Lý Tư Đặc vừa cười vừa đặt Lâm Khả Nhi xuống giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang say men rượu, hắn không nhịn được khẽ lắc đầu cười: "Thật đúng là một đứa trẻ, ngay cả uống cocktail cũng say đến thế này".

Hắn đứng dậy muốn rời đi, nhưng đột nhiên Lâm Khả Nhi đang say kéo tay hắn ngã xuống, khiến cho đôi môi hắn đè lên đôi môi hồng xinh đẹp của cô.

Lý Tư Đặc bị bất ngờ ngã xuống người Khả Nhi, đôi môi mọng nước tràn ngập mùi hoa sơn chi của cô dán lên môi hắn.

Hắn kinh ngạc trợn trừng mắt, tim hắn đập mạnh và loạn nhịp như bị u mê.

"Chá thúc thúc", Lâm Khả Nhi đột nhiên tăng thêm lực ở cánh tay, gắt gao ôm chặt đầu Lý Tư Đặc trong khuỷu tay khiến ôi hắn càng dán chặt vào cô.

Đôi lông mi hình cánh quạt của Lý Tư Đặc run rẩy, đôi mắt màu lam tuyệt đẹp của hắn chớp chớp lia lịa.

Hiện trường chỉ nghe thấy tiếng tim của hắn đang mạnh mẽ đập loạn nhịp.

Đột nhiên phát hiện ra vẻ quyến rũ của "phí phí cái", nhất là đôi môi đỏ bừng nhỏ nhắn kia, khóe môi hắn tràn ngập mùi hoa sơn chi khiến cho hắn bắt đầu mê

mẩn.

Hít sâu một hơi, lập tức mùi hoa sơn chi kia tràn ngập tận tim gian, thật thơm, thật ngọt, giống như mùi vị ở cánh môi cô làm cho hắn say mê.

Cuối cùng không có cách nào cầm lòng được , Lý Tư Đặc ôm Khả Nhi vào lòng, mạnh mẽ cắn nuốt đôi môi hồng đang quyến rũ hắn. Hương vị ngọt ngào y như hắn tưởng tượng, thật mất hồn khiến hắn không thể buông ra.

Lưỡi hắn thử dò xét mở hàm răng Khả Nhi ra, dẫn dắt cái lưỡi mềm mại của cô cùng hắn dây dưa.

"Chá thúc thúc, Khả Nhi thật yêu người", Lâm Khả Nhi đang say men rượu cau mày nỉ non trên môi Lý Tư Đặc.

Chá thúc thúc?

Hắn là ai?

Trên mặt Lý Tư Đặc hiện lên nét ảm đạm, hắn khẽ cắn môi gỡ cánh tay Lâm Khả Nhi đang vòng trên cổ mình xuống, vội vàng muốn đứng dậy.

"Hi, vương tử, có mỹ nhân bao ngày yêu thương nhung nhớ trong lòng mà ngài vẫn ngoan thế? Nếu là ta thì đã sớm như ác hổ bổ nhào vào dê con rồi, đem tiểu mỹ nhân ăn sạch", một giọng nói trêu tức vang lên ngoài cửa.

Nghe âm thanh chế giễu kia, Lý Tư Đặc đang cố gắng đứng lên lại sợ tới mức ngã sấp xuống người Lâm Khả Nhi.

Lần này đôi môi hắn vì kinh ngạc mà mở lớn, lại vừa vặn bao phủ lên cái miệng nhỏ nhắn của Lâm Khả Nhi.

Bị hắn chạm vào, Lâm Khả Nhi thấy đau khẽ rên lên, hô hấp nóng bỏng của cô phả vào miệng Lý Tư Đặc, làm cho khuôn mặt tuấn tú tựa thiên sứ của hắn đỏ ửng.

Lý Tư Đặc xấu hổ ho nhẹ, nếu không nhớ đến John đang đứng ở cửa, hắn thật sự muốn nhấm nháp cái miệng kiều diễn của Lâm Khả Nhi.

Từ trên người Lâm Khả Nhi bò dậy, Lý Tư Đặc bất mãn trừng mắt nhìn John: "Anh rể yêu quý của tôi, anh dám ở đây trêu trọc tôi hả, có muốn tôi nói với chị tôi hôm nay anh có bao nhiêu mỹ nữ vây quanh không?".

Vừa nghe xong, John lập tức biến sắc mặt, hắn vội vàng xua vua tay nói: "Đừng! Vương tử của tôi, ngài cũng biết là từ trước đến giờ tôi chỉ mạnh miệng thôi, chưa từng phản bội chị gái ngài".

Lý Tư Đặc cười gian xảo tiến sát vào John: "Làm sao tôi biết được? Nhưng nếu tôi còn nghe thấy anh trêu chọc tôi một lần nữa thì nhất định tôi sẽ nói cho chị tôi "cái gì đó" về anh".

