Editor: Hana

Tần quản gia đứng ở cửa đại trạch, nhìn Cố Duật Ninh sải bước đi vào.

“Tam gia, hôm nay sao....về sớm vậy?” Ông nhìn thời gian, lúc này mới có 3 giờ chiều!

“Thay quần áo.”

Cố Duật Ninh lập tức đi vào trong phòng của mình, kéo tủ quần áo xoay tròn* ra, bắt đầu chọn quần áo và phụ kiện.

image-20210701232444-1

(*Dành cho những ai chưa biết nha.)

Tần quản gia trơ mắt nhìn anh thay ba bộ âu phục, vẫn còn chưa hài lòng, lại cau mày cởi ra.

“Tam gia...ngài đây là?”

“Có hẹn.”

“Nhưng trước kia ngài có hẹn với khách hàng cũng không có trịnh trọng như vậy, bộ vừa nãy trên người không phải rất ổn sao, còn đặc biệt về nhà thay quần áo.”

Cố Duật Ninh liếc Tần quản gia một cái, Tần quản gia lập tức hiểu ý, trên mặt nở nụ cười: “Tôi hiểu rồi, hiểu rồi, hắc hắc hắc.”

Thấy vẻ mặt đầy ẩn ý của ông, Cố Duật Ninh nhíu mày: “Ông biết cái gì.”

“Cô gái kia....bao lớn?”

“Không khác Cố Bình Sinh lắm.”

Tần quản gia nghĩ nghĩ, mở cửa phòng để quần áo của Cố Bình Sinh ra, nói với y: “Tam gia, ngài tới thử quần áo của thiếu gia đi.”

Cố Duật Ninh chậm rãi đi dạo phòng để quần áo của Cố Bình Sinh, nhìn thấy một ngăn tủ đủ loại quần áo hoa hòe hoa sói và một tủ đựng giày thể thao đủ mọi màu sắc, khóe miệng giật giật.

“Con gái bây giờ rất thích kiểu này, tới, thử xem!”

Cố Duật Ninh cầm một chiếc quần jean rách, giơ lên trước mặt quan sát, này con mẹ nó là rách sao! Đây chính là trên đùi mở cái "cửa", toàn bộ đùi đều lộ ra ngoài rồi!

*****

Thay một bộ quần áo bình thường, thời điểm Cố Duật Ninh ra khỏi phòng, liếc mắt nhìn bản thân trước gương một cái, bỗng nhiên dừng bước.

Anh đứng sát vào gương, nhìn tròng mắt trái màu sắc hơi ảm kia.

Đó là nỗi đau từ sâu trong đáy lòng của anh, nên dù có đi bất cứ đâu, anh đều muốn đeo kính râm.

Tần quản gia đi tới: “Tam gia, để tôi lấy kính râm của ngài tới nhé.”

“Không cần.”

Đi ăn cơm với con gái nhà người ta, toàn bộ quá trình đều đeo kính râm.....trông càng giống một tên ngốc.

“Cái này, có biện pháp che một chút không?” Anh hỏi quản gia.

Tần quản gia cười cười, biết Tam gia là “Đàn ông làm đẹp vì người mình thương”**, sau khi ông suy nghĩ một lúc lâu, linh quang lóe lên, vào phòng của Cố Bình Sinh mang kính áp tròng ra.

(**)Nguyên câu là 士为知己者死,女为悦己者容: Kẻ sĩ vì người thưởng thức mình mà chết, nữ tử vì người mình thích mà trang điểm. Ở đây tác giả chỉ dùng vế thứ hai và nói lái sang đàn ông.

“Đồng tử thuần đen, đảm bảo có thể che khuất! Tam gia ngài thử xem.”

Cố Duật Ninh:........

*****

Thời điểm Nại Nại đứng ở cổng trường nhìn thấy Cố Duật Ninh, sợ đến ngây người!

Đây là Cố Duật Ninh, vẫn là anh hai của Cố Bình Sinh, là người chơi hệ tây trang cấm dục, là đại tổng tài thần thánh không thể xâm phạm sao! Thế mà lại mặc một chiếc áo hoodie màu xám với quần jean, đi giày thể thao AJ, giống như một thiếu niên trượt ván bình thường.

“Xin chào, Cố Duật Ninh.” Anh cười cười với cô, bên má xuất hiện núm đồng tiền nho nhỏ.

Linh hồn của của Nại Nại đều bay ra khỏi thân thể.

Quá non! Học trưởng trong trường cũng không có trẻ trung như này!

“Em....em là Nại Nại.”

“Lên xe đi bạn học Nại.”

“Em họ Lâm.”

“Anh biết, bạn học Nại.”

“Em họ Lâm.”

