"Vương tử ca ca, anh nói người nào say thế?", Lâm Khả Nhi đột nhiên cảm thấy ngất ngây, vừa mới hỏi xong đã gục vào lòng Lý Tư Đặc.

Lý Tư Đặc lập tức phản ứng, ôm lấy Lâm Khả Nhi đang trực ngã xuống.

"Tiểu mỹ nhân uống rượu, tôi mang cô ấy vào bên trong nghỉ ngơi, mọi người cứ tiếp tục vui vẻ, không cần để ý đến tôi", Lý Tư Đặc khách khí nói với mọi người rồi ôm Lâm Khả Nhi rời đi.

-------

Tại trụ sở chính của CHD, Bắc Dã Thương đang âm trầm nhìn vào màn hình TV cỡ đại trên tường, ngoài hình ảnh các chính khách còn có rất nhiều doanh nhân nổi tiếng thế giới xuất hiện.

Trong lúc đôi lông mày lạnh lùng của hắn nhăn lại thì điện thoại di dộng vang lên, hắn lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì?"

"Đại ca, chỉ mới có 2/3 số tiền về tới tài khoản của Ngân hàng Thụy Sĩ, không thấy tung tích của 1/3 số tiền còn lại , thủ đoạn của tên hacker này quá cao, rất khó điều tra ra", người bên kia đầu dây bất an nói.

"Tiếp tục điều tra, nhất định phải tìm ra số tiền bị mất mang về", Bắc Dã Thương lạnh lùng nói.

"Thuộc hạ sẽ dùng toàn lực để ứng phó. Đại ca, hôm nay thuộc hạ đã tra ra một chút manh mối rồi, biệt danh của hắn là Tiểu Vũ Mao?"

"Tiểu Vũ Mao? Đuổi theo hắn, điều tra rõ hắn là bạn hay là thù, nếu có thể thì thu hút hắn về với CHD. Nhân tài kiệt xuất như vậy, nếu chúng ta không sở hữu được thì sẽ phải tiêu diệt", Bắc Dã Thương bình thản nói.

"Thuộc hạ biết rồi".

"Nếu làm không được thì đừng có trở về gặp tôi", Bắc Dã Thương ra lệnh.

Hắn cúp điện thoại, lại nhìn chăm chú vào chiếc TV trên trường, sau khi nghe tổng thống hai nước A, B đàm phán bèn truyền lệnh qua chiếc máy tính: "Lam Hồ, 1 giờ tối mai, ám sát tổng thống nước B".

Ra lệnh xong, hắn lạnh lùng cười lẩm bẩm: "Đường Chá, mày cho là có tổng thống nước B làm chỗ dựa thì có thể đánh bại tao hay sao. Mày phải biết rằng trên thế giới này, tao muốn người nào sống, người đó sẽ sống, tao muốn người nào chết thì hắn sẽ không thể sống tới ngày mai".

Vừa lúc đó, một bóng dáng lo lắng bỗng chạy vọt vào phòng hắn: "Đại ca, đây là báo chí ngày hôm nay, trên trang nhất là tin tức của Lam Hồ, liên quan đến Lâm tiểu thư".

"Lâm Khả Nhi? Cô ấy làm sao?". Tiểu hồ ly này mới rời khỏi hắn mới hai ngày sao đã có tin tức? Bắc Dã Thương vừa nhìn thấy tờ báo, ánh mắt lập tức trở nên u ám.

Bài báo tường thuật chi tiết Đường Chá bỏ rơi cô dâu trong ngày cưới, ở nhà hẹn hò với tiểu tình nhân, còn có rất nhiều hình ảnh ái muội khiến cho người ta không cần phải đoán Đường Chá với Lâm Khả Nhi đang làm cái chuyện "tốt" gì.

Khi hắn nhìn thấy tấm ảnh Đường Chá với Lâm Khả Nhi hai người đang lõa thể ôm nhau thì ánh mắt trở nên sắc bén như muốn giết người.

Không ngờ được là Đường Chá lại đem tiểu hồ ly ăn sạch, hắn thật hối hận ngày đó không thể ngăn cản Đường Chá đưa tiểu hồ ly đi. Nếu không thì tiểu hồ ly làm sao có thể trở thành thức ăn ngon trong miệng Đường Chá được? Cô ấy phải là của Bắc Dã Thương hắn! Từ ngày cô bước lên xe của hắn, cô đã trở thành nữ nhân của hắn!.

Bắc Dã Thương tức giận xé nát tờ báo.

--------------

Kể từ sau khi Khả Nhi bỏ đi, Đường Chá nhốt mình trong thư phòng, ngay cả bữa chiều cũng không ăn, giống như người gỗ ngồi ngơ ngẩn trên ghế, trong mũi anh vẫn thoang thoảng mùi hoa sơn chi, anh giơ tay muốn bắt, nhưng mùi hương lại bay xa, tìm khắp nơi cũng không thấy.

Trong đầu anh không ngừng hiện lên gương mặt Khả Nhi giống Tần Phong như đúc. Nụ cười của Phong, nước mắt của cô dường như ở ngay trước mặt, níu chặt tâm hồn anh. Gương mặt xinh đẹp của Khả Nhi lại hiện ra. Sự xuất hiện của cô xóa tan hình bóng Phong.

