Nàng biết đây không phải là một câu hỏi, trên mặt của hắn cũng không có một tia đam mê/dụ.c vọng nào, nàng hoàn toàn luống cuống, sợ hắn nhìn ra điều gì đó, cũng cảm thấy mình không may, tại sao lần đầu tiên đến Trường An lại gặp được hắn?”“Đại nhân.

” Đại Tranh nhanh chóng quỳ xuống, cố gắng hết sức khôi phục lại tư thế sảng khoái của Thanh Ngọc, để không làm hắn khôn thoải mái: “Quả thật đã có người chuộc thân cho ta, đại nhân, ta cũng đã đồng ý với người khác rồi, đại nhân xin ngài đừng đẩy người khác vào thế khó! ”Lông mày Phó Lan Tiêu nhíu chặt lại, giữa hai đầu lông mày có thêm chút hung ác nham hiểm.

Hắn bị gương mặt này từ chối hai lần.

Trước thì bị một tên nô tài từ chối, sau lại bị thuyền nương từ chối.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy không đúng, nam nhân chính là nam nhân, thật sự có thể trở thành nữ nhân sao?Mình cũng không cần phải phí công vì Đại Tranh nữa.

Lúc trước hắn nên trực tiếp giết nàng, để không phải lo lắng về sau.


Hắn tức giận bật cười, buồn rười rượi nói với nàng: “Cút nhanh lên.

”Lần đầu tiên Đại Tranh cảm thấy chữ cút này dễ nghe như vậy, nàng vén váy bước chân đi, giống như có bầy sói đang đuổi theo phía sau.

Vừa ra khỏi cửa, nàng đã đụng trúng một người.

“Ai, ngươi là ai?”Giọng nói của nàng ta ngọt ngào, giọng điệu từ vui mừng chuyển sang nghi ngờ: “Sao ngươi lại ở trên thuyền của Lan Tiêu?”Lan Tiêu là ai?Nàng ngây người giây lát, cũng nhìn kỹ người sau này, người này ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, trâm cài bằng ngọc trai trên búi tóc sáng lấp lánh, ăn mặc như một tiểu thư quý tộc.

Chỉ là nàng không phân biệt được tất cả các nữ nhân quý tộc ở Trường An khi xuất hành đều ăn mặc như vậy hay là chăm chút cách ăn mặc vì ai đó.

Nàng tự đứng dậy, muốn đi qua nàng ta.

“Ngươi đụng trúng ta còn muốn đi sao?” Cô nương kia trách mắng: “Ai dạy cho ngươi quy củ vậy?”“Sao nàng lại đến đây?” Giọng nói trầm thấp trong phòng truyền ra.

"Từ lúc chàng trở về cũng chưa từng tới tìm ta, mấy ngày nữa là sinh nhật của chàng, ta muốn cùng chàng đón sinh nhật không được sao?” Nàng ta liếc nhìn Đại Tranh, vội vàng trả lời người bên trong, vội vàng đi vào.

Hốc mắt Đại Tranh nóng lên, vội vàng rời đi.

Nàng rất thích sinh nhật, dù sao ngày đó nàng cũng có thể yêu cầu phòng ăn cho mình một bát mì trường thọ với trứng.

Nàng hỏi hắn, hắn nói cho nàng biết hắn sinh vào tháng tám mùa hè oi bức, không phải ngày trời đầy tuyết.


Nàng thậm chí không cần phải nghĩ cũng đã biết thời gian đó là giả.

Tên, sinh nhật, thân phận, chỉ sợ tuổi tác cũng là giả.

Nàng cũng nghi ngờ, người mà nàng sống cùng trong sáu tháng qua có phải là hư ảo hay không.

Đến cùng có cái gì là thật không?_“Thích Vô cho nàng vào à?” Phó Lan Tiêu cố nén tâm tình, làm ra vẻ tươi cười bình thường, cong môi hỏi.

"Cho vào là có ý gì? Ta và chàng có hôn ước, chàng nói như vậy là coi ta như người ngoài sao.

" Mặc dù phong tục dân gian của triều đại Yến rất cởi mở, giữa nam nữ không có khoảng cách lớn, khi nàng ta nói chuyện này cũng không khỏi xấu hổ.

Hầu hết các quý tộc trong hoàng tộc đều lập hôn ước sớm, Phó Lan Tiêu cũng không ngoại lệ, khi còn trẻ hắn đã có hôn ước với con gái duy nhất của đại tướng quân Nguyễn là Nguyễn Uyển Ánh, không chỉ danh chính ngôn thuận mà còn là thanh mai trúc mã.

"Nàng ấy là ai?" Nguyễn Uyển Oánh muốn hỏi rõ ràng, từ khi hắn biến mất nửa năm, nàng ấy vẫn do dự có nên giải trừ hôn ước hay không, trong nhà cũng đang cân nhắc về Thái tử, vất vả lắm mới chờ được mây mờ trăng tỏ, Thái tử bị giam lỏng, Cửu hoàng tử hiện tại là hoàng tử quyền lực nhất, rất có khả năng tiến vào Đông cung, nhưng hắn lại chưa từng tìm nàng ta.


Nàng kìm không được chủ động đến tìm hắn, lại thấy cảnh tượng này.

"Chỉ là một kỹ nữ không thể lên được mặt bàn mà thôi, tại sao nàng phải gây khó dễ cho nàng ta như vậy.

”"Không phải, ta chỉ cảm thấy! " Trước nay hắn chưa từng thấy nữ nhân, huống chi nàng là thuyền nương, mặc dù có chút xinh đẹp, nhưng! Thân phận không hợp.

Nguyễn Uyển Oánh không muốn nghĩ thêm nữa, vì vậy nàng ta chỉ có thể nói sang chuyện khác, cố tình hy vọng Phó Lan Tiêu có thể cho nàng ta một lời giải thích: "Lan Tiêu, tại sao ở đây lại có những đồ trang sức thô sơ như vậy?”"Vậy mau đi ném đi.

"Hắn vẫn nho nhã lễ độ như vậy, bộ dáng không ôn nhu không tức giận, Nguyễn Uyển Oánh không muốn nói nữa, nhưng nàng ta chỉ mơ hồ cảm thấy sau khi hắn trở về lần này đã khác trước rất nhiều.

.