Thân Khương không biết, Diệp Bạch Đinh là thật sự hôn mê.


Người này thường nói hắn là thân mình đèn mỹ nhân, thật đúng là không sai, thân thể Diệp Bạch Đinh cực kỳ yếu ớt, nguyên bản là tiểu thiếu gia kim tôn ngọc quý, trong nhà chiều chuộng, dưỡng thành quá kiều quý, không thích ăn thì không ăn, không thích làm thì không làm, mùa hè giảm cân than lạnh kén ăn không thích vận động sợ lạnh gì gì đó, một đống bệnh vặt, mỗi lúc gặp phải đổi mùa là phải bệnh một trận, chút gió chút lạnh đều chống đỡ không được, huống chi là Chiếu Ngục?


Kiều thiếu gia nếu không đi, Diệp Bạch Đinh cũng không tới được, vừa tới liền dốc hết sức lực, vừa quan sát tình thế vừa thu thập tin tức còn phải trù tính bố cục, kiếm cho mình cái chạy chân tiểu đệ để tự cứu, người đã sắp thoi thóp, sớm đã là nỏ mạnh hết đà, thân thể có thể tốt lên sao?


Mấy ngày này hắn tuần tự tiệm tiến, chậm rãi cháo nóng nước ấm, xử lý bản thân sạch sẽ, lại chậm rãi uống chút canh ăn chút ăn thịt, mới đi đường không lung lay, nhưng không tìm đại phu đứng đắn khai cho cái phương thuốc uống chén dược, thân mình vẫn không chống đỡ được, đi ra ngoài hứng một trận gió lạnh liền chịu không nổi, còn đánh nhau ——


Không tính mấy tên diễn kịch trước đó, tiểu binh cuối cùng võ công cao hay không cao, hắn không biết, nhưng ứng đối vẫn cứ rất lao lực, lập tức gồng thật chặt, hầu như dùng hết hết Hồng Hoang chi lực, ngón tay lập tức phát run, đầu bắt đầu choáng váng, kết quả Cừu Nghi Thanh lại tới nữa.


Cẩm Y Vệ Chỉ huy sứ chiến lực sao có thể bình thường? Tùy tùy tiện tiện một cái chưởng phong, còn chưa chạm đến hắn, hắn cả tóc cũng run rẩy, máu huyết kích thích, ngưng thở té xỉu.


Cừu Nghi Thanh lúc ấy cách gần nhất, nhãn lực cũng chuẩn, nhìn ra được là xỉu thiệt, Thân Khương liền không được, hắn từ trong tay Cừu Nghi Thanh tiếp nhận Kiều thiếu gia, kêu người nâng cáng lại đây, thả người nằm ngay ngắn lên trên, một đường sốt ruột hoảng hốt còn phải chú ý biểu tình của cấp trên đồng liêu, đâu ra công phu nghiêm túc nhìn một cái là xỉu thật hay xỉu giả?


Lần trước hỏi cung đụng chuyện bất đắc dĩ như vậy, ngay cả viết chữ trên lưng hắn, Kiều thiếu gia còn nắm cán bút lông chọc hắn, chứng tỏ có thói thích sạch sẽ, không thích cùng người khác đụng chạm, hắn nếu không chú ý chọc phải Kiều thiếu gia kiêng kị, quay đầu lại Kiều thiếu gia không biết sẽ thu thập hắn như thế nào đâu!


Thân Khương cũng chưa chú ý tới, người ở đây càng không chú ý đến. Tâm tư người ở Bắc Trấn Phủ Tư đều dậy lên, âm thầm suy nghĩ, đều cảm thấy Diệp Bạch Đinh là giả bộ bất tỉnh, rốt cuộc mọi người đều muốn mặt mũi mà, chính mình không nghĩ thua, lại không muốn hại Chỉ Huy Sứ mất mặt, khảo giáo thành tích cũng qua, xỉu một cái thì có gì ghê gớm? Quá thông minh!


Vì thế lần xỉu này của Diệp Bạch Đinh, để lại một cái bí ẩn, thế cho nên sau này, Bắc Trấn Phủ Tư bên trong đều đánh cuộc xem hắn lợi hại hay là Cừu Nghi Thanh lợi hại, tất cả mọi người chờ mong bọn họ đánh nhau một trận, phân cái sống mái......à không, là phân cái thắng bại, mọi người chờ mãi, ngày ngày trông mong, cuối cùng hai người thật sự đánh nhau, lại không phải là loại đánh nhau mà bọn họ chờ mong......


