong Thánh tích có thứ gì có thể hồi sinh người chết hay không?"

Tiêu Dao Tử nghe vậy lập tức gãi gãi đầu.

"Muốn hồi sinh người đã chết thì tu vi của ngươi ít nhất cũng trên lúc ta toàn thịnh mấy cái đại cảnh giới, hay đại khái là chạm đến Tạo Hoá Thiên Cảnh, nhưng nhìn ngươi bây giờ chả biết khi nào mới với tới nổi."

Hắn nghe vậy thì thấy chút toang tác ở đây, hắn còn chưa biết vị tiền bối này mạnh đến mức nào, mà khi hắn nói ra điều kiện phải nhiều hơn hắn mấy cái đại cảnh giới.