“Em còn muốn lặp lại mấy lần, hả bạn học Nại?”

Lâm Nại Nại:......

Bạn học Nại thì bạn học Nại đi, ông chủ vui là được rồi.

Cố Duật Ninh đi một chiếc xe Cayenne tương đối khiêm tốn, cũng không mang tài xế mà tự mình lái.

Sau khi lên xe, Nại Nại vẫn luôn quan sát anh.

Vóc dáng của anh thon dài, cao mà gầy, tay gác trên tay lái, làn da trắng sáng, khớp xương rõ ràng, trên mu bàn tay mơ hồ có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh nhạt.

Ngũ quan của anh, đúng như người ta đồn đãi, so với gương mặt phóng khoáng đường hoàng của Cố Bình Sinh thì càng thêm anh tuấn vài phần, mà đẹp nhất chính là ánh mắt của anh, lông mi đen mà dày, mắt hoa đào không khác Cố Bình Sinh lắm.

Bộ dáng của anh......và Cố Trường Sinh....

Nại Nại nhìn chằm chằm vào gương mặt anh, nhìn không chớp mắt, trái tim run rẩy kịch liệt.

Bọn họ thật sự.....giống.

Nhưng mà lần cuối cùng cô nhìn thấy Cố Trường Sinh đã là nhiều năm về trước, nên sớm không thể biết Cố Duật Ninh trước mặt và anh ấy đến tột cùng có bao nhiêu giống, nhưng cái cảm giác này.....

“Bạn học Nại, có cần anh giúp em thắt dây an toàn không?”

Nại Nại lấy lại tinh thần: “A, không cần....”

Lời còn chưa dứt, Cố Duật Ninh đã nghiêng người tới, giúp cô thắt dây an toàn.

Khoảng cách gần trong gang tấc, thậm chí Nại Nại còn có thể ngửi thấy mùi huân hương nhàn nhạt trên người anh, chính là mùi hương mà cô ngửi thấy buổi tối hôm đó, có chút giống hỗn hợp hương vị giữa gỗ Tuyết Tùng và vị ngọt của cam.

Thời học sinh ngửi thấy quá nhiều mùi mồ hôi của bạn học nam cùng tuổi, nên khi ngửi thấy hương thơm thoang thoảng của đàn ông, thật là....khó cưỡng.

“Cùm cụp” một tiếng, dây an toàn đã thắt xong.

Thời điểm Cố Duật Ninh lùi về, ý vị thâm trường mà liếc mắt nhìn cô một cái.

Nại Nại tâm hoảng ý loạn, vội vàng cúi đầu, lấy chiếc kẹp cà vạt từ trong túi xách ra, đưa cho Cố Duật Ninh: “Ngày đó, thật sự rất cảm ơn anh Cố tiên sinh.”

Cố Duật Ninh thấy cô đặt chiếc kẹp cà vạt của mình trong một chiếc hộp nhung đỏ, cái hộp nhỏ này hẳn là hộp dùng để đựng trang sức.

Rất có tâm.

Anh dùng mắt hất hất về phía cái đài đằng trước, ý bảo cô đặt ở đó là được.

“Cố tiên sinh, em...em muốn hỏi một chút, anh có quen nghệ sĩ nào tên Cố Trường Sinh không?”

Cố Duật Ninh khởi động động cơ, nói: “Chắc không phải nghệ sĩ dưới trướng truyền thông Phong Ngu của anh.”

“Không phải không phải.” Nại Nại vội vàng xua tay: “Anh ấy rời showbiz từ rất lâu rồi.”

“Anh không rõ lắm.”

Nại Nại quan sát Cố Duật Ninh, biểu tình của anh rất tự nhiên, nhàn nhạt.

Có vẻ như thật sự không quen biết.

Cảm xúc căng thẳng của Nại Nại được thả lỏng.

Đúng vậy, sao có thể là anh ấy chứ, Cố Trường Sinh năm đó chật vật rút lui với Cố Duật Ninh hiện tại đang làm mưa làm gió trong giới giải trí, sao có thể là cùng một người.

*****

Cố Duật Ninh dẫn Nại nại đến một nhà hàng tư tên là Lăng Nam Tiểu Trúc, nhà hàng tọa lạc ở gần công viên Bạch Lục, hoàn cảnh thanh tĩnh lịch sự, bên ngoài sử dụng trường phái kiến trúc bụi ngói gạch tường, đi vào bên trong là cánh cửa bằng gỗ lim, đường nhỏ dẫn vào trong uốn khúc tĩnh mịch, quanh co khúc chiết. Sau khi vào bên trong mới nhìn thấy bộ bàn ghế gỗ đặt hai bên hành lang có mái hiên.