"Chá thúc thúc là người xấu, Khả Nhi không thèm quan tâm đến người nữa", giọng nói đau đớn của Khả Nhi khiến Đường Chá hoảng hốt mở đôi mắt đang nhắm chặt, giật mình gọi to tên Khả Nhi rồi tỉnh lại, chỉ thấy bầu không khí vắng lặng.

Anh cô độc đứng dậy, trở về phòng ngủ, nhìn thấy chiếc giường quen thuộc, trong óc lại hiện hình ảnh lúc ban ngày.

Anh vô lực nằm xuống mép giường, cầm chiếc gối lên, mùi hoa sơn chi nồng đậm còn vương vấn quanh chóp mũi anh.

Anh say mê hít hà, như muốn hút toàn bộ mùi hoa sơn chi thấm vào tận tim gan mà vẫn thấy chưa đủ.

Chiếc giường vẫn tản ra mùi hoa sơn chi như cũ, nhưng người đã rời đi.

Gắt gao ôm chặt chiếc gối, Đường Chá cau mày, bất an đi vào giấc ngủ.

----------

Tại phòng ngủ tràn ngập màu đen, Bắc Dã Thương cắn chặt đôi môi mỏng, trên môi hắn đã rướm máu. Trong mắt hắn tràn ngập hồi ức đau khổ.

Trên biển hoa, một chàng trai ngây ngô tự mình làm một chiếc vòng hoa đặt lên đầu một tiểu cô nương xinh đẹp.

"Cách Nhi, em thật xinh", chàng trai sủng nịnh bóp bóp hai má cô gái nhỏ.

Cô gái nhỏ ôm cổ chàng trai, thân thể nhỏ bé xinh đẹp bám dính vào chàng trai: "Thương ca ca, lớn lên Cách Nhi làm cô dâu của anh được không?".

"Làm cô dâu của Thương ca ca? Chỉ sợ lúc Cách Nhi lớn lên sẽ chê Thương ca ca già rồi", chàng trai cười nhẹ xoa xoa đầu cô gái.

"Chắn chắn là không! Thương ca ca trong lòng Cách Nhi là tốt nhất, không ai bằng", Cách Nhi thân thiết hôn lên má chàng trai.

Chàng trai kích động ôm cô gái vào lòng, cười vui vẻ nói: "Tiểu Cách Nhi, em phải nhanh nhanh lớn lên, Thương ca ca thật nóng lòng muốn làm chú rể của em".

"Một lời đã định!", Cách Nhi ngoắc tay chàng trai, khẽ cười nói: "Thương ca ca vĩnh viễn không được quên Cách Nhi nha...."

"Một lời đã định!", chàng trai cảm động nói, "Tiểu Cách Nhi, ngày đó khi đón em về từ tay chú Tề, anh đã thề sẽ chăm sóc em thật tốt".

"Em sẽ mau mau lớn lên để trở thành cô dâu của Thương ca ca", Cách Nhi dịu dàng cười nói ngọt ngào.

Vài năm sau, Cách Nhi mười lăm tuổi đã trở thành thiếu nữ duyên dáng, hấp dẫn ánh mắt của Bắc Dã Thương.

Ánh mắt anh lúc nào cũng nhìn về phía Cách Nhi, nguyện không khi nào buông ra.

Nhìn đôi bàn tay đẫm máu của hắn, Cách Nhi kinh ngạc hỏi: "Thương ca ca, sao anh lại giết người?"

"Dám có ý định đánh Cách Nhi, bọn chúng đáng chết". Bắc Dã Thương lúc này đã trưởng thành, cười lạnh nói, hoàn toàn không để ý đến việc giết người.

"Không, anh không phải Thương ca ca của tôi, Thương ca ca của tôi không tàn nhẫn như vậy", nhìn cảnh máu đổ, trong lòng Cách Nhi rất đau.

Bắc Dã Thương nắm lấy bả vai Cách Nhi, không cam tâm gầm nhẹ: "Cách Nhi, em là của anh! Anh không để người khác cướp em đi được!".

"Anh là đồ ma quỷ!", Cách Nhi lạnh lùng nói, gương mặt cô non nớt như xinh đẹp như búp bê mà trong lòng vô cùng cứng rắn, lạnh lùng.

"Là ma quỷ cũng được, là satan cũng được, Bắc Dã Thương ta nhìn trúng cái gì nhất định sẽ không buông tay", Bắc Dã Thương nói.

"Thương ca ca, anh thật tàn nhẫn! Anh ta là bạn của Cách Nhi, anh giết anh ấy, em sẽ hận anh cả đời!", Cách Nhi thê lương rít lên.

"Cách Nhi!", Bắc Dã Thương giật mình tỉnh trong cơn ác mộng.

Ánh mắt hắn ánh lên tia bi thống.

"Em vĩnh viễn không được phản bội anh, vĩnh viễn không được vứt bỏ anh!", hắn hung hăng nói.