Mộ Thiên Thanh lại bị nghẹn họng, cô không biết Lãnh Tĩnh Hàn nói lời này là có ngụ ý gì, nhưng cô có thể bảo đảm rằng mình và anh thật sự không quen, hơn nữa, mình chắc chắn cũng không phải mẫu người mà loại đàn ông có tiền như anh ta sẽ thích.

Vậy tại sao người đàn ông này lại vồn vã săn đón như thế chứ?

"Địa chỉ!" Hai chữ lạnh lùng thoát ra từ đôi môi của Lãnh Tĩnh Hàn, anh chỉ lạnh nhạt thoáng liếc qua Mộ Thiên Thanh rồi tập trùng vào lái xe.

Cuối cùng Mộ Thiên Thanh vẫn nói tên chung cư mình đang ở, tuy rằng cô rất không muốn nhưng cô có cảm giác, đối mặt với người đàn ông lạnh lùng nhưng vô lý lớn lối này, dù cô có phản đối cũng vô dụng. Đừng nói trước đó xửa xe bị khóa, nếu không có khóa thì cô cũng sẽ không trình diễn tiết mục nhảy xe giũa đường giữa xá như thế.

Suốt quãng đường đi, bên trong xe hết sức yên lặng.

Mộ Thiên Thanh nghiêng đầu ra phía ngoài theo từng bóng đèn sáng choang của dãy xe vù vù vọt qua, vì có hơi men nên mệt mỏi nháy nháy mắt, ánh mắt cũng dần dần tan rã, dòng suy nghĩ cũng càng trôi xa....

Thành phố A là một thành phố lớn đẳng cấp quốc tế, trời về đêm đâu đâu cũng được bao phủ bởi những ánh đèn muôn màu. Theo dòng xe vùn vụt lao đi để lại những ánh đèn kéo dài ra từng vệt chiếu sáng. Sống ở cái thành phố này, chỉ cần một bước sa chân, nó sẽ khiế cho lực ý chí của bạn hoàn toàn tan rã.

Sắc mặt Mộ Thiên Thanh dần dần khôi phục lại bình tĩnh, bởi vì uống rượu nên đôi gò má như được phủ lên lớp phấn hồng, nét xinh đẹp ấy dưới ánh đèn đường càng thêm phần hoàn mỹ tinh khiết.

Lãnh Tĩnh Hàn hơi nghiêng đầu liếc nhìn Mộ Thiên Thanh ngồi lặng im không nói gì, ngay sau đó chuyển mắt nhìn về con đường phía trước, không khí trong buồng xe không còn cảnh đói chọi gat gắt như lúc vừa mới đi ra nữa, giũa sự yên tĩnh có chút gì đó nhẹ nhàng thư thái.

Lãnh Tĩnh Hàn cho xe chạy chậm lại, tùy ý nhường cho từng chiếc xe chạy vượt qua, giống như anh cũng muốn tận hưởng bầu không khí yên lành êm dịu hiếm khi có được như lúc này.

Nhưng đường xa đi mấy rồi cũng phải có lúc đến nơi, Lãnh Tĩnh Hàn từ từ cho xe đỗ lại trước khu chung cư của Mộ Thiên Thanh nhưng Mộ Thiên Thanh vẫn không có động tĩnh gì, Lãnh Tĩnh Hàn nghiêng mắt nhìn sang thì thấy Mộ Thiên Thanh đã ngủ thiếp đi....

"Một chút ý thức nguy hiểm cũng không có!" Lãnh Tĩnh Hàn khe khẽ nói xong với vẻ như có chút bất đắc dĩ, anh lẳng lặng nhìn dung nhan ngủ say của Mộ Thiên Thanh, đôi mắt lạnh lùng như đá vỏ chai bỗng chuyển sang sâu lắng xa xôi.

Mộ Thiên Thanh ngủ thấy có chút không thoải mái, khẽ cựa người nhưng không có dấu hiệu tỉnh lại, còn chép chép miệng rồi ngủ tiếp.

Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nhíu mày, nhìn Mộ Thiên Thanh rồi lại nhìn khu chung cư, sau đó khởi động xe chuyển phương hướng rời đi...

Đủ loại người, đủ cách sống dần dần bị trôi qua bởi bóng đêm. Khi ông mặt trời mang theo tia sáng đầu tiên của buổi sớm mai, chiếu rọi vào căn phòng qua khung cửa sổ thủy tinh, thì nhân loại đang chuẩn bị đón chào ngày mới.

Mộ Thiên Thanh lười biếng trở người, chiếc giường mềm mại còn vương mang tia nắng ấm của bình minh khiến cô không kiềm được cong cong khóe môi, cảm giác thoải mái êm ái này cứ như đang ngao du trên chín tầng mây vậy.

Đợi đã nào...!

Mộ Thiên Thanh đột nhiên mở to hai mắt, đập vào mắt là cảnh tượng hoàn toàn xa lạ, cô đột nhiên xoay người ngồi bật dậy, theo thói quen nhạy cảm của cảnh sát nhanh chóng quét mắt nhìn một vòng, sau đó phát hiện.... Cô đang ở khách sạn!

Cô đang ở khách sạn!

Tại sao cô lại đang ở khách sạn?

Mộ Thiên Thanh chỉ cảm thấy đầu óc mình hoàn toàn trống rỗng, bộ não không thể nào vận chuyển được trong giây lát...

Qua một lúc lâu, Mộ Thiên Thanh mới bình tĩnh lại, cô chợt nhớ ra lần cuối cùng là ngày hôm qua mình đi cùng với người đàn ông nguy hiểm kia, anh ta nói muốn đưa cô về nhà, nhưng.... sao giờ cô lại ở đây?

Mộ Thiên Thanh cố gắng áp chế mạch suy nghĩ đang như sống cuộn, xốc chăn lên bước xuống giường, khi đứng trên tấm thảm mềm mại Mộ Thiên Thanh mới phát hiện ra cô đang mặc áo ngủ!

Mộ Thiên Thanh nghiến răng cuộn tròn nắm tay, trong đôi mắt từ từ nổi lên tia lửa, cô nhìn quần áo trên ghế sa lon, từng bước từng bước đi tới, sau đó cầm chúng lên siết chặt trong tay, bởi vì quá dùng sức nên các đốt ngón tay phát ra tiếng vang răng rắc...

Mộ Thiên Thanh cố gắng giữ một chút lý trí cuối cùng, sau đó cởi bộ đồ ngủ ra, bực tức hầm hầm mặc đồ lót vào, sắc mặt vốn đã không tốt lúc này càng như mây đen giăng phủ tối tăm.

Mà đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra....

"Á...."