"Vương tử của tôi, ngài tha cho anh rể này đi Tôi ra ngoài trước, vương tử của tôi, ngài cứ tiếp tục đi", John cười cười khoát tay với Lý Tư Đặc, chạy đi như bỏ trốn.

Lý Tư Đặc đắc ý lắc đầu cười: "Anh John này so với trẻ con còn ngây thơ hơn".

Nhẹ nhàng trở lại ngồi xuống giường, Lý Tư Đặc đăm chiêu nhìn Lâm Khả Nhi, ngón tay thon dài của hắn lưu luyến khẽ vuốt ve bờ môi cô.

"Chá thúc thúc", Lâm Khả Nhi cau mày thì thầm, cô đột nhiên mút lấy ngón tay Lý Tư Đặc làm hắn vội vàng rút ra, hoảng hốt rời đi.

Lâm Khả Nhi mơ mơ màng màng mở to đôi mắt, vô cùng bất an nhìn căn phòng xa lạ.

Lảo đảo đi ra ngoài, cuối cùng cô cũng trở lại bữa tiệc, vừa mới đi vào, cô nhìn thấy rất nhiều người đang khiêu vũ.

Lắc lắc cái đầu còn mờ mịt, Lâm Khả Nhi duyên dáng cười với đám khách: "Chào anh, chào chị, mọi người cứ khiêu vũ đi".

Một người hầu đi qua bên người Lâm Khả Nhi, cô lập tức nhấc một ly cocktail trên khay lên, vừa mới đưa lên môi định thưởng thức thì đã bị Lý Tư Đặc ngăn lại.

"Tiểu mỹ nhân, đây là rượu, không phải đồ uống". Lý Tư Đặc đoạt lấy ly rượu trong tay Lâm Khả Nhi khuyên can.

"Không! Tôi đang muốn uống!", Lâm Khả Nhi nheo đôi mắt lờ đờ say kháng nghị.

"Anh nói không được là không được!", Lý Tư Đặc thu hồi vẻ giễu cợt, nghiêm mặt từ chối.

Lâm Khả Nhi bất mãn bổ nhào vào người Lý Tư Đặc, giơ hai tay ra đoạt lại.

Nhìn thấy động tác của hai người, John vừa đi tới vừa cười nói: "Tiểu mỹ nhân, loại rượu cốc-tai này nhìn tuy giống nước trái cậy, nhưng kỳ thực được pha chế từ hơn mười loại rượu mạnh, từ từ mới ngấm vào người. Người bình thường chỉ cần uống một chút là đã say rồi. Em không nên đụng đến là hơn".

Lý Tư Đặc nghe vậy trừng mắt nhìn John: "Sao lại chuẩn bị loại cocktail mạnh

như vậy?".

"Tôi làm sao biết được?", John giơ hai tay lên thề, "Tôi thề là chuyện này không liên quan đến tôi, nhưng hình như quan khách lại thích loại cảm giác mạnh như

vậy a".

"Đi bảo người pha chế không cần pha loại rượu mạnh như vậy nữa", Lý Tư Đặc lập tức ra lệnh.

John nghe lời đi ra.

Trên sàn nhảy, mọi người đang lắc người khiêu vũ theo điệu nhạc, Lâm Khả Nhi thấy vậy cũng xông vào sàn nhảy.

Tuy có chút men say nhưng không ảnh hưởng đến khả năng khiêu vũ của cô.

Cô tựa như một con chim ém nhỏ, nhẹ nhàng xoay tròn nhảy múa.

Nhiệt tình của cô cuốn hút tất cả mọi người, ai nấy đều phấn khích cùng cô nhảy hết mình.

Lý Tư Đặc thấy thế bèn đến trước mặt cô, nắm tay cô cùng cô khiêu vũ.

Mọi người bị bước nhảy tuyệt đẹp của họ mê hoặc, tất cả đều dừng lại, vỗ tay đệm nhạc cho hai người.

Lâm Khả Nhi dán mặt vào cổ Lý Tư Đặc, mỉm cười ngọt ngào.

Đột nhiên, Lý Tư Đặc ôm lấy thân hình mảnh mai của cô xoay một vòng, trong tiếng cười lảnh lót như chuông bạc của cô, hắn ôm lấy lưng cô ngả ra đằng sau, khuỵu chân xuống, kết thúc điệu nhảy khiến tất cả đều hưng phấn.

Mọi người nhiệt liệt vỗ tay àn biểu diễn đặc sắc của bọn họ.

Lý Tư Đặc kích động đặt một nụ hôn lên đôi môi hồng của Lâm Khả Nhi, nhưng ngay lập tức bị đám phóng viên thu vào trong máy ảnh.

Ngày hôm sau, nụ hôn nồng nhiệt của Lý Tư Đặc và Lâm Khả Nhi trở thành tin nóng, xuất hiện ngập tràn trên các trang nhất.

Đường Chá đang trong phòng làm việc nhìn thấy, vẻ mặt trở nên u ám.

Anh bất mãn xé nát tờ báo, vô lực ngồi sững sờ trên ghế.