Còn có một cái ảnh hưởng chính là, Diệp Bạch Đinh lại nổi danh. Từ Chiếu Ngục đến giáo trường, trước sau hai lần biểu diễn đều rất ầm ĩ, chính cái gọi là binh bất yếm trá, binh giả quỷ đạo, mọi người đối với thực lực của hắn chỉ có ấn tượng rất mơ hồ, đối với con người hắn lại ấn tượng khắc sâu, cảm thấy vị thiếu gia này thật là thần bí, rất có bản lĩnh, không xác định một người kiện toàn như hắn là thật có việc hay là không có việc gì, suy yếu có phải là giả vờ hay không? Lần trước không phải cũng như vậy sao, một khắc trước thoạt nhìn yếu ớt muốn chết, ngay sau đó là có thể bạo khởi thọc cho gã mặt sẹo bất tỉnh té xuống, thọc xong lại lung lay, đi đường còn đỡ tường......


Trong khoảng thời gian ngắn, Kiều thiếu gia thế nhưng trở thành tồn tại khó nói trong Bắc Trấn Phủ Tư, là truyền kỳ thần thần bí bí trong một bộ phận dân cư nho nhỏ, dù cho có ai có tiểu tâm tư không đàng hoàng gì, cũng không dám khó xử hắn, thật muốn khó xử, phải làm tốt kế hoạch chu đáo hoàn hảo.


Diệp Bạch Đinh té xỉu thời gian không dài, chỉ là khí huyết kích thích, nâng về nhà lao liền tỉnh.


Thân Khương duỗi ngón tay cái với hắn, mặt mày hớn hở, rất là chịu phục: "Ngài chiêu này lợi hại! Cũng biết giả bộ bất tỉnh!"


Diệp Bạch Đinh nhắm mắt, không muốn cùng ngốc tử nói chuyện, đứng lên, tự đi vào nhà lao.


Thân Khương sai người đem cáng đi, nhét lò sưởi tay nóng hầm hập vào tay hắn, bận rộn xong một hồi, lại ủy khuất: "Ngài thì thoải mái, ta còn phải đi ăn bản tử."


"Bản tử?"


"Ngươi vừa rồi không nghe thấy? Chính là vị kia a! Chê ngươi quá gầy, trách ta không cho ăn đàng hoàng, muốn đánh bản tử ta!"


Thân Khương càng nói càng tức, chỉ chỉ về hướng trung đường của Bắc Trấn Phủ Tư, lòng đầy căm phẫn: "Ngươi nói y có phải không nói lý hay không? Nào có ai vì chuyện này mà phạt cấp dưới? Quả thực phát rồ lệnh người giận sôi!"


Diệp Bạch Đinh rũ mi, nhìn lò sưởi tay trong tay.


Hắn vừa rồi hôn mê, đương nhiên không nghe được, hiện tại duy nhất có thể nhớ tới cũng chỉ có cái ôm của Cừu Nghi Thanh, có chút cứng, đụng phải sẽ đau, nhưng giống như không cần lo lắng đối phương sẽ ngã, tay nam nhân này rất lớn, ấm đến nóng hổi, lúc này sờ sờ eo sườn, tựa hồ còn tàn lưu độ ấm......


Diệp Bạch Đinh nắm chặt lò sưởi tay, khống chế đôi tay đang muốn ngo ngoe rục rịch của mình, trong lòng rất muốn mắng Cừu Nghi Thanh không phải người, gia súc a, trời lạnh như vậy, tất cả mọi người đều co rút như chim cút, chỉ có y ấm như vậy nóng bỏng như vậy, là muốn làm gì? Khiêu khích người khác hâm mộ ghen tị hận sao?


Ta mới không thèm hâm mộ, hừ!


Hắn thong thả ung dung quay qua Thân Khương: "Chúc mừng Thân tổng kỳ, sắp thăng quan."


Thân Khương tin hắn cái quỷ: "Thăng quan phát tài, đó là phải phát đồng phục mới cùng thưởng bạc, còn có sổ nhỏ trách nhiệm, sao lại là ăn bản tử? Thôi, ngươi cái kiều thiếu gia không rành thủ tục nói cũng nói không rõ......"


Diệp Bạch Đinh:......


Chạy chân tiểu đệ này đang nói cái chó gì đó? Cái gì ta không hiểu? Còn không phải là một bộ thể chế kia sao, thời điểm ta hô mưa gọi gió đến nơi nơi nở hoa ngươi còn không biết ở nơi nào đâu!


Thân Khương: "Ta đi nha?"


