Chính sảnh của Bắc Trấn Phủ Tư, án kiện đang được thẩm vấn.

Tôn Chí Hành cùng Tằng Tam Nương có tư tình, chính chủ đã thừa nhận, hết đường chối cãi.

Diệp Bạch Đinh liền hỏi Tằng Tam Nương: "Tôn đại nhân tạo thuận lợi cho ngươi, giúp ngươi rất nhiều việc, ngươi có phải cũng sẽ tạo thuận lợi cho ông ta, tỷ như giá cả hàng hóa chất lượng tốt mà Lưu Li Phường của ngươi sản xuất ra, có phải giảm một chút cho ông ta hay không, để tiện cho ông có chiến tích ở công sở? Có những việc ông ta không tiện làm, ngươi sẽ ngầm giúp ông ta bù đắp hay không? Lưu Li Phường của ngươi, ông ta có phải rất quen thuộc, lúc ngươi không có mặt, cũng có thể giúp ngươi chỉ huy thuộc hạ làm việc hay không?"

Tằng Tam Nương có vẻ bất ngờ, ngẩn ra một cái chớp mắt mới đáp: "Không sai, hết thảy đúng như lời tiểu tiên sinh nói, Cẩm Y Vệ ngay cả mấy cái này cũng có thể tra được?"

Thân Khương đứng ở một bên, vẻ mặt tự hào, không phải Cẩm Y Vệ ngay cả mấy cái này cũng có thể tra được, mà là thiếu gia ghê gớm, chỉ cần có một tí tẹo manh mối phương hướng, thì hắn có thể phân tích ra toàn bộ!LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Diệp Bạch Đinh gật gật đầu, nhìn về phía Tôn Chí Hành: "Cho nên chuyện Lưu Li Phường liên tiếp bị trộm, ông biết rất rõ ràng?"

Tôn Chí Hành: "Đúng vậy."

"Mấy hôm bị trộm đó, bản thân Tằng Tam Nương đều có mặt sao?"

"Không nhất định," Tôn Chí Hành lắc đầu, "Có khi có, có khi không."

"Ông thì sao?"

"Ta?" Tôn Chí Hành càng lắc đầu, "Ta thì càng không biết, có ngày bị trộm, ta cách mấy ngày sau mới nghe người khác nói chuyện này."

"Cho nên rất có thể, khi kẻ trộm trộm đồ đi, ông có mặt, hoặc là không có mặt."

"Đúng vậy."

"Ông ngủ lại nơi đó vào buổi tối, có từng nghe được tiếng động khác thường hay không?"

"Không có."

"Thỉnh nghĩ lại nghiêm túc, một lần cũng không có?"

"...... ừm, không có."

"Chúng ta vừa rồi nhắc tới, nhà hoang mà kẻ trộm cùng hung thủ giao dịch lưu li vỡ, là nhà của ông."

"Nếu như địa chỉ không sai, đúng vậy, tòa nhà kia là nhà ta."

"Đối diện cách đó một phố, nơi chế tác chất nổ thì sao? Ông có biết không?"

"Không quen, không biết."

"Được," Diệp Bạch Đinh chuyển hướng, chỉ qua Đường Phi Hãn, "Vị công tử này, ông có nhận biết không?"

Tôn Chí Hành nhìn thoáng qua, không quá hữu hảo hừ một tiếng: "Biết, bất quá ta biết rõ hơn chính là phụ thân hắn, Trần Thế Mỹ đương đại, bỏ vợ bỏ con, cưới người khác, tham mộ hư vinh, doanh doanh cẩu cẩu, khẩu phật tâm xà, không phải cái thứ gì tốt!"

Người ở đây không nhất định biết trong lòng hắn có cái bạch nguyệt quang, chính là em vợ của Đường Cảnh Phục, hai người tình đầu ý hợp, vốn nên duyên định chung thân, lại bị Đường Cảnh Phục phá hoại, nhà gái lúc này mạng cũng mất, nhưng đều biết chuyện Đường Cảnh Phục là Trần Thế Mỹ đương đại, người khác không quen nhìn cỡ nào, mắng cỡ này cũng đều không quá.

Diệp Bạch Đinh: "Ông cảm thấy tình cảnh của Đường Phi Hãn, có đáng thương không?"

Tôn Chí Hành: "Đương nhiên đáng thương, gặp phải người cha như vậy, ai không đáng thương? Sợ là từ nhỏ ngâm nước đắng ngâm tới lớn, bất quá hắn cũng tính là có tiền đồ, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, thế nhưng không bị đánh ngã, không lớn thành lưu manh ăn chơi trác táng, còn tiền đồ trải rộng, thực sự làm người bội phục."