Nại Nại cũng không phải đồ nhà quê, vừa nhìn thấy phong cách cửa hàng này liền biết giá cả tuyệt đối không rẻ.

Cô âm thầm đổ mồ hôi cho bản thân.

Tiền sinh hoạt tháng đầu tiên không giữ nổi là chắc chắn, chỉ cầu mong ngàn vạn lần đừng vượt quá dự tính, hôm nay tổng cộng cô chỉ mang theo hai ngàn tệ, là số tiền cô vất vả tiết kiệm đó.

Nếu vượt quá dự toán, không có tiền để trả, sẽ ném sạch mặt mũi mất.

Nhân viên phục vụ đưa menu lên, Nại Nại nhận lấy, nhìn thấy giá cả đồ ăn vốn ít nhất cũng phải ba đến bốn con số nay toàn bộ bị cắt đôi, đổi thành hai số.

Cô có chút kinh ngạc, nhìn về nhân viên phục vụ: “Đây là.....”

Nhân viên phục vụ là một cô gái trẻ, cô giải thích: ”Khoảng thời gian trước, nhà hàng của chúng tôi vì giá cao quá nên bị Cục Công Thương khiển trách, hiện tại giá cả đã sửa lại, theo con đường bình dân.”

Nại Nai vui mừng cực điểm: “Thật sao!”

“Vâng.”

“Cố tiên sinh ngài xem thích ăn cái gì thì cứ gọi tùy ý nhé.” Lúc này Nại Nại đã nắm chắc, uể oải vừa rồi lập tức biến thành hư không.

Cố Duật Ninh mỉm cười, chọn 4 món mặn.

Nại Nại lại gọi thêm hai phần đồ ăn ngọt nữa, nhân viên phục vụ cầm thực đơn lui về khu bếp, khẽ nói với đầu bên kiêm ông chủ: “Ông chủ, tam gia đây là.....muốn chơi trò gì vậy? Cái gì mà Cục Công Thương khiển trách, mệt anh ta nghĩ ra được!”

Chủ bếp kiêm ông chủ trẻ tuổi Phó Lăng Nam nhìn thực đơn trong tay, một đĩa cơm gan ngỗng vốn 2900 đã bị tên gia hỏa kia mạnh mẽ ăn bớt hai số không phía sau, hắn cho là gan heo xào à!

Nữ phục vụ còn lẩm bẩm: “Tam gia còn nói, sau này bất cứ khi nào cô gái đó dẫn bạn tới ăn cơm thì đều dùng thực đơn này.”

Phó Lăng Nam bất đắc dĩ cười cười: “Kệ hắn, dù sao cũng là hắn thanh toán.”

*****

Nại Nại ăn một miếng tôm phô mai đầu tiên, sợ ngây người, này cũng.....ăn quá ngon! Mềm mềm của phô mai kết hợp với dai dai của tôm lớn, đời này của cô chưa từng ăn món nào ngon như này đâu.

Cô nhìn Cố Duật Ninh, anh bưng chén gỗ và cầm đũa, ăn hết sức tập trung.

Cô nhỏ giọng nói với Cố Duật Ninh: “Cố tiên sinh, ăn ngon thiệt nha!”

Cố Duật Ninh cũng đè thấp thanh âm: “Vậy em ăn nhiều chút đi, thích thì lát nữa đóng gói mang đi một chút.”

“Được đó, nhưng tại sao chúng ta lại nhỏ giọng nói chuyện giống như ăn trộm thế?”

“Không biết.”

Lâm Nại Nại bật cười, đôi mắt xếch cong cong tự như xuân thủy nhộn nhạo, Cố Duật Ninh nhìn cô một cái, liền lập tức thu mắt lại, không dám nhìn lần thứ hai.

Thế mà lại có chút khẩn trương.

Cơm nước xong, Nại Nại cầm ví đi tính tiền, 128, không chỉ vậy, nhân viên phục vụ còn tặng cô ba tấm phiếu ăn giá trị 2000, dùng thay thế tiền.

Nại Nại và Cố Duật Ninh ra khỏi Lăng Nam Tiểu Trúc, cảm khái thật sâu, cách kinh doanh của nhà hàng này, sợ là không mở lâu được.

*****

Buổi tối, trong phòng ngủ, mấy nữ sinh ngồi vây quanh nhau, ăn đồ ngọt mà Nại Nại mang về.

“Ngon ngon ngon.”

“Thật sự, hu hu hu, hương vị của món đậu hủ hoa quế này quá tuyệt!”

“Đây là mỹ thực thần tiên gì nha.”

Bạn cùng phòng sôi nổi hỏi Nại Nại tên nhà hàng—

“Hình như....gọi là Lăng Nam Tiểu Trúc.”