Diệp Bạch Đinh mặt vô biểu tình: "Hy vọng lần sau ngươi đến, sẽ mang tin tốt."


Thân Khương bị nói đến hơi mong chờ: "Thăng quan phát tài?" Chẳng lẽ là thật sự?


Diệp Bạch Đinh liếc hắn một cái: "Ngươi không chịu nổi bản tử, không sống được bao lâu —— ta có thể đổi chân chạy thông minh hơn một chút."


Thân Khương:......


Hôm nay rốt cuộc là ai chọc ngài, tính tình bạo như vậy? Còn không phải là bị Chỉ Huy Sứ ôm một chút hay sao, đều là nam nhân, có gì ghê gứm? So với đánh nhau bị thua, này tính là cái gì? Mặt mũi tốt xấu quan trọng sao!


Kiều thiếu gia có tính tình hắn đã sớm biết, cũng không so đo: "Tóm lại chính là, Chỉ Huy Sứ hạ lệnh, ta hiện tại phải đi hình phòng lãnh bản tử, hai ngày kế tiếp có thể không tới được, sẽ kêu Ngưu Đại Dũng lại đây trông chừng, ngươi có chuyện gì thì kêu hắn, biết chưa?"


Diệp Bạch Đinh đã chậm rì rì lật sách: "Cút đi."


Sớm ăn trễ ăn đều phải ăn, Thân Khương cũng không chậm trễ, xoay người ra ngoài liền đi hình phòng, hai mươi đại bản, hàng thật giá thật, mông đều sắp nứt ra rồi, hắn đau đến nhe răng nhếch miệng, lão gia rắn rỏi, cũng muốn đỏ vành mắt.


Bổng lộc bị tịch thu, bản tử cũng bị đánh, không chừng một đốn còn chưa đủ, trở về bà nương còn cho thêm đốn nữa...... Cuộc sống này phải sống làm sao! Con người rắn rỏi Thân Khương chảy xuống nước mắt khuất nhục.


Cuối cùng cũng chịu xong hình, là Ngưu Đại Dũng đỡ hắn ra, dọc theo đường đi gặp mấy ánh mắt rất kỳ quái, mặc kệ là đồng liêu hay là thủ hạ, nhìn mông hắn, nhìn mặt hắn, lại nhìn mông hắn, rồi lại nhìn mặt hắn, hoặc là chắp tay hoặc là hành lễ: "Chúc mừng, chúc mừng chúc mừng a......"


Ngưu Đại Dũng ánh mắt mê mang gãi gãi đầu: "Lão đại......là ta mắt mù, hay là lỗ tai không dùng được, vì sao mọi người giống như đều đang chúc mừng ngươi? Ăn bản tử có cái gì đáng chúc mừng......"


Ăn bản tử đương nhiên không có gì đáng chúc mừng!


Mặt Thân Khương đã bị kéo thành vừa đen vừa dài, đám này là đang châm chọc hắn đó mà, chờ đó, chờ lão tử dưỡng thương xông trở về, xử hết các ngươi!


Một đường khập khiễng trở lại gian phòng nghỉ của mình, định chuẩn bị một chút rồi về nhà, liền thấy trên bàn có một khay gỗ đỏ, gọn gàng, rất to, trên khay là một bộ quần áo, mũ cánh chuồn, áo cổ tròn, đai ngọc, tạo ủng, tay bó, dưới phần eo gấp nếp, trên có thêu hoa văn hình mãng, đuôi cá, mũ có hai sừng cong xuống...... Đây là đẩu ngưu phục!


Không phải ai ở Cẩm Y Vệ đều có thể mặc phi ngư phục, trong Bắc Trấn Phủ Tư quần áo đồng phục cũng phân cấp bậc, tiểu binh là y phục đơn giản nhất, tổng kỳ cũng chỉ tốt hơn một chút, có khôi có tráo giáp*, tới bách hộ, mới có thể mặc vào đẩu ngưu phục này, tới thiên hộ, hoặc là ngày hội đặc biệt, việc trọng đại, mới có thể mặc vào phi ngư phục, Chỉ Huy Sứ thì không giống vậy, có Hoàng Thượng ân sủng đặc biệt cho phép, trên thân có thể thêu mãng văn!


*là mũ với cái tấm áo giáp trước ngực


Thân Khương hô hấp tức khắc dồn dập, quần áo này...... đặt trong phòng hắn...... là như hắn nghĩ sao!


Còn không dám nhấc đi vào trong, phó tướng Trịnh Anh đã dẫn theo vài người đến, mỗi người trên tay đều bưng đồ, có ngọc khí có vật trang trí có vàng có bạc.