"Ông thưởng thức hắn?"

"Xem như."

"Vậy các người ngày thường có giao lưu không?"

"Không có," Tôn Chí Hành đáp rất kiên quyết, "Hắn đáng thương hay không, kiên cường hay không, tương lai có tiền đồ hay không, liên quan gì tới ta, không phải cũng là nhi tử của Đường Cảnh Phục sao? Tốt xấu đều là mệnh của hắn, ta cùng hắn giao lưu cái gì? Không đáng."

Diệp Bạch Đinh lại hỏi Đường Phi Hãn: "Ngươi có quen Tôn đại nhân không?"

Tư thế đứng của Đường Phi Hãn như cây tùng, thẳng tắp tú nhã: "Gặp qua, không thân."

Diệp Bạch Đinh hỏi lại Mục An: "Ngươi thì sao, đối với Tôn đại nhân có quen thuộc không?"

Mục An cũng lắc đầu: "Không thường gặp, ngày thường cũng không có giao thoa gì."

Diệp Bạch Đinh dừng một chút, lại nói: "Ngươi đã từng nói, trước khi cha ngươi mất, từng đặt món trang trí 'ngư hí liên diệp đài' ở cửa hàng ngọc, mấy ngày qua đi, ngươi có biết, vật trang trí này là làm cho ai, cho việc gì hay không?"

"Không biết......"

Mục An mới vừa lắc đầu, liền cảm giác biểu tình của đối phương có ý khác, phục hồi tinh thần lại, lập tức chắp tay: "Còn thỉnh tiểu tiên sinh cho biết."

Diệp Bạch Đinh: "Là cho ngươi."

"Cho...... ta?" Mục An ngơ ngẩn một lát, cười khổ ra tiếng, "Mong tiểu tiên sinh đừng nói giỡn, sao lại là......cho ta?"

Diệp Bạch Đinh: "Cẩm Y Vệ tra được, phụ thân ngươi đột nhiên muốn làm một pho 'ngư hí liên diệp đài' như vậy, là vì nghe người ta nói, món đồ như vậy đặt bên giường hài tử, sẽ tránh được bệnh tà, sau khi ngươi hồi kinh, vẫn luôn sinh bệnh, thân thể không tốt lắm, chính mình không nhớ sao?"

"Là có chút......có lẽ là thời tiết quá lạnh, lại thêm không quen khí hậu, có chút thích ứng không được, nhiễm phong hàn vài lần, cũng không thể nhanh khỏe lên, nhưng đều không phải bệnh gì nặng, như thế nào......" ánh mắt Mục An có chút mê mang, "Ông ấy không có khả năng chú ý tới mấy thứ này, không có khả năng sẽ đưa ta, không nên......"

"Vì sao không có khả năng? Bởi vì ông ấy chưa bao giờ để ý tới ngươi?"

"Đúng vậy." Mục An ngẩng đầu, môi hơi tái, "Ông ấy gần như chưa bao giờ đưa ta lễ vật, mỗi năm sinh nhật, hoặc là tết nhất lễ lạc, tất cả đồ vật đều là mẫu thân chuẩn bị danh sách, sai hạ nhân đi mua, tất cả những gì gọi là 'phụ thân tưởng thưởng', đều không phải cái gì kinh hỉ, mà là đã ước định tốt, ta nhất định có thể lấy được...... Ông ấy luôn cảm thấy ta làm còn chưa đủ, khi còn nhỏ, người khác viết mười cái chữ to, ta phải viết 50, 100 cái, người khác công khóa một canh giờ có thể hoàn thành, ta ít nhất phải hai cái canh giờ trở lên, thứ người khác biết, ta cần phải biết hết, thứ người khác không biết, ta cũng cần phải nỗ lực học, bởi vì ta là con ông ấy, ta không thể mờ nhạt trong biển người, giống với người khác."

"Khi còn nhỏ ở nhà...... ta gần như không thấy mặt phụ thân, sẽ nhớ ông ấy, sẽ hy vọng ông ấy đến xem ta, muốn ông ấy xoa đầu ta, nhưng ông ấy chưa bao giờ xuất hiện, rất lâu mới xuất hiện một lần, cũng chỉ kiểm tra công khóa của ta, bắt bẻ ta, phạt ta nơi này chưa làm được, nơi đó chưa làm tốt, ta giống như vĩnh viễn đều không thể làm ông ấy vừa lòng, có vẻ như thiên phú của ta rất kém cỏi, cái gì cũng không biết, so với người khác chính là đứa ngu xuẩn, không xứng sinh ra, làm con ông ấy, càng về sau, ta càng ngày càng không chờ mong ông ấy xuất hiện nữa, thậm chí càng ngày càng phiền ông ấy, có đôi khi sẽ nghĩ, ông ấy vĩnh viễn không xuất hiện thì tốt, ngày ngày bận rộn bên ngoài, sao không xảy ra chuyện gì đi?"

