Triệu Nhị nương cùng các tỷ muội khác đều che miệng cười, những lời này các nàng chưa nghe qua một ngàn thì cũng nghe qua một trăm, nhưng khi từ một nữ tử nói ra thì cảm thấy rất thú vị.Đại Tranh cho rằng mình làm gì bị chê cười, vừa định xin lỗi, thì lúc này Triệu Nhị nương đem một xiêm y đặt lên đùi nàng: “Đây là quần áo Tứ Nương, nàng và ngươi cũng giống nhau.


Chắc có thể mặc được, quần áo cũ của ngươi hiện tại không thể mặc được nữa rồi.”“Cái kia, Nhị nương, ta không biết mặc váy…… Các ngươi có thể chỉ ta mặc được không?”Đại Tranh thẹn thùng cười, nàng chưa bao giờ là người tự tin, đặc biệt là đến Trường An.

Nàng liền trở nên câu nệ hơn, mỗi nhất cử nhất động đều sợ làm trò cười, nhưng nàng là nghé con không sợ cộ, không ngại học hỏi.Nàng rất hiếu học, chỉ cần dạy nàng thì nàng sẽ biết.“Phụt”Người đầu tiên cười là Tứ Nương cho nàng mượn xiêm y, nàng ta xấu hổ lè lưỡi: “Lần đầu tiên ta nghe một nữ tử nói không biết mặc váy đấy.”Đúng vậy, ở nhà nàng luôn mặc đồ nam nhân, ăn mặc bình thường, sau đó cô mẫu có Đại Sách, ngày thường hay ngày lễ Tết nàng đều mặc đồ cũ của hắn ta.Với cả váy Hoa nương cũng không phải chất liệu tốt nhất.

Nhưng cũng rất thời thượng và đẹp mắt.


Lần đầu tiên Đại Tranh mặc váy, nàng nhìn mình trong gương đồng và nói: “Ta thật sự không hợp để mặc váy.”“Ai da, Tranh nương, ngươi nói bậy gì vậy? Ngươi nhìn mình trong gương xem, lúc đầu tỷ muội bọn ra đều ngạc nhiên, sau từ đâu ra lại xuất hiện một người đẹp như vậy, còn tưởng là người trong tranh đấy!” Tứ Nương nhỏ tuổi, nói chuyện nghịch ngợm, nàng ta duỗi tay nhéo mặt Đại Tranh: “Ngươi cho rằng ta đưa đại bộ đồ nào cho ngươi à, giời, bộ váy này là hợp với ngươi nhất đấy!”Dứt lời, nàng đã bị đàn hoa nương vây quanh, họ lấy son phấn bắt đầu chét lên mặt nàng, Đại Tranh liền biến thành một nữ tử xinh đẹp, làn da trắng như tuyết.Sau đó nhìn mình trong gương, lông mi dài khẽ run, mày liễu, sáng lấp lánh.Hóa ra khi trang điểm nàng sẽ biến thành như thế này.***Sau khi Phó Lan Tiêu quay về Trường An, hắn đã nói hết tội trạng của Thái Tử cho Thánh Thượng biết, sau khi Thánh Thượng biết thì vô cùng tức giận, phạt Thái Tử một năm bổng lộc và nhốt ở phòng.Tuy hắn không hài lòng với kết quả này, nhưng đã đạt được mong muốn của hắn —— trong triều, nhóm theo phe Thái Tử bắt đầu gió chiều nào theo chiều ấy.Hắn không vội.Mấy ngày gần đây hắn thường xuyên nằm mơ, là nữ tử trong mơ kia, mà nàng, lớn lên rất giống với Đại Tranh.Mỗi buổi sáng thức dậy hắn đều thấy khó chịu.Thủ hạ bên người cũng nhận thấy gần đây chủ tử của họ đều bực bội, nên làm việc cũng cẩn thận hơn.Người thông minh đưa nữ tử đến điện cho hắn, nhưng ngược lại là biến khéo thành vụng, hiện tại tâm trạng hắn như băng mỏng.Sau khi Phó Lan Tiêu xử lý xong đám hải tặc ở gần Trường An, hắn mang Thích Vô đứng trước lan can, nhìn thuyền hoa đi tới lui, trong lúc nhất thời cảm thấy vô cùng tẻ nhạt.Hắn không thích nơi nhiều người, thậm chí có khi hắn không muốn thấy ai cả.Có chút đáng tiếc, Đại Tranh học rất giỏi, nhưng những việc khác lại hồ đồ đến buồn cười.Hắn không phải không cho nàng cơ hội.Đã bao nhiêu lần hắn suýt chút nữa đã giế/t chết nàng.Hắn có thể cho nàng chạy thoát, cho nàng tiền để nàng sống yên ổn.Thôi, một con kiến không biết sống chết, không xứng làm hắn phí tâm tư.Nàng sớm nên biến mất.“Có phải chúng ta đã đến Trường An rồi không!” Một giọng nói vô cùng quen thuộc, nháy mắt hắn đã nghĩ đến người nói là ai, mà người kia đang chỉ vào ngọn tháp xa xa: “Tòa tháp kia.


Ta từng nghe nhiều người nói qua rồi!”Nhưng nàng là nữ tử.Nàng đứng ở giặc đám hoa nương, cùng với thuyền hoa đang chậm rãi đi đến bến tàu, gương mặt nhỏ nhẵn giống y đúc người trong trí nhớ của hắn.Nhưng nàng là nữ tử.Thanh âm của nàng thật sự quá lớn, so với trong trí nhớ của hắn thì nhẹ nhàng hơn, lại mang theo giọng nói quê sứt sẹo, hấp dẫn vô số ánh mắt khác trên thuyền.Nhưng nàng không để bụng, trong mắt chỉ có tòa bạch tháp mà người ta nói đến kia.Cơn gió hơi xốc góc váy nàng, hoa thuê ở trên như hoa điểu.Nhưng nàng là nữ tử.Nhưng nhìn thấy ánh mắt tò mò của nàng thật thú vị, giống như nàng rất muốn biết nơi đó.Người khác nhìn ngọn tháp theo ngón tay nàng chỉ.Chỉ có hắn vẫn luôn ở nhìn chằm chằm nàng, tìm tòi nghiên cứu, giữ kín như bưng.Cho đến khi nàng cảm nhận được ánh mắt lạnh băng nhìn mình, nụ cười nàng cứng lại, gương mặt trắng nõn đã trắng đi vài phần.Nàng chớp mắt một cái, lập tức trốn ở phía sau các hoa nương.Trong lòng Phó Lan Tiêu như có thứ gì đó châm lửa, hắn hướng về phía thuyền hoa kia, lạnh lùng nói: “Dẫn nàng ấy lại đây!”.