Đại Tranh ở trên phố mua mấy cái bánh bao lấp đầy bụng đã nghĩ có thể đi một chuyến đến Ngụy phủ thử thời vận, thấy mặt của Ngụy Phù Nguy thôi cũng được rồi.

Nếu Ngụy thủ phụ có quen biết với Lan Cửu, chuyện ngày ấy qua đi phu tử đã hóa thành ảo ảnh, nhưng cũng có thể từ trong miệng của Ngụy Phù Nguy mà tìm hiểu ra thân phận của Lan Cửu.

Như vậy nàng cần phải đề phòng hắn cho tốt.

Thật buồn cười, từ sau khi nàng đi vào Trường An, thấy Lan Cửu chỉ vài lần, còn chưa biết thân phận thật của hắn.

Mà mỗi lần đều thảm thiết xong việc.

Gần đây phát sinh quá nhiều việc, nàng thiếu chút nữa đã quên, mấy ngày nữa chính là sinh nhật của nàng.

Mẹ từng nói qua, khi nàng sinh ra ở Cốc Vũ, sinh nhật đều cần phải ăn mì trường thọ.


Tính lại ngân lượng ở trên người nàng, bỏ đi chi phí ăn mặc, ngày ấy nàng có thể làm một bộ y phục mới, mua hai căn thọ sáp, ăn thêm một chén mì trứng trường thọ.

Nghĩ như vậy, bất luận là chuyện phát sinh ở Nhữ thành, Lan Cửu cho nàng sự áp bách, cùng thân thể không khoẻ, đều cách xa nàng.

Ở trong mộng tưởng con người luôn hạnh phúc.

Đặc biệt là ở nơi không có người nào đó, giấc mộng của nàng vẫn luôn vô cùng sáng lạn.

Dù không đi chân trần trên đường ruộng nhưng lòng bàn chân vẫn dính bùn.

“Hỏi các ngươi chuyện này, các ngươi đã gặp qua người này không?”“Nàng là thân thích của nhà chúng ta, đầu óc có vấn đề, hiện tại chúng ta đang tìm nàng!”“Nàng rất có khả năng sẽ đả thương người, các người nếu nhìn thấy được ngàn vạn lần cần phải nói cho chúng ta, chúng ta ở tại ——”Âm thanh quen thuộc lại đánh vỡ giấc mơ đẹp của nàng, nàng chưa nhìn về ngọn nguồn của thanh âm kia cũng đã tưởng tượng ra, Đại Sách mang theo cô mẫu, cầm bức họa của nàng, đi khắp nơi tìm kiếm thân ảnh của nàng!Bọn họ tới tìm nàng!Đại Tranh chạy trối chết, trong lúc nhất thời, cảnh tượng từng ở Nhữ Thành lại hiện ra ở trước mặt nàng, nỗi đau từ bụng lại khiến cho nàng cảm thấy thống khổ tuyệt vọng gấp bội.

Nhưng khi trở lại nơi mình ở đã có người ở nơi đó chờ nàng.

“Tranh nương, ngươi đi đâu?” Triệu Nhị nương đã khóc không thành tiếng, mặt đầy sự u sầu, “Ta, ta ở chỗ này đợi ngươi hồi lâu!”Đại Tranh nhìn nhìn ngoài cửa, sau khi xác định không có ai lại đây, nành mới đóng cửa lại, che bụng mình lại, biểu cảm rối rắm mà hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”“Ngươi có điều không biết, đã nhiều ngày có một vị nương tử, nhìn dáng vẻ thật sự cao quý, mỗi ngày đều gọi người tới trên thuyền hoa chúng ta để quấy rối, nói nhất định phải tìm được người lần trước chống đối nàng, nói cách khác nàng sẽ không dừng lại, đã có ba ngày chúng ta bị những lang quân đó đến phá làm cho không thể khai trương, cò cưa tiếp tục như vậy mấy vị tỷ muội chúng ta sẽ phải xong rồi…”Hẳn là người ngày ấy nàng không cẩn thận đụng vào, nhưng đã qua lâu như vậy, vì sao hiện tại lại làm khó dễ?“Tranh nương, ta biết như vậy sẽ làm khó cho ngươi, chỉ là chúng ta cũng là vì đã cứu ngươi…”Hô hấp Đại Tranh trở nên khó khăn, trong đầu giống như đang có thiên binh vạn mã giao chiến nhau, trước có hổ, sau có sói, nàng cô đơn lẻ bóng, không có khả năng đồng thời giải quyết cả hai việc.

Nhưng cũng chỉ phải đáp ứng trước, dỗ Triệu Nhị nương trở về.

Nàng ngồi ở lên trên giường, đem mặt chôn ở trong chăn mỏng, nhẹ giọng nức nở.

Hết thảy mọi thứ trên thế gian này, tất cả lúc này đều nghiêng về phía nàng.

Chuyện tới như thế, nàng vậy mà chỉ có thể nghĩ tới một người.

Có thể làm ra hết những việc này.

Chỉ có Lan Cửu.


-Phó Lan Tiêu lưng dựa ở trên ghế bành, mũi cao thẳng, khuôn mặt xuất trần, vốn là khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ một vậy mà lúc này lại mang theo một nụ cười nhạt quỷ dị thoả mãn.

Hắn cố ý cung cấp chỗ ở của Đại Tranh cho Nguyễn Uyển Oánh, quả nhiên, với loại tính cách thích gây phiền toái này của Nguyễn Uyển Oánh, để nâng cao địa vị của mình ở trong lòng hắn, chắc chắn sẽ tìm Đại Tranh gây phiền toái.

Người một nhà của Đại Sách là chuyện ngoài ý muốn, hắn cũng không muốn có dây dưa gì cùng với những con kiến đó, nhưng hắn nghĩ lại đã sai người nói cho bọn họ địa chỉ của Đại Tranh.

Ước chừng đêm nay, bọn họ sẽ tìm được nàng.

Cự tuyệt hắn không có kết cục tốt.

Người có thể giúp nàng, chỉ có hắn.

Hắn muốn nàng phải khóc lóc, quỳ xuống cầu xin hắn.

Cầu hắn rủ lòng thương.

Cầu hắn cứu nàng.


Hắn phải dùng quyền lợi cao quý của hắn, từ trong bùn đất vớt nàng ra một cách hoàn chỉnh, lại tăng thêm trả thù, vũ nhục, tra tấn, đùa bỡn, khinh miệt, cuối cùng nhìn con mồi bị phá thành mảnh nhỏ, lại đem nàng bỏ vào bụi bặm.

Đáng thương, đáng tiếc.

Chỉ có hắn có thể che chở cho nàng, đây là vinh quang nàng không thể có được từ bất luận kẻ nào.

Hắn đã không có xuống tay giết nàng, vì sao nàng còn dám từ chối hắn vậy?Hắn rõ ràng đã đại phát từ bi.

Tác giả có chuyện muốn nói:Cẩu tử trong lòng có bệnh, trong một chốc một lát sẽ không giải quyết được.

Về sau hắn sẽ chịu khổ.

.