Mục An nhắm mắt: "Ta đã một lần cho rằng......phụ thân nhà người khác cũng là cái dạng này, mọi người đều giống nhau, nghiêm phụ mà, quyền uy rất nặng, giáo dục hài tử, ngay cả mẹ ruột cũng không thể nhúng tay, thẳng cho đến khi thấy nhà của Lữ Hưng Minh...... ồ, không phải vị Lữ đại nhân này đâu, mà là cha mẹ ruột của Lữ Hưng Minh, nhà bọn họ có rất nhiều hài tử, cũng không hề giàu có, không phải tư chất của ai cũng tốt, đọc sách giỏi, nhưng bọn họ mỗi ngày mặt mũi đều vui vẻ, sung sướng, bọn họ có thể không phải tiểu hài tử xuất sắc trong mắt người khác, nhưng bọn họ là bảo bối trong lòng bàn tay cha mẹ, bảo bối trân quý nhất tốt nhất trong thiên hạ."

"Phụ thân ta không phải như vậy, ta thuận theo, ông ấy không hài lòng, nói ngươi một cái nam hài tử, sao lại có thể ngoan ngoãn như vậy, không có chút cá tính gì, ta không nghe lời, ông ấy càng không hài lòng, nói làm nhi tử sao có thể ngỗ nghịch cha mẹ, ông ấy la mắng đánh chửi, đều là vì tốt cho ta...... ta hình như vĩnh viễn tìm không ra cách làm ông ấy hài lòng, từ lúc ta sinh ra, ông ấy liền không thích ta, không hài lòng về ta, vì sao đột nhiên đưa đồ cho ta?"

Mục An thật sự không hiểu, mười mấy năm trước đều chẳng quan tâm, đột nhiên đổi tính?

"Sợ là Cẩm Y Vệ bị lừa......thứ này, căn bản không phải tặng cho ta."

"Phải hay không, trong lòng ngươi đều có đáp án." Diệp Bạch Đinh nhìn hắn, "Nói tới việc này, chúng ta chỉ là suy đoán, hôm phụ thân ngươi xảy ra chuyện, chính là vì nhớ tới chuyện này, cái đài sen kia có một chỗ hình khắc khá sáng tạo, khác với những nơi khác, là chính ông ấy thương lượng nhờ chủ tiệm sửa lại, vốn là vào một ngày sau đó mới xác nhận lần cuối —— ta muốn hỏi chính là, hành tung của cha ngươi ngày ấy, có những ai biết được? Hoặc là, có ai có khả năng dẫn đường?"

Mục An rõ ràng có chút hoảng loạn: "Cái này...... ta không biết, gia phụ công vụ bận rộn, hành tung bên ngoài luôn luôn rất nhiều, rất khó xác định."

Diệp Bạch Đinh lại hỏi: "Hôm Lý thị xảy ra chuyện, vốn nên đi lấy vải đã đặt trước đó, nhưng bà ấy không đi, trên đường không biết vì sao, lại chuyển hướng đi cửa hàng ngọc, mới xảy ra chuyện, ngươi có biết gì không?"

"Hôm ấy ta rất bận, thật sự không để ý hết, cũng không biết hành trình của bà ấy," Mục An cẩn thận nghĩ nghĩ, "Bất quá bà ấy giao tế với các phu nhân trong vòng luôn luôn như cá gặp nước, có lẽ lộ ra vài câu, cũng nói không chừng."

Diệp Bạch Đinh lại hỏi Đường Phi Hãn: "Ngươi và Mục An là bạn tốt, đoạn thời gian đó cũng thường xuyên ở cạnh nhau, có nhìn thấy, hay nghe thấy cái gì không?"

Đường Phi Hãn lắc đầu: "Không có, gần đây bận học, thật sự vô tâm tư đi chú ý cái khác."

"Lần trước đường phố bị loạn......" đầu ngón tay của Diệp Bạch Đinh hơi dừng trên giấy, "...hình như ngươi bị mất cây quạt?"