"Chúc mừng Thân bách hộ." Trịnh Anh đem cuốn sổ ghi phẩm cấp nghĩa vụ đưa cho Thân Khương, vỗ vỗ vai hắn, "Nhớ mời rượu a."


Thân Khương ôm cuốn sổ nhỏ, sửng sốt thật lâu, phục hồi lại tinh thần, thì Trịnh Anh đã đi rồi, chỉ để lại một bàn đồ thưởng.


"Ngao ——"


Hắn tru lên như sói, nhảy cẫng lên, quên béng cái mông đau, vậy mà...vậy mà là thật sự, hắn thật sự thăng quan! Kiều thiếu gia nói được thì làm được, thật sự làm hắn thăng quan! Mẹ ta ơi......nghe lời hắn quả nhiên không sai!


Ngưu Đại Dũng thấy lão đại đã đau đến nhe răng nhếch miệng, vội vã lấy kim sang dược tốt nhất mà phó tướng đưa kèm phần thưởng qua: "Người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, thương cũng có thể nhanh lành, lão đại, không thì ngài nghỉ thêm mấy ngày, khỏe lại trở về? Ta thấy bộ dạng Trịnh phó tướng vừa rồi, khá dễ nói chuyện, nghỉ ngắn không thành vấn đề."


Thân Khương trong lòng có việc, sao có thể nghỉ nổi? Ở nhà bò hai ba ngày liền chịu không nổi. Kim sang dược này không hổ là đặc hiệu chuyên cung cấp, hiệu quả cực tốt, hắn đây chỉ coi là bị thương da thịt, không tổn thương đến xương cốt, hai ngày liền bắt đầu kết vảy, không dùng đến mấy ngày là có thể lành lặn, còn lãng phí thời gian này làm gì?


Kêu trong nhà chuẩn bị xe, hắn nhanh chóng trở lại Bắc Trấn Phủ Tư, khập khiễng đi vào Chiếu Ngục, tìm Kiều thiếu gia.


...... Kiều thiếu gia đang đùa với chó.


Đúng vậy, là chó.


Chú chó thuần đen, tứ chi thon dài, eo gầy thon chắc, đường cong cơ bắp cực kỳ xinh đẹp, lông không quá dài, lỗ tai lại dựng thẳng, nhòn nhọn, biểu hiện nó cực kỳ có tinh thần, sức lực đầy đủ, bộ dạng bất động nhìn chằm chằm người khác vô cùng uy vũ.


Nó đứng ở vị trí cách cửa lao của Diệp Bạch Đinh năm thước, không sủa không nháo, không tiến lên, cũng không lui về phía sau, cứ ngơ ngác nhìn thẳng Diệp Bạch Đinh, nhậm người khác dỗ dành dụ khị ra sao, cũng không nhích một bước.


Tương Tử An không phe phẩy cây quạt nữa, đang xúi Diệp Bạch Đinh làm bậy: "Ngươi cho nó viên đường, ngươi ném khối đường qua, nói không chừng nó liền chạy lại."


Tần Giao liền mắng: "Ngươi biết cái gì, chó là ăn thịt, đường làm cái lông gì, độc chết nó sao?"


"Thịt a......" Tương Tử An nghĩ đến chữ này liền có vẻ mặt thịt đau, nhưng thấy chú chó uy vũ đáng yêu, tráng sĩ đoạn cổ tay thở dài, "Cũng được, tại hạ hi sinh một bữa ăn cũng không phải không thể, thịt giăm bông hôm qua vừa vặn còn thừa một miếng......"


Hắn đem thịt khô giấu trong người móc ra, ném tới trước mặt chú chó đen.


Cẩu tử đừng nói là ăn đồ của hắn, đôi mắt chớp cũng không thèm chớp, đầu nghiêng cũng không thèm nghiêng, giống như không nhìn thấy.


Tương Tử An:......


Sư gia muốn khóc: "Thịt ta tiết kiệm từ kẽ răng a! Ta còn thèm đó, vậy mà nó không ăn! Chiếu Ngục thức ăn kém như vậy sao? Hay là tôn tử họ Thân bạc đãi thiếu gia của chúng ta, đưa thứ phẩm lại đây...... Cẩu tử không có khả năng kén ăn như vậy!"


Tần Giao bắt đầu trào phúng: "Ngươi cho rằng ai cũng như ngươi, có sữa là mẹ? Cẩu tử trung tâm nhất, nuôi tốt, đồ vật không phải do chủ nhân đưa, dù có ngon cỡ nào cũng không ăn."