Cảnh Dao lên mạng tra tên nhà hàng này, nhưng cũng không tìm thấy tin tức chuẩn xác, cửa hàng này cũng không treo tên ở app đại mỹ thực An Lợi*, rất khiêm tốn.

(*)Tên phiên âm của Amway: một tập đoàn áp dụng mô hình kinh doanh đa cấp để bán các sản phẩm liên quan đến lĩnh vực sức khỏe, thẩm mỹ và hàng tiêu dùng.

“Chắc là không có tiếng tăm gì.” Nại Nại nói: “Lúc dùng bữa chỉ có mỗi bàn của bọn tớ.”

Cảnh Dao không tìm ra Lăng Nam Tiểu Trúc, nhưng lại lục thấy đầu bếp nổi tiếng quốc tế Phó Lăng Nam, vừa nhận được giải thưởng Chiếc Nồi Vàng, danh hiệu cao quý nhất trong giới ẩm thực, quán quân nổi danh nhất.

“Không phải nhà hàng của vị này chứ?”

Lương Vãn Hạ thò đầu lại nhìn: “Làm ơn, Phó Lăng Nam người ta là đầu bếp có bảo hiểm hơn 100 triệu tệ đó, có thể làm cho cậu món ăn 20 tệ sao?”

“Cũng đúng.”

*****

Buổi tối, ba Lâm Đồng Duệ gọi điện thoại cho Nại Nại, hỏi việc kia cô suy xét đến đâu rồi.

Nại Nại biết, chuyện mà ba nói chính là tiệc tối Tân Quang.

Trước đó ba muốn mang chị gái Lâm Tuyết Nhu đi, nhưng Lâm Tuyết Nhu cự tuyệt, cảm thấy tham gia mấy cái tiệc tối như này sẽ khó tránh khỏi phải đi lấy lòng mấy đạo diễn hay nhà đầu tư bụng phệ đầu hói. Chị ta xuất đạo một cách thanh bạch, còn lâu mới giống những nữ nghệ sĩ khác, nịnh nọt để bò lên trên.

Lâm Tuyết Nhu không đi, Lâm Đồng Duệ lại hỏi Nại Nại.

Lúc trước Nại Nại từng nghe Cố Bình Sinh nhắc đến chuyện tiệc tối Tân Quang, yến hội lần này quy cách rất cao, đạo diễn nổi tiếng trong giới đều sẽ tham gia, cũng có không ít minh tinh nghệ sĩ có thực lực. Nếu được đi mở mang tầm mắt, cho dù chỉ là nghe bọn họ tâm sự thì cũng sẽ tăng thêm không ít kiến thức.

Hôm nay Lâm Đồng Duệ lại hỏi Nại Nại, Nại Nại liền mở miệng đồng ý.

Lâm Đồng Duệ vừa nghe con gái chịu, thật vui mừng, lập tức bảo trợ lý sai người dưới làm lễ phục dạ hội cho Nại Nại, tranh thủ làm xong trước cuối tuần đề đưa cho Nại nại.

*****

Buổi tối cuối tuần, Nại Nại nhận được cuộc gọi của trợ lý Hoàng của ba, nói là lễ phục đã được đưa đến dưới ký túc xá của cô, bảo cô lấy về mặc, sau khi mặc xong thì xuống lầu, y sẽ trực tiếp đưa cô đến hội trường tổ chứ tiệc từ thiện tối Tinh Quang.

Nại Nại xuống lầu lấy váy: “Làm phiền chú Hoàng rồi.”

“Không phiền.” Trợ lý Hoàng rất thích cô gái nhỏ Nại Nại này, vui mừng nói: “Cuối cùng Lâm tổng cúng nhớ tới nhị tiểu thư, đây là chuyện tốt.”

Tổng không thể cái gì tốt cũng cho đứa lớn, dù không thể xử lý mọi chuyện công bằng, nhưng ít ra....cũng không thể quá bất công.

Cách túi chống bụi, Nại Nại vuốt ve chiếc váy xinh đẹp màu vàng kim: “Thật đẹp.”

“Đúng vậy, váy này là Lâm tiên sinh tự mình chọn lựa, cô mau lên thay quần áo đi, tiệc tối sắp bắt đầu rồi.”

“Vâng!”

Nại Nại mang váy vội vàng về ký túc xá.

Cách đó không xa, Lâm Tuyết Nhu và mấy người bạn của mình đi ra khỏi cửa ký túc xá, thấy chiếc váy vàng kim, lại nhìn trợ lý Hoàng đang đứng ở cửa ký túc xá.

Giữa mày của cô ta nhíu lại.