Đường Phi Hãn: "Đúng. Lúc ấy dòng người quá loạn, viên cầu phát nổ khắp nơi, ta lo cho Mục An, đi rất nhanh, không biết bị ai chen lấn rớt mất cây quạt."

Mục An gật đầu: "Không sai, ta tận mắt nhìn thấy, cái này ta có thể làm chứng."

Diệp Bạch Đinh: "Sau đó có tìm lại được không?"

"Không có, người trên đường quá nhiều," Đường Phi Hãn rũ mắt, "Có chút đáng tiếc, ta rất thích cây quạt này."

Diệp Bạch Đinh: "Thật sự không tìm thấy?"

Đường Phi Hãn ngẩng đầu, đuôi mắt hơi nhướng lên: "Tiên sinh có ý gì?"

Diệp Bạch Đinh hơi thở dài: "Kỳ thật tất cả chứng cứ, chuỗi phân tích của vụ án này, Chỉ Huy Sứ đều đã dẫn dắt chúng ta chải vuốt rõ ràng, hung thủ là ai, chúng ta đã biết, vừa rồi không ngăn cản các ngươi khắc khẩu ngay trước công đường, là có vài chỗ rất nhỏ còn cần chứng thực, chờ phúc của chư vị, hiện tại đã nhìn ra rõ ràng."

Không khí trong sảnh nháy mắt thay đổi, có người biểu tình rõ ràng thả lỏng, có người càng khẩn trương.

Tầm mắt của Diệp Bạch Đinh nhìn lướt qua mọi người, tiếp tục: "Gian nhà nơi chế tác 'viên cầu nhỏ' có chủ, vì chủ nhân ở nơi khác, Cẩm Y Vệ không thể lập tức tra rõ, nhưng ai thường xuyên đến đó , chúng ta đã tra được. Thân bách hộ ngày đêm không ngừng, vất vả thăm dò, rốt cuộc phát hiện nhân chứng ở gần đó, nói đã từng nhìn thấy một nam tử trẻ ra vào, vì nam nhân mặc áo đen, mang mũ choàng, thấy không rõ mặt, nhưng người này cầm trong tay một cái quạt, cán quạt có treo ngọc trụy, phối với dải lụa tua rua màu xanh lục —— mà trên thân hai người chết của vụ án này, đều có tàn lưu dấu vết dải lụa màu xanh lục."

"Khi Cẩm Y Vệ tra được nơi chế tác, cái đài dùng để làm viên cầu nhỏ đã bị huỷ hoại, nguyên vật liệu cũng bị đốt, gồm cả đồ bảo hộ, tất cả những thứ khác ngoại trừ hỏa dược, còn có rất nhiều quần áo, có lẽ hung thủ ý thức được nguy cơ, sau khi xử lý xong hiện trường liền rời đi, Cẩm Y Vệ không thể bắt được, nhưng căn cứ kích cỡ quần áo và đồ bảo hộ còn sót lại, tính ra —— phù hợp với thân hình một người, ở trong sảnh này."

"Người này vẫn luôn ở trung tâm của mọi việc, chưa bao giờ rời xa, Mục quận vương chết, Lý thị chết, Lữ Hưng Minh chết, đều là người này lên kế hoạch tốt, bố trí sát cục, trước khi những người đó chết, người này đều đã gặp họ, thậm chí không cần tìm hiểu kỹ, là có thể biết kế tiếp họ muốn đi đâu, sắp sửa làm gì, hắn cũng biết trong lòng những người này để ý nhất là cái gì, hoặc là ghét nhất cái gì, biết như thế nào để ảnh hưởng đến bọn họ."

Mục An đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Đường Phi Hãn.

Lữ Ích Thăng cũng giận dữ trừng Đường Phi Hãn: "Thế nhưng là ngươi sao? Ngươi giết bọn họ?"

Đường Phi Hãn đón nhận ánh mắt của Diệp Bạch Đinh, không né không tránh: "Chỉ bằng mấy thứ giả mà như thật này, ngươi liền nói ta là hung thủ? Ta cũng không cảm thấy mấy thứ này, có sức thuyết phục gì."

Diệp Bạch Đinh: "Vậy ta hỏi ngươi, vì sao quần áo của ngươi hư hỏng nhiều như vậy? Đánh mất rồi? Quăng mất? Đi đâu, vì sao hạ nhân trong nhà không biết?"