Tương Tử An:......


Gõ gõ cán quạt vào lòng bàn tay, sư gia lại xúi giục Diệp Bạch Đinh: "Ngươi kêu nó, kêu nó a, nó cứ nhìn ngươi, nhất định là thích ngươi, không chừng ngươi cho nó liền ăn."


Diệp Bạch Đinh đã thưởng thức xong tư thế oai hùng của chó đen, cúi đầu rũ mắt, tiếp tục lật sách: "Nó không thích ta."


Hắn luôn luôn không được mấy động vật nhỏ thích, muốn nựng một lần cũng chưa có cơ hội, còn chưa đè xuống chúng liền chạy mất...... Có thể là vì thường cầm dao giải phẫu?


Còn không phải là cẩu tử sao, cho là bộ dạng đáng yêu thì có thể muốn làm gì thì làm? Ta cứ không muốn nựng ngươi đó, hừ.


Thân Khương chính là lúc này tới, không giống hôm đó, nơi đi qua, mọi người vẫn vây quanh hắn cười, biết là biết hắn ăn bản tử thăng quan, nói tiếng chúc mừng, ai tin tức lạc hậu không biết, liền trêu đùa hai câu —— lại bị bà nương trong nhà đánh?


Một đường đi tới, động tĩnh cực lớn.


Nhưng động tĩnh có lớn nữa cũng không kinh động được chú chó đen, cẩu tử này cực kỳ trấn định, phong khinh vân đạm lại không coi ai ra gì, một chút cũng không khẩn trương.


Diệp Bạch Đinh ngó hắn một cái: "Thăng quan còn quý chân đạp tiện địa, Thân bách hộ thật đúng là 'thức khuya dậy sớm, ngồi chưa ấm chỗ' a."


Thân Khương nuốt nước miếng một cái, lúc này không hỏi làm sao ngươi biết, theo bản năng cúi đầu, trước tiên kiểm tra chính mình, là mặc đồ bách hộ, hay là vụng bánh đỏ để ăn mừng còn dính trên khóe miệng chưa chùi sạch, hay là sự vui vẻ nơi đáy mắt quá lớn chưa kịp thu về? Như thế nào Kiều thiếu gia lại biết? Rốt cuộc chỗ nào bại lộ?


Diệp Bạch Đinh lấy xem thường quăng cho hắn: "Người khác đều chúc mừng ngươi, gọi ngươi bách hộ, ngươi cảm thấy ta là điếc hay là đui?"


Thân Khương:...... quên mất!


Thế nhưng bị người một nhà bán đứng!


Thôi, dù sao Kiều thiếu gia cái gì cũng biết, như thế nào biết cũng là bình thường, hắn hiện tại chính là có chút chột dạ, lo đến ban đêm ngủ không được, cần phải đến đây lãnh giáo: "Kia cái gì...ngươi nói một chút......"


Hắn nhìn hai bên, chồm tới gần, thanh âm ép tới càng thấp, lấm la lấm lét: "Ngươi nói ta về sau......có thể còn phải ăn bản thử hay không a?"


Vụ án trước có thể cáo phá trong thời gian ngắn, công lao hơn phân nửa đều là của Kiều thiếu gia, nhưng hắn không thể báo lên trên a, Chỉ Huy Sứ cũng không biết, cứ như vậy mà cho hắn thăng quan, vậy vạn nhất ngày nào đó biết được...... Không phải cảm thấy bị chơi sao? Đến lúc đó đừng nói là bản tử, không chừng còn bị chém đầu a!


Hắn nói rất mịt mờ, nhưng Diệp Bạch Đinh hiểu, khóe môi gợi lên, cười như không cười: "Vậy Thân bách hộ cần phải hảo hảo bảo trọng."


Thân Khương sợ hãi ôm lấy chính mình: "Ngươi đừng làm ta sợ......"


"Ta dọa ngươi sao?" Diệp Bạch Đinh nhướng mày, "Chẳng lẽ không phải chính ngươi ngốc, cảm thấy đức không xứng vị, tự mình dọa mình?"


Thân Khương ủy khuất: "Nhưng mà ngươi làm ta sợ, ngươi vừa rồi liền làm ta sợ!"


Thanh âm ủy khuất này của hắn hơi lớn, cẩu tử bên kia không hài lòng: "Uông ô —— gâu gâu ——"


Diệp Bạch Đinh lập tức trừng mắt nhìn Thân Khương một cái: "Ồn ào cái gì, nhìn xem ngươi dọa sợ tiểu bằng hữu rồi!"


Thân Khương:......