"Hạ nhân, bọn họ là hạ nhân của Đường Cảnh Phục, không phải hạ nhân của ta, chuyện của ta, bọn họ căn bản không quan tâm, sao mà biết được?" Đường Phi Hãn rũ mắt, "Ta ở tuổi này, đúng là thời điểm muốn mặt mũi, muốn bộ dáng, làm thêm vài món quần áo mà thôi, không thể sao?"

Diệp Bạch Đinh: "Nhưng ngươi có vẻ không quá giàu có."

"Ta ——"

"Đừng nói ngươi tiền đồ như gấm, lập tức phải làm quan, có rất nhiều người thưởng thức ngươi, nguyện ý giúp đỡ ngươi, với tình cảnh hiện tại của ngươi, không có khả năng hưởng thụ xa xỉ như vậy, ai cho ngươi tiền? Số tiền này đưa cho ngươi, đổi lấy giao dịch là gì? Chế tác viên cầu nhỏ?"

Diệp Bạch Đinh quan sát biểu tình của đối phương: "Không, đây là hứng thú của ngươi, chuyện ngươi rất muốn làm, sao có thể là giao dịch chứ? Thứ để giao dịch là cái khác, ta đoán, là địa điểm nào đó? Con đường trước Bắc Trấn Phủ Tư?"

Đường Phi Hãn: "Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do, lời người ngoài nói ta còn không tin, không ngờ, Bắc Trấn Phủ Tư thật là chỗ như vậy."

Diệp Bạch Đinh: "Cho nên bản vẽ Lôi Hỏa Đạn, là ai cho ngươi? Tằng Tam Nương, hay là Tôn Chí Hành?"

Trong nháy mắt này, không khí trong sảnh biến hóa vi diệu, biểu tình của mỗi người phi thường rõ ràng, người ngoài nghề đều có thể nhìn ra được.

Thân Khương lập tức minh bạch, hắn vẫn là quá ngây thơ rồi, hắn biết mà, thiếu gia cùng Chỉ Huy Sứ sao có thể thích xem người bị hiềm nghi cãi nhau, manh mối tin tức đều phải dựa vào người ta cãi nhau mới biết, rõ ràng trước đó đã phân tích qua rất nhiều lần, hung thủ là ai thì trong lòng cũng đã nắm chắc, vì sao còn phải có trò này, té ra tất cả mục đích đều là vì cái này!LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Người của Thanh Điểu!

Vụ án là bọn họ đã chải vuốt rõ ràng, chứng cứ có, động cơ hành vi cũng có, chỉ riêng kẻ này thì lại vô cùng mập mờ, căn bản là không có quá nhiều bằng chứng, cần người sau màn nhảy ra, mà người này không nhất định sẽ khai, nên phải tốn công thử.

Hắn đến bây giờ vẫn không biết là ai, bất quá nhìn bộ dạng này, trong lòng thiếu gia hẳn là đã có đáp án!

Hai mắt Diệp Bạch Đinh thanh triệt: "Vì sao không chịu nói? Không phải cảm giác mình bị phản bội, đã đường ai nấy đi sao?"

Đường Phi Hãn mím môi, một chữ cũng không nói.LaoHuchidangtruyentrenwattpad

Diệp Bạch Đinh nhẹ nhàng thở dài: "Người này biết ngươi nghĩ cái gì, biết ngươi am hiểu cái gì, thích cái gì, tiếp cận ngươi như một người bạn tri âm, lúc ban đầu chỉ là nói chuyện phiếm, an ủi ngươi rất nhiều, ngươi cảm thấy người này hiểu ngươi, dần dần không hề xa cách nữa, không hề cố ý lạnh nhạt nữa, bắt đầu mở ra nội tâm, các ngươi hàn huyên rất nhiều, đúng không? Đáng tiếc ngươi coi người ta là bằng hữu, người ta lại chưa chắc, các ngươi đã có hẹn, là làm một trận lớn, làm những người không biết xấu hổ đó hối hận, các ngươi lên kế hoạch, phân chia nhiệm vụ, chuyện phải làm của từng người, ngươi cho rằng các ngươi là đang hợp tác, nhưng cuối cùng ngươi phát hiện, người ta vẫn luôn tự do, tựa gần mà xa."

"Thời điểm ngươi cảm giác được, đi hỏi, đối phương tìm đủ lý do, không nói thật, ngươi cho rằng người ta giống ngươi, có thể là có nỗi khổ riêng, nhưng sau vài lần như thế, ngươi cảm thấy không đúng, tất cả chuyện nguy hiểm đều là một mình ngươi làm, quan phủ cùng Cẩm Y Vệ tra tới, cuối cùng tìm được sẽ chỉ là